Chương 121: Tự trách

Lấy Thân Nuôi Rồng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Sao hôm nay ca ca tới đây lại không cho người báo trước một tiếng, thức ăn cũng chuẩn bị vội vã, ca ca chớ ghét bỏ.” Thượng Quan Quân oán trách, lại thay Thượng Quan Lân rót một chén rượu. Tình cảm huynh muội giữa nàng ta cùng Thượng Quan Lân từ nhỏ đã rất tốt, Thượng Quan Lân tuy rằng tính cách thô lỗ nhưng vẫn che chở muội tử. Lúc trước nàng ta còn cảm thấy huynh trưởng chẳng biết phân biệt trường hợp mà đều lỗ mãng, có đôi khi khiến nàng ta mất thể diện, nhưng mà một năm gần đây có những biến đổi lớn lao. Đầu tiên là huynh trưởng bỗng nhiên trở nên gay gắt với phụ thân, sau đó giận dỗi xuất chinh, tiếp nữa nàng ta xuất giá, lúc hôn lễ thì huynh trưởng cũng không thể tham dự, sau khi xuất giá rồi nghĩ lại thì nàng vẫn vô cùng tưởng niệm vị ca ca luôn yêu thương mình vô điều kiện này.

Thượng Quan Lân thất thần đứng ngồi không yên: “Ta là tới tìm Vương gia, muội muội cứ làm việc của mình, ta còn có việc phải đi trước.”

Động tác đang rót rượu của Thượng Quan Quân dừng lại một chút, lại nhớ tới trước đó vài ngày Vương mụ mụ có nói qua việc Ứng Vô Cữu tới tìm Vương gia, lại nghĩ tới thông báo nhận được hôm nay rằng Thượng Quan Lân là cùng Ứng Vô Cữu tới thì nàng ta bất động thanh sắc cười nói: “Cho dù vội thì cũng nên qua thăm muội chút chứ? Muội cũng muốn biết có chuyện gì khiến huynh và Ứng tướng quân đều vội vã tới tìm Vương gia. Mà hiện tại Vương gia đang bị bệnh, ca ca có chuyện gì thì tìm ta, ta sẽ cho người đi làm.”

Thượng Quan Lân có bất mãn trong lòng với Lý Tri Mân nên nói: “Không liên quan đến muội, chỉ nghe nói một nữ quan bên người hắn lúc trước, trêи đường về quê thì lạc đường thôi.”

“Lạc đường?” Thượng Quan Quân thả chén rượu xuống, tinh tế nhìn thần sắc của Thượng Quan Lân, trong lòng đã sáng tỏ một nửa: “Là Triệu Phác Chân phía trước ca ca thương nhớ sao? Nàng không phải về Liên Sơn rồi sao? Lúc ấy ta còn thưởng cho nàng không ít đồ vật, nghe nói vương phủ cũng phái hộ vệ bảo vệ, sao lại lạc đường được? Theo ý muội thì nàng ta cũng là người thông minh, sợ là không phải lạc đường mà đã đi nơi khác rồi, cac a thật sự là không cần nghĩ nhiều.”

Thượng Quan Lân nghe nàng ta nói những lời này, trong lòng chợt sinh ra phản cảm. Hắn cùng vị muội muội này lớn lên từ nhỏ, cảm tình tất nhiên là tốt. Sau đó lại biết nàng không phải thân muội muội của mình nhưng rốt cuộc cũng có nhiều năm tình cảm như vậy nên tuy trong lòng hắn có điểm không thoải mái nhưng cũng không trở nên xa lạ với nàng. Nhưng giờ khắc này hắn nghĩ đến Triệu Phác Chân không biết đang lưu lạc phương nào, mà người trước mắt lại trở thành Vương phi cao quý thì trong lòng liền không hiểu sao khó chịu. Hắn bị phụ thân phái đi nơi khác, khi trở về thì sự đã rồi, vì cái gọi là lợi ích của gia tộc mà Thượng Quan Quân bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm đã trở thành Tần Vương chính phi, mà Tần Vương cư nhiên đem Triệu Phác Chân thả về cố hương! Nếu hắn biết, nếu hắn sớm biết…… Hắn nắm chặt tay, phát hiện mặc dù có biết thì đại khái hắn cũng chỉ có thể âm thầm bảo hộ nàng về quê, nhưng Liên Sơn bên kia không phải nhà nàng! Nàng mới là muội muội cùng huyết mạch với hắn!

Một nữ tử nhu nhược sẽ gặp phải những chuyện gì chứ? Nàng vốn dĩ nên có được huyết mạch tôn quý vô cùng, nhưng chỉ vì một lần trời xui đất khiến, lại lưu lạc thành cung tì, rõ ràng được phụ huynh ruột thịt nhận ra nhưng vì cái gọi là vinh dự gia tộc mà bọn họ không thể che chở nàng, để nàng lưu lạc giang hồ, chẳng biết đi đâu!

Mẫu thân đã mất nếu có linh thì sẽ đau lòng cỡ nào chứ? Cũng sẽ trách hắn không bảo vệ tốt cho muội muội thế nào cơ chứ?

Sắc mặt Thượng Quan Lân khó coi nhưng Thượng Quan Quân lại không chú ý tới cảm xúc bộc trực của vị ca ca này, mà vẫn cười nói: “Nhưng nếu ca ca thích thì ta sẽ phân phó nhóm trưởng quầy để ý, nếu gặp được sẽ nói với huynh, rồi nghĩ biện pháp để huynh nạp nàng ta là được, đỡ cho huynh ngày ngày nhớ thương như vậy……”

Một cỗ lửa giận vô danh dâng lên trong lòng Thượng Quan Lân, tay hắn chống lên bàn liền muốn đứng dậy, phất tay áo bỏ đi. Lúc này Vương mụ mụ đứng ở một bên đã cười nói: “Vương phi cũng là quan tâm quá mức mà thôi, đại thiếu gia đều có tính toán rồi mà Vương gia chắc cũng có an bài, có phải thế không? Nói đến cùng thì vẫn là thị tỳ của Vương gia, nương nương vẫn là để Vương gia an bài là được. Mấy ngày nay không thấy chắc là đại thiếu gia mới từ quê nhà ở Hà Tây trở về, hôm nay đến đây không biết trong nhà có lời gì dặn dò nương nương không?”

Thượng Quan Lân bị bà ta chen ngang thì không thể phát giận, đành nghẹn ở trong lòng, sắc mặt khó coi, lại cũng nhớ tới lúc trước biết Thượng Quan Quân đã gả làm Tần Vương phi thì tổ mẫu cùng phụ thân đều gọi mình đến ân cần dạy bảo. Sự việc đã đến nước này, có vạch trần chuyện Thượng Quan Quân không phải thân muội muội của hắn thì cũng chỉ khiến Thượng Quan gia lâm vào tai họa ngập đầu. Tổ mẫu cùng phụ thân vì sao phải mắc thêm lỗi lầm như thế nữa chứ? Lúc trước không chịu nhận thân muội muội về là vì cố kỵ Thái Tử, kết quả sau khi vị trí Thái Tử Phi được định ra thì vốn nên thuận lý thành chương đem Thượng Quan Quân mang về quê gả ra, sau đó nghĩ biện pháp nhận muội muội về mới đúng, nhưng bọn họ lại cư nhiên đem Thượng Quan Quân gả cho Tần Vương! Cái gọi là vinh quang của Thượng Quan nhất tộc thật sự quan trọng như vậy sao? So với tình thân và huyết mạch cùng với chân tướng đều quan trọng hơn sao?

Hắn hít sâu một hơi nói: “Không có gì, ta cũng chỉ muốn nói muội muội nhớ hầu hạ Tần Vương cho tốt, ta còn có việc, đi trước.” Nói xong hắn đứng dậy, từ đầu đến cuối cũng chưa nhấp một giọt rượu.

Thượng Quan Quân có chút ngạc nhiên, cũng đành vội vàng để người đi tiễn ca ca đi ra ngoài, sau khi trở về lại bật cười: “Không thể tưởng tượng được Triệu Phác Chân kia cư nhiên lại có năng lực lớn như vậy, có thể làm ca ca vì nàng mà thần hồn điên đảo. Sớm biết như thế ta đã không để Vương gia tống cổ nàng về quê, mà phải trực tiếp bắt lấy đưa cho ca ca mới đúng.”

Vương mụ mụ lại biết nội tình bên trong, bà ta đoán sợ là việc Triệu Phác Chân mất tích có liên quan đến Ứng gia. Có lẽ là Ứng phu nhân phái người đi bắt nữ nhi của mình về, rồi an bài ở một chỗ khác. Nhưng việc này bà ta phải nhanh chóng đi báo với lão phu nhân, sợ rằng nếu Ứng gia muốn bắt Triệu Phác Chân tới để mưu toan gì đó thì không hay. Rốt cuộc thì Vương gia cũng rất là sủng ái nàng. Trong lòng nghĩ như thế, bà ta ra quyết định rồi cười khuyên Thượng Quan Quân: “Nam nhân đều là như thế, thứ không ăn được mới là thơm nhất, nhưng khi thật sự có được thì lại cũng chỉ thế mà thôi. Theo lão nô thấy, nương nương vẫn nên cho người về nói một tiếng với lão phu nhân, bằng không nếu đại thiếu gia làm ra chuyện gì thì không hay. Ngài cũng biết, Vương gia cũng rất là sủng ái nàng kia, nếu là vì nữ tử này mà xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Vương gia cùng Thượng Quan gia……”

Thượng Quan Quân ngẩn ra: “Vương gia lúc trước đã tống cổ nàng về quê, nếu ca ca thật sự thích thì chẳng lẽ lại không để huynh ấy được toại nguyện sao?”

Vương mụ mụ uyển chuyển nói: “Nương nương cũng đã nói, nam nhân vốn luôn nhớ mãi không quên thứ không tới tay. Lúc trước có thể là nhất thời nghĩ không kỹ nên Vương gia mới tống cổ nàng ta về quê, là vì tỏ thành ý với Thượng Quan gia chúng ta, nhưng hiện giờ ngài đã gả vào rồi, nữ quan kia lại muốn trở về…… Vương gia chưa chắc đã buông tay. Nếu ngài ấy nguyện ý tác thành cho người khác thì năm đó đại thiếu gia xin người, ngài ấy đã cho rồi, hoặc lúc trước tống cổ nàng ta về quê đã thuận nước đẩy thuyền mà đưa cho đại thiếu gia rồi.”

Con ngươi của Thượng Quan Quân hơi co lại: “Ý mụ mụ là có lẽ Vương gia chỉ là chơi chiêu trò, đợi ta gả vào rồi lại đem Triệu Phác Chân kia đón về sao? Vậy càng chứng tỏ Triệu Phác Chân kia là không lưu được!”

Vương mụ mụ than thở trong lòng: “Hôm kia nương nương còn nói Đông Dương công chúa quá lụy tình, hiện giờ sao lại nhìn không rõ chứ?”

Thượng Quan Quân lạnh lùng nói: “Ta nguyện ý cho hắn nạp thϊế͙p͙ là chuyện của ta, Thượng Quan Bình ta có thể an bài, sau này hắn muốn nạp ai cũng được, chỉ cần qua ta thì không sao hết, nhưng nếu Vương gia phí tâm tư đùa bỡn ta để lưu người lại thì ta không thể buông tha. Triệu Phác Chân kia nếu thật sự như lời Vương mụ mụ, phải về bên người Vương gia thì ta sẽ nhất quyết bắt nàng ta đưa cho ca ca chứ không để Vương gia được như ý. Nếu không vị trí chính phi này của ta còn có ý nghĩa gì? Hắn muốn thứ gì chỉ cần nói với ta chẳng nhẽ ta lại không đồng ý? Nhưng nếu chơi tâm nhãn một hai phải lưu lại thì ta không thể chịu được!”

Vương mụ mụ trong lòng âm thầm thở dài, biết Thượng Quan Quân là người bên trong kiên cường, ɖu͙ƈ vọng khống chế lớn, không chứa được bất kỳ kẻ nào dám lừa gạt làm trái ý nàng ta. Nhưng đến lúc đó có lão phu nhân làm chủ rồi nàng ta có không muốn cũng chẳng được. Kỳ thật nếu Triệu Phác Chân thật sự có thể trở thành thị thϊế͙p͙ bên người Vương gia, lại có thể sinh hài tử thì cũng là an bài không tồi. Bà ta nghĩ như vậy, nhưng cũng không tiếp tục khuyên bảo Thượng Quan Quân nữa, mà chỉ cười nói: “Nương nương quả nhiên uy nghiêm, nếu như thế thì lão nô liền trở về nói với lão phu nhân một tiếng. Nương nương có còn lời nào muốn nới với lão phu nhân không?”

Thượng Quan Quân gật gật đầu, rồi lại như nhớ tới một việc, nói: “Có chuyện ta không quá rõ, lẽ ra Vương gia chúng ta mù, Đậu Hoàng Hậu hiện giờ hẳn là phải ận lực bồi dưỡng Tề Vương mới đúng. Nhưng ngày hôm trước ta tiến cung thì lại thấy có một việc kỳ quặc. Nghe nói Hoàng Thượng muốn cho Tề Vương đi tuần tra công trình trị thuỷ, để Tề Vương rèn luyện một phen, Đậu Hoàng Hậu lại một hai muốn Tề Vương ở lại, nói là đi xa không có người tin cậy chiếu cố khiến bà ta không yên tâm, lại không nỡ để hắn chịu khổ, rồi còn nói công việc ở Công Bộ quá vất vả, đều là mấy việc dơ bẩn rườm rà nên không muốn để hắn làm. Bà muốn Hoàng Thượng sửa lại chủ ý, để Tề Vương đi Hàn Lâm Viện cùng các vị đại nho tu sửa sử sách, nói nơi đó mới là thanh quý lại cao nhã, còn có thể học thêm học vấn. Chuyện này quả thật là khó hiểu, chuyện hoàng tử rèn luyện tự nhiên là phải làm việc ở lục bộ đi lên, mới quen với chính vụ. Nếu Đậu Hoàng Hậu cư nhiên vì đau lòng Tề Vương mà không chịu để hắn rời xa nhà thì đến Lễ Bộ, Lại Bộ rèn luyện một phen cũng đều tốt hơn tu sử nhiều. Nhưng kỳ quái nhất chính là Hoàng Thượng cư nhiên cũng đồng ý, cuối cùng lại để Chu Quý Phi xin cho Tấn Vương đi tuần tra công trình trị thủy kia. Ngươi trở về nói với phụ thân xem có việc gì mà chúng ta sơ sót không.”

Vương mụ mụ cười nói: “Vâng, lão nô đã nhớ kỹ. Đậu Hoàng Hậu xuất thân gia đình hàn lâm, nên trong lòng tự nhiên cảm thấy hàn lâm tốt. Kiến thức bà ta có hạn, chắc cũng thật lòng yêu thương đứa con này. Rốt cuộc Tần Vương điện hạ đã như vậy, nếu tiểu nhi tử cũng gặp phải việc gì sơ suất thì làm sao được.”

Thượng Quan Quân cười lạnh: “Bà ta cũng quá bất công đi, Vương gia bệnh thành như vậy, mỗi lần bà ta thì chẳng qua cũng chỉ hỏi vài câu về cuộc sống hàng ngày, thưởng mấy loại thuốc, rồi thôi. Từ trước Đậu Hoàng Hậu đối với Tần Vương chính là động chút lại giáo huấn, thập phần chướng mắt.”

Vương mụ mụ thở dài: “Cũng là Vương gia của chúng ta tính tình lãnh đạm, Tề Vương điện hạ miệng ngọt hơn nhiều.”

Thượng Quan Quân lắc lắc đầu, lại cho người mang chút lễ vật tới để Vương mụ mụ mang về cho phụ thân cùng tổ mẫu.