Đăng vào: 11 tháng trước
Hôm sau, một nhóm bốn người dậy rất sớm để chuẩn bị lên đường. Lăng Kỳ Tông đến đưa tiễn, cũng rất chu đáo vì mọi người chuẩn bị tốt hai chiếc xe ngựa. Hai chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài chất phác giản lược nhưng bên trong lại tinh sảo thoải mái, thích hợp đi lại trên đường mà lại khiêm tốn không làm người khác để ý. Y vốn muốn phái thủ hạ có công lực tốt ở trong phủ hộ tống bọn họ, có điều bị Cẩm Nhan uyển cự, nói mình có mướn người đánh xe lâu dài hộ tống, nhưng lúc trước tạm thời phân phát bọn họ, đợi ngày giờ vừa đến thì sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Lăng Kỳ Tông mới thôi.
Cẩm Nhan đại diện mọi người nói cảm tạ. Tuy ngắn ngủi một ngày, nhưng cũng thấy được Lăng phủ làm đại gia tộc ở Lạc Dương, quả nhiên là rất có hàm dưỡng. Khi chuẩn bị lên đường, Lăng lão gia tử cuối cùng cũng xuất hiện, tuy vẫn nghiêm túc chỉ nói một tiếng bình an, cũng là lễ độ rất lớn, biểu hiện thưởng thức đối với Cẩm Nhan. Mặc dù thành thật mà nói, câu thơ "Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu (chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu)" kia đối với người cổ hủ như Lăng lão gia tử mà nói quá mức rõ ràng diễm tình, nhưng cũng không che giấu được tài hoa của đối phương, mới đưa đến hiện nay tương truyền khắp nơi ở Lạc Dương. Điểm này Lăng lão gia tử cũng không cổ hủ, cũng là hiểu, nếu không Lăng gia cũng sẽ không có gia nghiệp lớn như vậy.
Tuy chỉ ở một thời gian ngắn, Cẩm Nhan cũng cảm thấy Lăng Kỳ Tông rất tốt để kết giao. Hôm qua, hai người đã dùng tên tương xưng, lấy bằng hữu tương luận. Vì thế Lăng Kỳ Tông cũng để xuống khách khí lễ nghi, hỏi: "không biết Cận Ngôn đặt chân chỗ nào ở Tô Châu, nếu có rãnh rỗi ta đi đến trò chuyện một phen."
Cẩm Nhan nói: "ta đi Tô Châu chẳng qua là ở hơn một tháng, kế tiếp thì dự định đi Trường An. Đến lúc đó lại quyết định tiếp, khi đó sẽ truyền tin báo với huynh."
Lăng Kỳ Tông gật đầu một cái lên tiếng. Nhìn bầu trời đã sáng, thì không nói nhiều nữa, chỉ chúc một đường bình an, đưa mắt nhìn bốn người lên xe ngựa.
Lúc này, trong Lăng phủ cũng hồn nhiên không biết, tiểu thư nhà mình đã không thấy. Mà trong phòng Cẩm Nhan, là giữ lại một phong thư cho Lăng Kỳ Tông.
Qua chút thời gian, nhóm người Cẩm Nhan đã lên đường đi đến cửa thành.
Khi xe ngựa mới vừa đi ngang qua Hồng Vận khách điếm, chợt một viên đá bay tới, rơi vào trên nóc xe ngựa của Cẩm Nhan, phát ra bịch một tiếng. Tiếp theo khung cửa sổ cũng bị đập một viên.
Thị vệ trong cung cải trang thành người đánh xe lập tức cảnh giác, rất nhanh đã phát hiện là do một cô gái áo vàng mang nón che mặt ở lầu hai khách điếm ném xuống, ánh mắt tập trung vào đối phương tùy thời mà động.
"dừng xe. Đừng khẩn trương, là người mình." giọng nói của Cẩm Nhan từ trong buồng xe truyền tới.
Quả nhiên, người nọ nhìn bọn họ ngừng xe, rất nhanh biến mất ở lầu hai, sau đó một cái chớp mắt liền xuất hiện ở cửa chính, nữa một cái chớp mắt liền như gió thổi chạy đến xe ngựa.
Đúng vào lúc này, Mặc Vũ vén lên màn xe, nói với cô gái áo vàng không thấy rõ gương mặt kia: "lên đây đi." trong giọng nói rất là bất đắc dĩ.
Vì vậy một cái chớp mắt, đối phương lại chui lên xe ngựa.
Người nọ chính là Lăng Kỳ Hâm.
Trời còn chưa sáng, nàng liền chạy ra ngoài. Đừng hỏi nàng chạy ra ngoài bằng cách nào, Lăng Đại tiểu thư có là quỷ chủ ý, huống chi Lăng phủ lại không cố ý đề phòng nàng, dĩ nhiên bắt không được nàng. Nàng biết xe ngựa muốn đi cửa thành, cho nên chờ ở lầu hai Hồng Vận khách điếm. Thứ nhất tầm mắt tốt, thứ hai ở chỗ này để đối phương dễ nhận ra. Cho nên, nàng thành công lẻn trốn lên xe ngựa.
Chẳng qua là tất cả mọi người không nghĩ tới, Lăng Kỳ Hâm trốn nhà, còn mang theo con này.
Cho nên tình huống bây giờ chính là, Bạch Phong, Mặc Vũ ngây ngốc nhìn con vật này trong ngực Lăng Kỳ Hâm, nhất thời rất im lặng.
A Phì cũng mặc kệ ở đối diện bốn con mắt nhìn chằm chằm nó, thích ý ngáp một cái, tiếp tục ổ vào trong ngực Lăng Kỳ Hâm, híp mắt lại.
"ngươi, ngươi mang theo nó làm gì?" Mặc Vũ cảm giác mình gặp phải Lăng Kỳ Hâm, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.
"ta luyến tiếc nhất chính là A Phì, không yên lòng đem nó để ở trong phủ. Lại nói nó có thể xu cát tị hung (đại khái là mang theo cát lợi), mang theo rất tốt a." Lăng Kỳ Hâm vui vẻ vuốt ve lưng A Phì nói.
Bạch Phong chợt chen vào một câu: "nó gọi A Phì?"
Lăng Kỳ Hâm gật gật đầu nói: "đúng vậy. Dễ nhớ phải không?"
Cái này lại khiến Bạch Phong đứng hình, cúi ngã ở trên vai Mặc Vũ nở nụ cười, thật thấp chế nhạo Mặc Vũ nói: "Ha...... cái này một hổ một mèo, trước mắt chính là toàn do ngươi quản."
Mặc Vũ nghe vậy có chút u oán liếc Bạch Phong.
Bên kia, nhưng là có vẻ rất vắng lạnh.
Dưới đôi mắt to của Thanh Nhược đen một vòng lớn, cả người rất phờ phạc, rũ tay ngồi ở chỗ đó, chân mày vặn chung một chỗ, dựa ở cạnh cửa sổ xe cúi đầu không nói tiếng nào.
Tinh thần Cẩm Nhan lại rất tốt. Hôm qua, cuộc trò chuyện ở Hương Sơn Tự, nàng mở ra được rất nhiều khúc mắc, nên cũng không tức giận nữa, giờ phút này nhìn thấy trạng thái này của Thanh Nhược, mở miệng phá vỡ trầm mặc nói: "Thanh Nhược, tới đây." nói xong còn ngoắc ngoắc ngón tay.
Đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm Thanh Nhược sợ hết hồn, nàng vốn làm tốt thói quen một đường bị lãnh lạc, không ngờ đối phương lại mở miệng, ngẩng đầu liền thấy Cẩm Nhan câu ngón tay, do dự một chút, vẫn là nghe lời ngồi qua.
Đợi Thanh Nhược ngoan ngoãn ngồi cách Cẩm Nhan một khoảng cách, Cẩm Nhan cúi đầu hỏi: "Thanh Nhược đang giận Cẩm Nhan sao?"
"không có...... không có a!" Thanh Nhược nghe được liền vội vàng lắc đầu phủ nhận. Nàng làm sao sẽ giận Cẩm Nhan, rõ ràng là Cẩm Nhan đang tức giận mới phải!
"vậy ngươi vì sao ngồi cách ta xa như vậy?" Cẩm Nhan chỉ khoảng cách giữa hai người nói.
Thanh Nhược bất an lắc lắc thân thể nói: "ta cho là...... cho là Cẩm Nhan đang tức giận, không thích ta đến gần."
"ta giận ngươi làm gì?" Cẩm Nhan hỏi.
Thanh Nhược nhớ tới chuyện mình đẩy ra Cẩm Nhan lúc trên xe, máu lại sung lên não, ấp úng không biết nói thế nào. Thật là nhiều chuyện kết chung một chỗ, cũng giải thích không ra tiền căn hậu quả.
"tốt lắm, nếu ngươi không có tức giận, ta cũng không có tức giận, vậy thì tới đây chút." Cẩm Nhan thấy hảo hãy thu, trong lòng sớm có tính toán, nên nhân cơ hội dời đề tài.
Thanh Nhược do dự, phát hiện không có lý do gì cự tuyệt, lại không muốn chọc Cẩm Nhan không thích, liền hơi xích lại gần một chút.
"xem ra Thanh Nhược quả nhiên tức giận......" giọng nói của Cẩm Nhan chợt thấp xuống, "Thanh Nhược tức giận, cũng không nguyện đến gần ta như thường ngày như vậy." nói xong nhẹ nhàng đem đầu nghiêng về bên kia, cả người thoạt nhìn cực kỳ bị thương.
Thanh Nhược thấy vậy có chút hoảng hồn, thấy Cẩm Nhan cau mày hé miệng, sớm quên mất mình phải cùng Cẩm Nhan giữ một khoảng cách, vội vàng dời đến bên cạnh Cẩm Nhan lắc đầu nói: "ta thật không có tức giận. Ta chẳng qua là, chẳng qua là không biết...... nên xử lý như thế nào." Thanh Nhược không biết nên thế nào biểu đạt ý nghĩ của mình.
"ngươi phải xử lý cái gì?" Cẩm Nhan quay đầu, mặt nghi vấn nói.
Thanh Nhược nhất thời cũng ế ở nơi đó, không biết trả lời thế nào.
Cẩm Nhan cười nhẹ đâm trán Thanh Nhược nói: "ngươi, cái đầu nhỏ sao phải vướng mắc như vậy, nghĩ tiếp nữa cẩn thận tóc đều phải rụng sạch. Mấy ngày nay chúng ta sẽ đi gấp một ít, ngươi rỗi rãnh thì nghỉ ngơi cho thật tốt. Đợi đến Tô Châu chúng ta đi dạo một chút. Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng. Ta nói cho ngươi biết, Tô Châu là một chỗ tuyệt vời......"
Trên gương mặt tinh sảo kia lại mang theo nhu hòa vui vẻ, Thanh Nhược nhìn thấy mà hoảng hốt một trận, tựa như sự lạnh lùng kia đều không từng xuất hiện, hết thảy vẫn là dáng vẻ ôn nhu mà mình thích. Quen thuộc tiếng hắng giọng cũng mang theo một tầng nước nhuận, vào tai chỉ cảm thấy thư thích vô cùng. Thanh Nhược phát hiện mình rất thích nghe Cẩm Nhan nói chuyện, tựa như giờ phút này. Hết thảy tất cả phiền não tựa hồ liền thật sự đi xa, đã đi xa, ẩn vào nơi không thể nhìn thấy.
Chỉ cần nghe, nhìn như vậy cũng đủ khiến cho người ta vui vẻ. Đúng rồi, những thứ ngổn ngang kia, có gì để mà suy nghĩ đây?
Nghĩ tới đây, Thanh Nhược cũng dãn ra lông mày,vui vẻ nhếch môi.