Chương 42: Hàn Lộ (4)

Xuân Hạ Thu Đông

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phim đã chiếu hết, trên màn ảnh hậu trường, họ tên diễn viên và ekip chậm rãi trượt xuống, Thi Hải cùng Mễ Tuyết đang thảo luận.
Nửa phần sau Đường Chu căn bản không thể xem vào, cũng không gia nhập câu chuyện được.
Cô nghe được giọng Thi Từ nhỏ đến mức không thể nghe thấy than thở: ". . . Mình sớm muộn gì cũng trở nên béo. . ."
Đường Chu sửng sốt một chút, nhìn nàng một cái, không nhịn được mở miệng, ". . . Sao lại thế."
Thi Từ cười khanh khách mà nhìn cô, cũng không nói gì.
Đường Chu: ". . ."
Tại sao phải nhìn cô như vậy nhỉ? Liền, liền chỉ uống một ly coca mà thôi. . .
Mễ Tuyết ở bên kia liếc mắt qua, vẫn cứ tràn ngập nghi hoặc, lần này Thi Từ nhìn lại nàng ta, Mễ Tuyết hơi chớp mắt, lập tức quay lại đầu, làm bộ như bình thường, "Chúng ta xem phim xong rồi, hiện tại phải làm gì?"
"Bà có thể trở về nhà. . ."Thi Hải nhún nhún vai, "Tui có thể đưa bà đến trạm xe buýt."
"Ô, tốt như vậy, " Mễ Tuyết khoác bờ vai của hắn, "Nhưng tui còn chưa muốn đi nữa. Chúng ta còn chưa ăn xong đâu, bây giờ còn chưa tới bảy giờ đâu."
"Bà không đi lẽ nào đêm nay muốn ngủ ở chỗ chị tui a?" Thi Hải nhìn nàng chăm chú.
"Không không không. . . Không được. . ." Mễ Tuyết cười gượng.
"Thời gian đã còn sớm, vậy thì lại xem một bộ phim khác đi, " Thi Từ nhìn chằm chằm Mễ Tuyết cùng Thi Hải, "Các em gọi nhiều món như vậy, nhất định phải ăn hết cho chị."
Hai vị vua dạ dày lớn này, tranh cãi nửa ngày là gọi MacDonald hay là KFC, cuối cùng hai chỗ đều gọi. Hiện tại coca uống hết, còn sót lại mấy bát nước trái cây lớn, hơn một nửa gà rán còn ở trên bàn.
Thi Hải cùng Mễ Tuyết nhìn nhau một cái, "A. . ."
Đường Chu cảm thấy hôm nay tâm tư đã đủ hỗn tạp lắm rồi, cô mới vừa giật giật môi, con mắt Thi Từ chuyển qua trên người cô, vẫn cứ mang ý cười, mềm nhẹ, dường như có một cỗ áp lực nóng rực, "Chị chọn phim cho, có một bộ phim hay."
"Phim gì ạ?" Mễ Tuyết hỏi.
"«Giáng Lâm »." Thi Từ nói, nàng thấy con mắt Đường Chu lóe lên, hơi toả sáng, sau đó nhìn sang nàng một cái, Thi Từ nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cảm thấy hứng thú không?"
"Đương nhiên!" Trả lời chính là Thi Hải, "Phim được làm dựa theo truyện ngắn «Câu chuyện về cuộc sống của bạn » của Ted Chiang, là phim khoa học viễn tưởng, em còn chưa xem nữa."
"Nghe có chút tẻ nhạt. . ." Mễ Tuyết nói nhỏ.
Cũng không ai nghe ý kiến của nàng ta.
"Xem qua chưa?" Thi Từ nhìn Đường Chu.
Đường Chu lặng yên không một tiếng động hít một hơi, cô là chưa từng xem, cô chỉ nghe qua, cô cũng có chút cảm thấy hứng thú, nhưng ngón tay của cô vẫn còn tàn dư của xúc cảm vừa bị nàng vỗ về qua.
Cô muốn đi về trước, nhưng mà cô lại chẳng biết vì sao không nhúc nhích được, cô chỉ có thể gật gật đầu.
Bộ phim mới bắt đầu chiếu. Thật may là lần này Thi Từ cũng không lại gần thêm nữa, tâm Đường Chu trầm xuống nghiêm túc tập trung xem phim.
Cô không phát hiện ra Thi Từ vẫn tiếp tục dành rất nhiều thời gian để ngắm cô, nàng thật sự rất thích vẻ mặt của con chim nhỏ này, nàng nhìn lúc đôi mắt kia nghiêm túc xem phim như thể đang phát ra ánh sáng, như pháo hoa được bắn lên không trung, chiếu sáng toàn bộ bầu trời xanh đen, mà đồng thời đôi mắt này lại vì diễn biến của phim mà tiếc hận, cảm xúc thương cảm, là tia sáng còn lưu giữ lại sau khi pháo hoa tàn, hiện ra ánh sáng dìu dịu, nàng muốn vỗ về nó, muốn. . . Chiếm hữu nó cho riêng mình.
Đây chính là ý nghĩ chân thực trong nội tâm của nàng.
Sau khi bộ phim kết thúc, Thi Hải cùng Mễ Tuyết lại thảo luận với nhau, rất hiển nhiên đây là một bộ phim khiến người ta lập tức muốn biểu đạt suy nghĩ sau khi xem. Ngoại trừ tranh cãi thú vị về vấn đề "rốt cục cũng đến lượt sinh viên khối văn học đi cứu vớt thế giới", bọn họ còn tranh luận các phương diện khác.
"Tui hoàn toàn lý giải được suy nghĩ của chồng cô ấy, cần gì chứ, nữ chính đã biết con gái của bọn họ sẽ chết trước rồi, mà chồng cô ấy vì lẽ đó sẽ hận anh ta, khúc mắc giữa bọn họ còn lâu mới có thể hóa giải, mà quãng đời còn lại của cô ấy có lẽ cũng không quá thoải mái, tui không hiểu, tại sao lại phải như vậy chứ?" Mễ Tuyết rất khó hiểu.
Không ai trả lời ngay được.
Mễ Tuyết chuyển hướng sang Thi Hải, "Cậu là đàn ông, nếu như vợ cậu, hoặc là bạn gái cậu như thế, cậu có thể chấp nhận được không?"
Thi Hải cau mày, liếc nàng ta một cái, "Chuyện này cùng giới tính liên quan gì? Vậy bà có thể tiếp thu chồng bà, hoặc là bạn trai bà biết rõ chuyện tương lai, hơn nữa còn là chuyện bi kịch không thể cứu vãn, sau đó lại không nói cho bà có được không?"
Mễ Tuyết như đinh chém sắt nói: "Tui không làm được! Bất quá. . ." Mấy ngày nay bởi vì trong thời gian dài phải học tập cùng học phụ đạo, nàng ta không có thời gian đi chơi bóng, làn da màu rám nắng trước đó đã trắng lên rất nhiều, nhìn qua tràn đầy sức sống tuổi trẻ, có vẻ như còn có chút ngượng ngùng đỏ ửng lên, "Bất quá nếu như cậu là của tui. . ."
Đến cùng nàng vẫn thẹn thùng, nhanh chóng hàm hồ nói mấy chữ "bạn trai", "Tui sẽ lựa chọn giống như nữ chính."
Tầm mắt Đường Chu từ trên người Mễ Tuyết chuyển sang trên người Thi Hải.
Thi Hải ngẩn người, hơi chớp mắt, có chút không kịp dự liệu, "Bà váng đầu à, cho dù bị tui hận cũng không sao hả?"
Mặt Mễ Tuyết càng đỏ hơn, lần đầu tiên không dám nhìn vào con mắt của hắn, cúi đầu tiếp tục hàm hồ lầm bầm, "Không sao hết."
Thi Hải lại sửng sốt.
Đường Chu mím môi vểnh khóe miệng lên, theo bản năng cô liếc Thi Từ một cái, Thi Từ nháy mắt một cái với cô, vẻ mặt ra hiệu cô cứ xem tiếp chuyện thú vị này.
Thi Hải nhìn về hướng các cô một hồi, đó chỉ là một loại phản xạ có điều kiện, kỳ thực hắn cũng không thấy rõ cái gì, hắn có chút không biết phản ứng ra sao, chỉ có một loại phản ứng -- trừng mắt nhìn thẳng Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết lại lần đầu tiên không nhìn hắn, cũng không nói gì, điều này khiến hắn càng thêm không dễ chịu, nhấp nhấp cuống họng muốn nói gì đó, nhất thời lại không nói được lời nào, ấp úng nói: "Bà cũng thiệt là. . ."
Mễ Tuyết không nghe hắn nói hết, trực tiếp đứng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
"? Bà chạy cái gì?" Thi Hải không quen loại biểu hiện này của Mễ Tuyết, thông thường nàng ta lúc nào cũng nói nhiều, không phải bộ dạng xấu hổ gái tánh này, "Bà. . . Cậu ấy. . ."
Hắn nhìn Thi Từ, Thi Từ mỉm cười, "Tốt nhất là cậu nên đi tiễn con bé về đi, phải bảo đảm rằng nó đã ngồi lên xe, bằng không chờ lát nữa Đinh nữ sĩ sẽ đi tìm cậu đấy."
"Em. . . Ôi. . ." Đến cùng Thi Hải vẫn là không yên lòng, "Không hiểu ra sao, không hiểu ra làm sao hết. . . Bà nội này lại giở trò quỷ gì, cái gì cũng có thể tùy tiện nói. . ." Hắn vừa nói thầm vừa đuổi theo ra cửa.
"Một cặp oan gia." Thi Từ lắc đầu.
Đường Chu rốt cục không nhịn được cười xì ra tiếng, Thi Từ nhìn cô, hai người mặt đối mặt cùng nhau nở nụ cười. Đường Chu ở dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, trái tim lại phập phồng lên, cô ngó mặt sang chỗ khác.
"Cho nên. . . Em cũng muốn về sao?" Thi Từ nhìn cô.
"Ừm. . . Em giúp cô thu dọn một chút." Đường Chu hạ thấp mặt xuống. Trên bàn trà bừa bộn khắp nơi, xương ăn còn sót lại, giấy bọc, còn có ly giấy, trước tiên cô cầm lấy túi nhựa bọc lên đống rác thải này.
Thi Từ cười khẽ, "Đặt ở trước cửa là được, sẽ có người tới lấy."
Đường Chu gật đầu một cái.
Lúc này đã là buổi tối, một vệt trăng chui vào bóng cây, tản ra sự yên tĩnh và an ổn không ai hiểu rõ.
"Em thích bộ phim này sao?" Thi Từ hỏi cô.
"Vâng, rất thích." Đường Chu trả lời.
Mấy cái túi nhựa trắng có logo được đặt ở cửa, Đường Chu đứng ở trước cửa nhà nàng, chỉ thêm một bước là có thể bước ra khỏi cửa.
Thi Từ hỏi như vậy, là nàng có ý tứ muốn thảo luận bộ phim này sao? Muốn cùng mình thảo luận?
Tầm mắt Đường Chu hạ thấp, túi của cô còn đặt trên ghế sô pha, cô thuận thế quay lại.
"Em muốn đi vội sao?" Giọng nói của Thi Từ ngay ở bên tai, nàng thắp một cây nến thơm lên, "Có mùi gà rán. . ."
"Em. . ." Đường Chu sợ run người, cô nhớ đến tựa hồ mình cũng không có chuyện quan trọng gì, chính là giống như trước đây luyện nghe cùng học bài, vào thời khắc này ngẫm lại tựa hồ thật sự có chút khô khan. . .
Đường Chu ngước mắt nhìn Thi Từ, Thi Từ cười nhìn cô, "Nói chuyện phiếm với cô không?"
Nàng hướng ban công mà đi đến, "Vừa nãy cô ăn nhiều lắm, không thích hợp để ngồi." Mà ở phòng khách trừ mùi hương của cây nến lan tỏa, Đường Chu phát hiện gót chân của mình theo dấu bước chân nàng đi tới.
Ban công so với Đường Chu tưởng tượng còn muốn lớn hơn, con đường dưới lầu vắng vẻ, ánh đèn quạnh quẽ, náo nhiệt ở phía xa, là nơi mà sinh viên hoạt động. Trên trời ngờ ngợ có mấy vì sao, cũng có thể là điểm tô sao cho hợp ý với lòng người.
Thi Từ chống tay lên ban công, "Cô thích diễn biến của bộ phim này, nhạc phối, ngôn ngữ màn ảnh, còn có lời thoại, Despite knowing the journey and where it leads, I embrace it, and I welcome every moment of it. (Cho dù đã sớm biết được hành trình của cuộc đời và nơi mà nó hướng ta đến, tôi lại không hề lo sợ, đồng thời cũng sẽ quý trọng từng phút từng giây)."
"Cô không có năng lực tiên tri giống nữ chính, bất quá. . ." Thi Từ nhìn về phía xa mà nói, "Cô lúc mới mười mấy tuổi liền đã biết trước cuộc đời mình, con đường mà cô muốn đi so với đa số người không giống nhau lắm, t bắt đầu ừ khi đó, cô đã chẳng cảm thấy sợ gì, cũng không hề lãng phí qua một phút giây nào, cũng chưa từng hối hận qua."
Gió đêm thổi tới, Đường Chu giơ tay chặn lại phía sau tóc, trái tim đập có chút bất ổn, chóp mũi ngửi thấy được hương thơm của cây nến đốt bên trong.
Là mùi gì đây?
Mộc hương.
Cụ thể là mùi thơm gì cô không phân biệt được, cô đang thất thần sao? Nhưng vì sao đều nghe được từng chữ rõ ràng như vậy?
Nàng muốn nói gì? Muốn cô đáp lại cái gì đây? Cô có thói quen giữ yên lặng trước những người không quen thân hoặc là trước những đề tài chưa quen thuộc, duy trì trạng thái lắng nghe, nhưng đây là Thi Từ a, không phải là người khác. . .
Mỗi đoạn cảm tình, thời điểm đến gần, đều sẽ có khoảnh khắc cần phải xé toạc nội tâm ra như thế, thổ lộ ý nghĩ chân thực bên trong nội tâm của mình, chia sẻ chuyện riêng tư của nhau.
Cô và Trương Tử Nam chính là như vậy.
Hiện tại cô và Thi Từ cũng đang ở trong thời khắc như thế sao?
"Em cũng không có năng lực tiên tri, em không biết cuộc đời của em sẽ đi về đâu. . ." Đường Chu thấp giọng nói, "Em chỉ có thể tiến về phía trước. . ."
"Vậy em có nghĩ tới tương lai của em có hình dạng ra sao không? Hay là lý tưởng của em là cái trạng thái gì?" Thi Từ nhìn cô.
"Vâng " Đường Chu nói, "Có một phần là yêu thích công việc mà mình am hiểu, có thể là thuê được nhà trong thành phố mà mình thích, có thể là tự mình trang hoàng nhà cửa, trong phòng sẽ có một cái cửa sổ ban công lớn, buổi tối có thể nhìn ra bên ngoài càng tốt. . ."
Ánh mắt Thi Từ nhu hòa như nước, "Giống như thế này sao?"
Đường Chu có chút ngượng ngùng, càng thêm thấp giọng nói, "Có lẽ dưới cái nhìn của cô. . . Rất bé nhỏ không đáng kể. . ."
"Không phải, " Thanh âm Thi Từ nói với cô lại thấp như thế, như gió đêm mềm nhẹ, "Không phải đâu. "
Hai người yên tĩnh một lúc.
"Sẽ muốn cùng người thương ở bên nhau sao?" Thi Từ hỏi cô.
Đường Chu hơi sợ run người, "Em chưa hề nghĩ tới vấn đề này, trong cuộc sống của em quan trọng nhất thích nhất là cha mẹ em, nhưng mà. . ."
Ánh mắt Thi Từ lóe lên, nàng đang nghĩ có nên đổi chủ đề hay không, nhưng mà trong tư tâm của nàng cũng biết đây là một thời khắc hiếm thấy, nàng không giục cô, cũng không cắt ngang, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Tín nhiệm tôi đi, chim nhỏ, có thể nói với tôi, có thể ỷ lại vào tôi.
Tiếng còi xe đằng xa, tiếng máy bay xẹt qua trên đỉnh đầu, Thi Từ nhìn đỉnh đầu cúi thấp của cô, trái tim đều đau nhói, thời điểm nàng vừa định mở miệng, nghe được tiếng nói rất nhỏ của Đường Chu, "Nhưng bọn họ đều mất rồi. . . Nếu như em có thể giống nữ chính trong phim, kỳ thực em rất hi vọng như vậy, ba em bị tai nạn xe cộ, mẹ em bị ung thư, nếu như em có thể dự đoán trước một vài hình ảnh. . ."
Bờ vai của cô khẽ run, nói không ra lời.
Thi Từ hít sâu một hơi, đưa tay phủ lên bờ vai của cô, "Người yêu đầu tiên của cô, mối tình đầu của cô, khi đó chẩn đoán được bệnh tình, cô . . cô hoàn toàn không dám tin tưởng, cậu ấy rất khỏe mạnh, ăn uống luôn quy luật, đúng giờ tập thể dục. . . Cô không nghĩ tới, làm sao có thể chứ?"
Đường Chu ngửa con mắt nhìn về phía nàng, viền mắt ướt đỏ.
Thi Từ nhắm mắt nói: "Cậu ấy còn rất trẻ, vẫn chưa tới 30 tuổi, cậu ấy rất ưu tú, là hoạ sĩ rất có tài hoa. . . Cậu ấy chịu rất nhiều đau đớn, cuối cùng cũng không thể. . ."
Thi Từ mở mắt ra, ánh mắt hơi ảm đạm, "Năm đó cô rất suy sụp, suýt chút nữa không sang Mỹ. . ."
"Nhưng mà cho dù chúng ta có thể dự đoán trước tương lai, phỏng chừng cũng chỉ có thể thương cảm mà không giúp ích được gì, không ai có thể thay đổi tiến trình của số mệnh. . ." Thi Từ cười nhạt, "Hiệu ứng bươm bướm gì đó, có thể sẽ càng tồi tệ hơn. . ."
Trong mắt Đường Chu cấp tốc tràn đầy nước mắt.
"Những cái này đều chỉ là giả thiết, không có ý nghĩa gì, cô nghĩ, thương tâm nhất của chúng ta chính là -- chúng ta có thể chấp nhận được việc người mà chúng ta yêu thương rời xa chúng ta, chỉ là không thể chấp nhận được việc bọn họ rời khỏi chúng ta theo cái cách đau đớn như vậy. . ."
Nước mắt Đường Chu rào rào rơi xuống, cô run rẩy gật đầu một cái, môi vẫn không ngừng run rẩy.
Thi Từ không chịu được nữa, nàng bước về phía trước, lần này nàng không có bất kỳ do dự nào, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.