Đăng vào: 12 tháng trước
Triệu Phác Chân chưa bao giờ nghĩ tên sát thần kia là Tần Vương thì mình phải làm sao giờ thì việc xấu đã ùn ùn kéo đến.
Cố Hỉ Cô bị bệnh, nàng tuy rằng cường chống làm việc, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì trụ được. Bệnh đến nhanh mang theo sốt cao thổi quét cả người nàng. Lúc Triệu Phác Chân đến thì nàng đã lộ ra mệt mỏi cùng thần sắc có bệnh. Triệu Phác Chân vội vàng đến Nội Tàng Viện báo cáo sự tình, lại thỉnh nữ quan đến đỡ nàng trở về chỗ nghỉ tạm.
Cung nhân sinh bệnh là đại sự, nếu hầu hạ quý nhân thì phải lui xuống để tránh bệnh tật lây cho quý nhân, nếu là bệnh nặng thì sẽ được đưa ra khỏi cung. Nếu phải như vậy thì thường sẽ phải có người thế chỗ, lúc khỏi bệnh cũng sẽ không thể quay về chức vị cũ. Cố Hỉ Cô không hầu hạ trước mặt quý nhân, công việc nhàn hạ lại không tính là béo bở nhưng vẫn phải phái người tới trông coi. Nếu bệnh lâu ngày thì vẫn sẽ bị đưa ra khỏi cung.
Triệu Phác Chân như lâm đại địch, ở ngự dược phòng cùng trong viện bôn ba, vừa hầu hạ Cố Hỉ Cô ăn uống còn phải đi Lang Hoàn Khố làm việc. Nữ quan mà Nội Tàng Viện phái tới phụ trách gọi là Lâm Vi Nương. Nhưng nàng chỉ làm thay, đại bộ phận đồ vật trong kho nàng cũng không nắm được, vậy nên không có Triệu Phác Chân là không được.
Bệnh của Cố Hỉ Cô thế mà lại không chút tiến triển, cứ như vậy triền miên bảy ngày, luôn luôn sốt không lui, còn có kịch liệt ho khan. Tuy Lang Hoàn Khố không phải lúc nào cũng làm việc trước mặt quý nhân nhưng cũng phải ứng đối trước mặt quý nhân. Bệnh tình nàng như vậy tất nhiên là không thể làm việc được, chỉ có thể khai dược ở trong việc tĩnh dưỡng. Thậm chí việc này còn kinh động đến cả nữ quan của Hề Cung Cục chuyên quản lý bệnh tật, tử vong của cung nhân. Cố Hỉ Cô thân có phẩm cấp, ốm đau trêи giường không dậy nổi tự nhiên là họ phải đến xem tình huống.
Vị Thượng Cung của Hề Cung Cục tên là Hoàng Nguyên, đang cùng Cố Hỉ Cô nói chuyện thì thấy Triệu Phác Chân từ Ngự Thiện Phòng mang cơm về. Nàng ta đang ngồi trước giường nói chuyện với Cố Hỉ Cô, vừa nhìn thấy Triệu Phác Chân thì mắt sáng ngời, nhịn không được đánh giá một phen, lại lôi kéo Triệu Phác Chân hỏi vài câu, trong lòng âm thầm gật đầu, quay đầu đối Cố Hỉ Cô nói: “Đây là đứa nhỏ trước kia ngươi thu hả?”
Cố Hỉ Cô che ngực, áp chế cơn ho khan, trêи mặt hồng thấu. Nàng để Triệu Phác Chân hành lễ với Hoàng Nguyên rồi nhẹ giọng nói: “Ta bệnh, may nhờ đứa nhỏ này hầu hạ, việc của kho sách bên kia cũng không chậm trễ. Nàng hiện giờ cũng mười hai tuổi, ta nghĩ nhân ta lần này sinh bệnh mà báo với Cung Đình Cụ xin cho nàng cái chức Tư Thư, tương lai có thể thuận lý thành chương mà trở thành quản sự.”
Hoàng Nguyên khe khẽ thở dài nói: “Tính toán này của ngươi đúng là không tồi. Chỉ là hiện giờ Nội Thị Tỉnh bên kia có quy định mới, cung nhân bệnh bảy ngày không khỏi thì phải báo lên, mà vừa báo lên thì sợ sẽ khó nói. Ngài cũng biết trong cung vẫn đang cắt giảm nữ quan, những Thượng Cung có phẩm cấp cũng chẳng còn mấy người nhưng Nội Thị Tỉnh bên kia lại nhân thủ ngày càng nhiều —— bệ hạ thích dùng nội thị, Hoàng Hậu nương nương lại cái gì cũng đều nghe bệ hạ, hiện giờ cũng càng nể trọng Nội Thị Tỉnh bên kia. Khi Thánh Hậu còn tại vị thích dùng nữ quan, nội thị đại bộ phận đều làm tạp dịch và việc linh tinh, Nội Tàng Viện vẫn là do Cung Đình Cục sai khiến, nữ quan toàn quyền quản lý. Hiện giờ ta nghe tiếng gió nói Nội Thị Tỉnh bên kia tính toán muốn an bài vài nội thị tiến vào làm việc, nhưng bị Cung Đình Cục lấy lý do nhân số đã đủ để qua loa lấy lệ. Hiện tại ngươi bị bệnh, mà nữ quan của Nội Tàng Viện đều là một cây củ cải một cái hố, nếu người ngoài biết ngươi không thể làm việc, Cung Đình Cục nhất thời không thể an bài Thượng Cung thích hợp thì sợ sẽ phải theo ý nguyện của Nội Thị Tỉnh. Lúc đó bọn họ sẽ đem nội thị của Ngự Thư Phòng an bài qua bên này, đứa nhỏ này một tay vỗ không vang, sợ là…… Chưa chắc có thể như ý ngươi.”
Cố Hỉ Cô cười khổ một tiếng: “Nội Thị Tỉnh bên kia nhìn chằm chằm Nội Tàng Viện đã lâu, hiện giờ trong cung cũng chỉ có một chỗ thanh tĩnh này, xem ra cũng không được rồi. Cái thân này của ta đúng là không biết cố gắng, ngươi cứ đúng sự thật mà báo cáo, nếu thật sự bị đưa ra khỏi cung thì đó cũng là mệnh của ta thôi, chỉ là đứa nhỏ này về sau phải nhờ ngài coi chừng.”
Hoàng Nguyên lắc đầu nói: “Bệnh của ngài chẳng qua là phong hàn, nghỉ ngơi thật tốt là được. Nữ quan chúng ta đồng lòng sẽ không để ngài bị đưa ra khỏi cung. Chỗ Nội Tàng Viện cũng không có vấn đề nhưng mà cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp. Lần trước Lưu Thượng Cung có thương lượng với ta vài chuyện. Nội Thị Tỉnh hiện giờ thế mạnh, chúng ta phải có chút tính toán lâu dài, bồi dưỡng một ít nữ quan có tiếng nói bên người quý nhân mới được. Việc này còn phải chờ tin tức ở chỗ Hoàng Hậu nương nương.”
Cố Hỉ Cô thở dài: “Quý nhân tâm tư khó lường, làm việc cho các nàng chính là phúc họa đi đôi. Ta chính là sợ những cái đó mới ở Lang Hoàn Khố làm công việc nhàn kém này, chỉ mong đổi lại chút thanh tĩnh thôi. Nơi này một chút phù sa cũng không có, người có chút bản lĩnh nhìn đến là chướng mắt, người không có bản lĩnh lại không đảm đương được. Nếu ta bị đưa ra khỏi cung thì đứa nhỏ này vẫn có thể đảm đương được, chỉ mong mấy vị cô cô các ngươi để ý nâng đỡ nàng một chút.”
Hoàng Nguyên nghiêm mặt nói: “Trong cung này làm gì có chỗ nào yên tĩnh, Hoàng Hậu nương nương…… Xuất thân rốt cuộc cũng khác thế tộc, chỉ nghĩ một lòng hầu hạ tốt cho bệ hạ là tốt rồi nhưng lại không biết sáu cục đều là do Hoàng Hậu nương nương thống lĩnh, nếu sáu cục suy thoái thì thế của Hoàng Hậu nương nương cũng mất. Đám Thượng Cung chúng ta hợp lực làm vài việc lớn cho Hoàng Hậu nương nương thì ngài ấy mới biết nữ quan chúng ta mới là lực lượng chân chính ngài ấy có thể dựa vào.” Nói xong nàng dừng một chút, quan sát thần sắc của Cố Hỉ Cô, hiển nhiên đang đợi Cố Hỉ Cô hỏi về vài chuyện lớn kia.
Cố Hỉ Cô lại chỉ lắc đầu nói: “Ở trong cung mấy năm nay ta chỉ biết là phải cách quý nhân xa một chút mới có thể có bình yên về già. Nếu thân cận quý nhân quá, nếu không cẩn thận thì đến mạng cũng chẳng còn.” Nàng một lòng muốn rời xa đấu tranh, hỏi cũng không thèm hỏi.
Hoàng Nguyên sắc mặt ủ dột, biết Cố Hỉ Cô sự nhất là phiền phức lại nhát gan, làm người ngay ngắn cổ hủ, rất khó tranh thủ, lại nhìn Triệu Phác Chân một bên. Việc này nàng ta đã trù tính mấy ngày, đột nhiên nhìn thấy một cung nữ xuất sắc như vậy thì rốt cuộc vẫn là có chút luyến tiếc nhân tài bực này, nên mở miệng nói: “Trước đó vài ngày Hoàng Hậu nương nương có lệnh cho Cung Đình Cục cùng Dịch Đình Cục tuyển trong sáu cục nhưng cung nữ tuổi từ mười hai đến mười sáu tuổi, tài mạo song toàn đến Tập Nghệ Quán học tập. Việc này không có bàn với Nội Thị Tỉnh mà chỉ triệu kiến hai vị Thượng Cung rồi lén ai bài, ngài có biết việc này đi?”
Cố Hỉ Cô nhẹ giọng nói: “Việc này Lâm Thượng Cung có nói với ta, đại khái là muốn đi hầu hạ quý nhân. Chỉ là Tiểu Chân Nhi nhà ta cả ngày ở kho sách chỉnh sách làm sao biết phải trả lời trước mặt quý nhân thế nào. Tính tình nàng lại có chút ngốc nghếch, không biết linh hoạt nên ta cũng không có đề cử.”
Hoàng Nguyên thấy nàng một hơi cự tuyệt thì nói nhỏ: “Năm ngoái trong cung thả ra một đám cung nữ, hiện giờ cung nữ các nơi đều thiếu vô cùng. Chúng ta đánh giá, Hoàng Hậu nương nương đây là muốn vì chư hoàng tử tuyển cung nữ. Phác Chân tài mạo như vậy nếu tiến xử lên thì nhất định có thể trúng tuyển, tương lai hầu hạ ở bên người quý nhân, vô luận là vị hoàng tử nào thì cũng có thể nói vài lời, tương lai ngài cũng có chỗ dựa……”
Cố Hỉ Cô lắc đầu: “Ngươi mới nhìn thấy nàng, không biết nàng trông có vẻ thông minh nhưng kỳ thật có vài phần ngờ nghệch, nói chuyện cũng không cơ linh, vụng về thật sự, nếu hầu hạ trước mặt quý nhân thì sợ là sẽ đắc tội người ta. Đến lúc đó không phải phúc mà là họa đâu.” Nàng một chút cũng không nhượng bộ, không chịu đem nghĩa nữ đẩy nơi đầu sóng ngọn gió. Hoàng Nguyên xem nàng tâm ý đã quyết, thở dài, chỉ đành an ủi nàng vài tiếng rồi đứng dậy cáo từ: “Ngươi bệnh này ta nghĩ chỉ vài ngày là khỏi hẳn, ta bên kia sẽ chưa báo vội, đợi vài ngày. Ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ không có việc gì.”
Hoàng Nguyên đi rồi, Cố Hỉ Cô rất là sầu lo, buổi tối lại sốt cao hơn, Triệu Phác Chân giúp nàng đắp khăn lạnh lên trán. Cố Hỉ Cô xem mắt nàng đầy tơ mái thì kéo tay nàng đau lòng: “Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị bệnh.”
Triệu Phác Chân nói: “Không sao, bệnh của cô cô mới quan trọng, hiện giờ có hai nội thị thay con chỉnh sách, con cũng không quá mệt mỏi.”
Cố Hỉ Cô giật mình: “Nội Thị Tỉnh động tác nhanh như vậy à?”
Triệu Phác Chân nói: “Kỳ thật nội thị cũng có nhiều người biết chữ, con thấy bọn họ chỉnh sách cũng rất nhanh.”
Cố Hỉ Cô thấp giọng nói: “Nội thị ti tiện, quý nhân đều khinh thường bọn họ, nhưng cũng không rời bọn họ được. Lúc nữ hoàng trọng dụng nữ quan vẫn giữ lại vài nội thị tâm phúc. Bọn họ tâm tư kiên nhẫn, chịu được khổ mà người thường không chịu được, lại không có đường lui, hầu hạ các quý nhân càng toàn tâm toàn ý, cúi đầu khom lưng, việc dơ bẩn gì đều làm. Nhóm Thượng Cung của Cung Đình Cục muốn khôi phục lại thời thịnh thế dưới thời nữ hoàng chính là đang ra cái chủ ý sai lầm. Đậu Hoàng Hậu…… Cùng với Thôi Hoàng Hậu là không giống nhau, nếu các nàng khuyến khích Đậu Hoàng Hậu làm việc này thì sẽ không có trái cây tốt mà ăn. Các nàng nghĩ sai rồi, cho rằng Đậu Hoàng Hậu xuất thân bình dân, thế mỏng nhưng lại không hiểu chính vì thế nàng mới có thể ngồi trêи hậu vị. Đậu Hoàng Hậu nếu thật sự cường thế hơn thì sẽ khiến Hoàng Thượng kiêng kị.”
Cố Hỉ Cô bệnh đến hôn mê, nói chuyện kỳ thật có chút vụn vặt mà Triệu Phác Chân kỳ thật có chút mơ hồ không biết nàng thế nào lại nói đến đây, có thể là vì trước đó Hoàng Nguyên nói không tỉ mỉ: “Cô cô là nói là chuyện tuyển cung nữ cho hoàng tử sao?”
Cố Hỉ Cô thở dài: “Nơi nào là cho hoàng tử…… Ta nghe nói tài mạo song toàn cũng không có mà thực ra chỉ là xem đến diện mạo. Bọn họ chỉ chọn người có tướng mạo, tướng mạo không tốt thì kể cả có tài hoa cũng không được chọn, phải là tuyệt sắc mới được. Nếu là tuyển cung nữ cho chính con đẻ của mình thì hẳn phải chọn người thành thật nghe lời, không nói nhiều, làm việc nhanh nhẹn, nhưng giờ lại chỉ tuyển kẻ có sắc —— nghe nói năm nay trong cung muốn thả ra rất nhiều cung nữ, Đông Cung bên kia cũng thế, cung nữ có tuổi đều cho ra, nên thiếu rất nhiều. Tập Nghệ Quán bên kia nghe nói là đem Từ Thượng Cung đang thủ lăng cho nữ hoàng triệu hồi về chưởng quản —— Hoàng Hậu đây là đang đang tuyển cung nữ cho Đông Cung a. Thái Tử năm nay mười lăm tuổi, là lúc rồi a……”
Triệu Phác Chân nhớ tới tên sát thần kia, lại nghĩ đến Thái Tử thoạt nhìn thật từ ái hòa khí thì trong lòng hơi hơi run lên. Nàng nghĩ nếu có thể đi Đông Cung, giống Hoa Uyển nói thì có phải sẽ có cơ hội ra khỏi cung không? Như vậy về sau nàng sẽ không phải gặp tên sát thần kia nữa.
Cố Hỉ Cô kéo tay nàng, dưới ánh đèn tinh tế quan sát tướng mạo của nàng: “Khi ngươi còn nhỏ không gây chú ý thế này nhưng giờ nảy nở rồi, thật sự là thu hút người ta, khó trách Hoàng Thượng Cung thấy liền để tâm —— ngươi đừng tin vào lời nàng nói. Hiện giờ mà đến bên người Thái Tử thì chẳng phải cái gì tốt đẹp đâu. Đậu Hoàng Hậu đây là muốn đặt bẫy Thái Tử, mà cũng làm quá mức lộ liễu đi. Mặc kệ là ai ra chủ ý này cho nàng nhưng đều là ngu ngốc. Chỉ sợ đây là chủ ý của đám Thượng Cung tự cho mình là thông minh đó. Các nàng đã quên mất kể cả hoàng đế có làm bộ không biết thì còn có Đông Dương công chúa đang nhìn đâu. Hoàng Thái Tử chính là mệnh của Đông Dương công chúa, nàng làm sao để người ta tính kế hắn. Đậu Hoàng Hậu có Hoàng Thượng bảo hộ, đến lúc có tai ương thì cũng chỉ người dưới chịu tội…… Những cung nữ được phái đi đó cũng sẽ không có chỗ nào tốt, ngưoi ngàn vạn lần đừng hồ đồ.”
Triệu Phác Chân thấp giọng nói: “Cô cô nói đúng.” Nàng biết Cố Hỉ Cô là thiệt tình yêu thương chính mình, nói cũng rất có đạo lý —— chỉ là nàng không muốn lòng vòng trong cung đình này, ở trong thư viện không chút tiếng tăm nào này mà qua cả đời. Nàng từ nhỏ đã bị vây trong bốn bức tường này, cái gì cũng chưa được thấy. Trong sách viết nhiều thứ hay như vậy, nhiều đồ vật nàng đều không có gặp qua……