Chương 12: Hạ Chí (3)

Xuân Hạ Thu Đông

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nghỉ hè vừa bắt đầu, Thi Hải kỳ thực tự cho là mình vẫn còn rất bận rộn. Kết thúc học kỳ, hội sinh viên liền hội nghị, liên hoan, ra ngoài chơi một vòng. Sau đó ở nhà thoải mái ăn uống, ngủ nướng, chơi game, hưởng thụ máy điều hòa không khí, gọi thức ăn bên ngoài.
Đinh nữ sĩ là một bà mẹ cá biệt không có ưu điểm, chính là bình thường bà sẽ không quản con cái, thậm chí có lúc còn cùng với nó thức thâu đêm, chơi game, gọi thức ăn ngoài.
Sau khi Đinh nữ sĩ an bài Thi Từ xem mắt không có kết quả, bà liền cùng Thi lão đầu đi du lịch, Thi Từ lại rất ít khi trở về bên này, Thi Hải càng thêm tự do.
Nhà hắn nằm trên một con đường cũ nhưng tiểu khu vẫn được tính là có giao thông thuận tiện, tòa biệt thự nhỏ ba tầng trừ hắn ra, cũng chỉ có dì lao công đúng giờ đến quét dọn.
Thi Hải tới tới lui lui ở nhà tổ chức mấy cuộc tụ hội, vô cùng vui sướng.
Ở trong vui vẻ ngày qua ngày, hắn giống như đã dần dần quên mất sự tồn tại của Đường Chu.
Nên là như vậy đi.
Từ tết thanh minh lần trước ở trên đường gặp phải, hắn vì chính mình cố gắng tăng hảo cảm với cô, Đường Chu cũng nên nhiệt tình với hắn một chút mới phải.
Nhưng mà cũng không có.
Lần trước gặp nhau ở căn tin, vẫn là một bộ dáng lịch sự xa cách.
Trong WeChat cũng chỉ khách khí hồi đáp đơn giản.
Thẳng thắn mà nói, Thi Hải cũng có chút muốn rút lui. Cần quái gì chứ, người ta căn bản không để ý ngươi, đối với ngươi không có cái tâm tư kia.
Hắn cũng là có tự ái a!
Trong thời gian nghỉ hè, hắn cũng thử cùng nữ sinh bình thường đối với hắn có hảo cảm đi chơi.
Một người là học tỷ ở hội sinh viên thường cộng sự với hắn. Một người là học muội cùng khoa.
Các nàng sẽ thẹn thùng cười xán lạn với hắn, sẽ chủ động tìm đề tài, bầu không khí rất nhẹ nhõm vui vẻ.
Nguyên lai thật không phải vấn đề ở chỗ hắn.
Nguyên lai hắn thật sự có mị lực.
Cho nên trước nghỉ hè nửa tháng, hắn cơ bản đều đều quên mất Đường Chu là ai.
Chỉ là vào một ngày nào đó, hắn đọc sách, lật tới Mộc Tâm « Ngũ Đảo Vãn Bưu », "Lúc em chưa xuất hiện, tâm trí của tôi bình tĩnh, hiên ngang tự tại cất bước, hơi một tí liệu sự như thần. Bây giờ lại hoảng loạn, khiếp nhược, giống đá tan ra thành nước, nhất lưu liền chảy về phía em, cũng không biết em đang ở nơi nào."
Mặt Thi Hải nhất thời liền nhăn nhó.
Quả nhiên vẫn không cam tâm a!
Huynh đệ tốt của Thi Hải, Phương Tu Tề, trước đây cùng ở trong hội sinh viên, lúc đó vẫn chưa có thâm giao như bây giờ, hắn dần thân với Phương Tu Tề là vì cậu ta là bạn trai của bạn cùng ký túc xá của Đường Chu, hơn nữa ở học kỳ một của đại học năm 2, bởi vì ký túc xá điều chỉnh lại nên hắn và cậu ta tình cờ thành bạn chung phòng.
Thường xuyên qua lại, vốn là sơ giao đã biến thành huynh đệ chân tình ý thiết tình.
Cho nên lúc hắn tâm tình phiền muộn thường tìm cậu ta đến giãi bày cũng là chuyện rất tự nhiên, chỉ có điều tình yêu của cái tên này thực sự quá thuận lợi, hơi hơi không để ý đã bị tú ân ái.
"Bạn gái của tui mua cho tui đôi tất nè!"
"Cùng Nam Nam nhà tui đi xem phim đây."
"Cái này cùng Nam Nam nhà tui là tài khoản tình nhân đấy!"
Chẳng hạn đêm nay Thi Hải bị hẹn đi -- bồi Phương Tu Tề chọn quà tặng cho bạn gái cậu ta!
Lẽ nào lại có lí đó!
"Uy! Cậu quan tâm chút xíu tâm tình của tui được không?" Thi Hải khó chịu nói.
Phương Tu Tề vỗ vỗ bả vai hắn, đại khái im lặng 3 phút, sau đó nói: "Vậy chờ chút nữa bạn gái của tui lại đây, bọn tui mời cậu ăn cơm nhé?"
Thi Hải: ". . . Không ăn! Tui sợ chẳng những bị sáng mù con mắt mà còn bị nghẹn chết!"
Phương Tu Tề cười ha ha, khuỷu tay đâm hắn một cái, "Vậy để Nam Nam nhà tui hẹn Đường Chu ra thế nào? Có thể cứu vớt cậu sao?"
Tâm tình Thi Hải rốt cục mây chuyển trời trong.
Đêm hè là thuộc về người trẻ tuổi thanh xuân tinh lực dồi dào, các tòa nhà cao tầng trong trung tâm thương mại khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ bừng bừng, đường phố cùng đèn đường an tĩnh ôn hòa một bên dung hợp cùng một chỗ, phồn hoa lại náo nhiệt.
Đường Chu thay quần áo xong, từ nhà hàng Tây bước ra đã là chín giờ rưỡi, tối nay vẫn còn rất sớm, chưa cảm thấy buồn ngủ.
Cô vừa mệt vừa mỏi.
Tuy rằng mỗi tuần chỉ có năm ngày làm việc, mỗi ngày 8 giờ, có lúc sẽ tăng ca, nhưng thời gian đứng thẳng người rất lâu cùng cường độ công tác cao phi thường thử thách tố chất thân thể cùng sức mạnh tinh thần của cô.
Lúc làm việc nhất định phải tết tóc, trang điểm, mặc trang phục nghiêm chỉnh cùng giày cao gót.
Ngày làm việc đầu tiên, hai cái chân của cô đau nhức đến bước đi hơi nhanh liền không bước nổi.
Tuần đầu tiên mang giày cao gót không quen, hai cái gót chân của cô đều giống như bị mài đến hỏng, đầu ngón chân thay phiên nổi bóng nước.
Học bổng của học kỳ cuối và tiền trợ cấp học tập, cô đều chuyển hết cho cậu. Học kỳ mới của đại học năm 3 sắp bắt đầu rồi, tuy rằng học phí có thể vay sinh viên, nhưng sinh hoạt phí lại không có đủ.
Cô còn sắp bước vào đại học năm 3, vay sinh viên càng để lâu lãi càng cao, số tiền vay sẽ ngày một lớn, hơn nữa bài tập càng ngày càng khó, trong học viện rất nhiều người ưu tú, nếu như hơi chút thư giãn, liền không lấy được học bổng hạng nhất, nếu như còn muốn cân nhắc cao học, liền phải chuẩn bị ngay từ đại học năm 3. . . Còn giấy chứng nhận thi nữa chứ. . .
Những vấn đề này cũng không thể nghĩ đến nữa, vừa nghĩ đến da đầu của cô liền sẽ tê dại, mỗi một vấn đề giống một khối đá nặng trình trịch, lại phảng phất như quả núi Thạch Thành, ép tới mức cô không thở nổi, liền muốn oán giận ngay cả khe hở cũng không có.
Đường Chu có thể tới nhà hàng "Tiểu Mân Côi" làm việc vẫn là nhờ vào mặt mũi của phụ đạo viên, đây là nhờ vào quan hệ riêng của cô ấy. Trong trường học, người biết tình huống của cô đến rõ ràng cũng chỉ có một mình phụ đạo viên, cho nên cô ấy cố ý muốn chăm sóc cô.
Khách nước ngoài thường xuyên đến "Tiểu Mân Côi" cũng không ít, khách hàng đều sẽ cho cô tiền boa. Cô không làm việc chính thức ở đây, tiền boa cũng chỉ có thể giữ một nửa, hai tháng nghỉ hè, lương bổng phi thường khả quan.
Đường Chu thay quần áo và giày mà bình thường cô hay mang, nhấc túi lên, trong túi chứa thức ăn dự trữ. Lúc đang đợi xe bus, cô móc ra Mp3 từ túi nhỏ để nghe tiếng Anh.
Mỗi ngày cô đều lợi dụng nửa tiếng lúc tan tầm để nghe tiếng Anh, trước tiên nghe thử, lại nghe thêm lần nữa, sau lần nghe thứ ba, bắt đầu ghi âm lại giọng mình.
Tối về sau khi tắm xong, trước khi ngủ, cô sẽ viết một trăm chữ Trung Anh rồi dịch qua lại. Có lúc dịch, có lúc ghi âm, chỉ là thỉnh thoảng quá mệt mỏi, cô chưa kịp làm xong đã ngủ thiếp đi.
Cô còn chưa mở Mp3 ra, Trương Tử Nam đã điện thoại tới, Đường Chu lấy tai nghe xuống, nhận điện thoại.
Trong điện thoại, Trương Tử Nam gọi cô đến một nơi để ăn xiên nướng.
"Tui đem định vị phát qua cho bà, cách Tiểu Mân Côi không xa lắm, hai trạm xe bus chứ mấy."
"Chuyện này. . . Tui không dám dối gạt bà, Thi Hải cũng ở đây." Lời Trương Tử Nam vừa nói xong, hai tên nam sinh bên cạnh liền nhìn chằm chằm nàng, khẩu khí phản ứng rất mạnh mẽ.
Phương Tu Tề mang kính mắt còn hướng về phía nàng nháy mắt -- sao em lại nói thẳng ra vậy, vạn nhất cô ấy không chịu đến thì làm sao bây giờ!
Trương Tử Nam liếc hắn một cái, cầm điện thoại di động xoay người nhỏ giọng nói: ". . . Không phải là vì Thi Hải mới gọi bà tới đâu, là do đêm nay khả năng tui không có quay về. . ."
Hai tên nam sinh đều dựng thẳng lỗ tai lên, còn kém không đến gần để nghe cho rõ, trong quán xiên nướng phi thường náo nhiệt, tiếng người huyên náo, nghe không rõ lắm.
Chờ Trương Tử Nam nói chuyện điện thoại xong, xoay người qua, đối diện với ánh mắt mong chờ của bọn họ, nàng cao lãnh uống một hớp nước rồi mới nói: ". . . Cậu ấy sẽ đến, nhưng mà không phải là vì cậu."
"Biết biết, hoàn toàn là công lao của Nam tỷ! Ngài muốn ăn muốn uống gì cứ việc gọi! Tui mời khách tui mời khách!" Thi Hải chân chó nói.
Chờ cho Thi Hải cùng Phương Tu Tề chọn đồ ăn xong giao cho chủ quán, ngay lúc vừa ngồi xuống đang thương lượng xem nên uống gì, Đường Chu đã đến rồi, còn bị an bài ngồi ở giữa Thi Hải và Trương Tử Nam.
Thi Hải cười hì hì hỏi cô, "Tụi mình đều uống bia, cậu có muốn uống cái này không?"
Đường Chu đung đưa chân, "Mình không uống rượu, uống nước dừa."
Bầu không khí vẫn tính là nhẹ nhõm vui vẻ, Thi Hải cùng Phương Tu Tề phụ trách đề tài, một xướng một họa, Trương Tử Nam phối hợp, Đường Chu kỳ thực cực kì mệt, không muốn nói nhiều, thực sự tránh không được liền uống nước dừa.
Tửu lượng Thi Hải không tốt, uống bia lại quá chén, bồi Phương Tu Tề cùng Trương Tử Nam đôi tiểu tình nhân phương Bắc này qua hai, ba lượt, mặt hắn liền đỏ ngầu, nói chuyện cũng có chút líu lưỡi.
"Ai, thật không nghĩ đến, thôi thì gọi xe cho cậu ta đi ha?" Trương Tử Nam nói.
Phương Tu Tề vừa định đồng ý, Thi Hải đã lập tức phất tay, "Không không không, tui còn uống được, không sao không có sao hết! Cậu xem tụi mình còn có món gì chưa ăn không!"
Trương Tử Nam nhìn Đường Chu, Đường Chu mở miệng nói: "Thi Hải, cậu mau về nhà đi, không còn sớm, mình cũng phải trở về, trễ nữa sẽ không có xe!"
Thi Hải "Ai" một tiếng, "Được rồi. . . Vậy. . . Chờ chút, trễ quá, một mình cậu trở lại không an toàn, mình đưa cậu về."
Phương Tu Tề cùng Trương Tử Nam không nói gì liếc mắt nhìn nhau: Cái bộ dáng này của cậu, ai đưa ai về còn không biết đấy!
Thi Hải còn chưa có quá say, hắn lập tức nghĩ ra một sáng kiến, "Có cách rồi, để mình gọi chị mình đến đón tụi mình về." Nói xong liền xoay người lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Phương Tu Tề giễu cợt một tiếng, "Thi Hải, cậu cũng thật là bảo bối của tỷ tỷ!"
Đường Chu yên lặng, nói: "Mình về trường học đây, không tiện đường, mình đi trước. . ."
"Ai. . . Muộn như vậy!" Trương Tử Nam kéo cô lại, "Cậu chờ chút đi, Thi Hải, cậu có thế nhờ chị cậu đưa Đường Chu về sao?"
Thi Hải để điện thoại xuống, "Khẳng định rồi, chị mình cái gì cũng nghe mình hết!"
"Vừa vặn chị ấy ở gần đây, lập tức liền tới ngay."
"Quả nhiên là bảo bối của tỷ tỷ!" Phương Tu Tề hướng Trương Tử Nam chế giễu Thi Hải, "Có việc liền tìm chị, không có tiền trả cũng tìm chị, thiệt là buồn cười! Không giống đàn ông!"
Trương Tử Nam liền cười: "Nói không chừng chị cậu ta còn coi cậu ta là bé gái mà nuôi đấy chứ, phải không? Thi Hải?"
Thi Hải trừng hai mắt nhìn bọn họ, "Các cậu thuần túy là ước ao ghen tị chứ gì," dư quang trong khóe mắt hắn thoáng liếc nhìn Đường Chu, nói năng liền có khí phách, "Chị mình đúng là chị gái tốt nhất khắp thiên hạ! Nếu như mình có bạn gái, chị ấy và bạn gái của mình sẽ cùng nhau sủng mình..."
"Trời. . ."
"Ơ. . ."
Trương Tử Nam cùng Phương Tu Tề lần thứ hai ăn ý liếc mắt nhìn nhau: Vậy cũng có thể à? Còn có thể kêu chị gái tới giúp mình theo bạn gái luôn sao? Thực sự là họa phong thanh kỳ!
Tiệm xiên nướng bọn họ chọn này không lớn, nhưng cũng rất nổi tiếng, không thiếu người trẻ tuổi đều thích tới đây ăn, lúc này vừa qua chín giờ, người đến càng ngày càng nhiều, bên ngoài còn có người chờ số.
Thi Từ mới vừa dừng xe đến gần đã nghe một luồng hương vị vừa mặn vừa cay thoáng gay mũi.
Nàng đưa mắt nhìn vào mấy món ăn bóng loáng, tựa hồ có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày.
Thi giáo sư đại khái đã mười năm rồi không đi đến loại cửa hàng này. Qua bảy giờ tối, nàng sẽ không ăn cái gì, khẩu vị ẩm thực của nàng cũng vừa nhẹ vừa nhạt nhẽo, thực sự không chịu được loại ăn khuya vừa nặng mùi vừa gây béo phì này.
Nàng vừa đi vừa cảm khái.
Thực sự là thanh xuân tuổi trẻ trắng trợn không biết kiêng dè là gì a!
Thân trên ăn mặc áo tơ tằm màu trắng, thân dưới mặc quần bò màu trắng nhẹ nhàng khoan khoái phiêu dật, lúc Thi giáo sư xuất hiện ở nơi thơm nức mũi, tiếng người hỗn độn này, trong tiệm nhất thời yên tĩnh có đến hai, ba giây.
Biểu hiện trên mặt chủ quán hóa thành thực thể chính là bốn chữ -- rồng đến nhà tôm!
Thi Từ rất dễ dàng liền tìm thấy bàn của Thi Hải, dù sao bàn này có mấy người trẻ tuổi giá trị nhan sắc quá cao, thằng em trai ngu ngốc nhà nàng ngoại trừ việc IQ hơi thấp một chút, bề ngoài lại phi thường có thể doạ người, mặt khác đôi nam nữ cùng bàn cũng vẫn được tính sạch sẽ đẹp đẽ, nhưng ánh mắt Thi Từ vẫn là không thể tránh khỏi rơi vào trên người Đường Chu một hồi.
Trong mấy người, nàng nhìn qua có vẻ yên tĩnh xinh đẹp nhất, ngồi ở nơi đó, không có gì biểu hiện gì rõ ràng.
"Chị!" Thi Hải hướng nàng phất tay.
Cơ hồ là Thi Từ bị một đống ánh mắt đưa đến bêncạnh bàn Thi Hải, chờ nàng ngồi xuống, trong cửa hàng mới khôi phục náo nhiệt vừanãy.
Trương Tử Nam cùng Phương Tu Tề lại phát huy sựăn ý gần như đồng bộ, cùng gọi một tiếng: "Thi giáo sư!"
Đường Chu chậm một giây mới mở miệng, chờ lúc cômuốn chào hỏi, Thi Hải đã cười hì hì, "Đừng khách khí như vậy, gọi chị là đượcrồi!"
Da mặt dày của Trương Tử Nam cùng Phương Tu Tềcũng là trời đất tạo nên một đôi, không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên, "Chàochị!"
Vừa nãy Đường Chu không kịp chào, hiện tại đổithành từ "Chị" này càng thêm không thể gọi được, ". . ."
Cô có chút choáng váng, nên gọi cái nào đây?Không gọi cũng quá bất lịch sự, lần trước cô đều nhờ phúc của Thi Từ nhận được tiềntrích phần trăm hơn một ngàn.
Nhưng mà tất cả mọi người đều chào rồi, độtnhiên cô lại mở miệng, liền có vẻ rất đột ngột...
Thi Từ lại lộ ra loại mỉm cười lịch sự xã giao kia,dùng đuôi mắt liếc Thi Hải.
Thằng em ngu ngốc này lại ngứa da đúng không?
Chị cậu đây cứ tùy tiện là trở thành chị người khác?
Đừng nói hắn là muốn dùng chiêu này để. . .
Không, thằng em ngốc này sẽ không quanh co như vậymà sẽ trực tiếp biểu đạt ra thứ hắn thích.
Hắn thích đường đường chính chính mà bộc lộ ra,không chút nào hiểu được hàm súc là gì, có một chút tiến triển, dù cho chưa đếnmức triển cũng đã hận không thể chiêu cáo cho cả thế giới biết rồi.
Người gọn gàng dứt khoát không có tâm cơ như vậysẽ làm người khác yêu thích, đổi lại là những cô gái khác nhất định sẽ thích hắn.
Đáng tiếc. . .
Thi Từ không dấu vết nhìn Đường Chu. Nàng cũng khônghiểu tâm tư của cô bé này lắm, Thi Từ cũng không tiện dùng tâm tư khác đi tìmhiểu cô.
Cô bé rũ mắt xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dịchchuyển quanh cốc nước dừa. Tóc tết thành búi tóc nhỏ, có vài sợi buộc không chặtrũ xuống trên cái trán trơn bóng của cô, son môi chưa phai hết, sắc môi đỏ đỏ, sốngmũi thanh tú kiên cường,
Lại giống một búp bê sứ tinh mỹ dễ vỡ.
Bấy giờ, cô ngước mắt ngắm hướng mình.
Thi Từ cảm thấy bấy giờ không nên dời tầm mắt đichỗ khác, nàng hơi nghẹo đầu, ngậm lấy ý cười nhìn cô.
Biểu hiện của cô gái trước mặt trái lại nhất thờicứng đờ, hai gò má có thứ gì bung ra,
Cảm giác này hình dung như thế nào đây?
Giống như một đóa hoa lan cao lãnh luôn luôn caongạo sinh trưởng nở rộ trong đêm trăng, bị gió nhẹ thổi phớt qua, cánh hoa liềnrun rẩy.
Cô gái này động gò má, môi hướng nàng giật giật.
Thi Từ dễ dàng liền hiểu.
Cô bé đang không một tiếng động nói: "Thigiáo sư, chào ngài."
Ôi, tiểu khả ái này, nguyên lai đang xoắn xuýt vấnđề hướng nàng chào hỏi này?
Bấy giờ, Thi Hải hỏi nàng, "Chị, chị uốnggì?"
Thi Từ chỉ chỉ nước dừa trong tay Đường Chu,"Uống cái đó đi."