Đăng vào: 12 tháng trước
Ở bên này Lê Nặc cùng Xà Nhan Lệ cãi cọ đến bốn bề khói lửa, bên Giang Nhược Trần thì hoàn toàn ngược lại. Bởi vì không ai đấu võ mồm cùng mình, không khí vắng lặng rất nhiều. Dịch đại tiểu thư vẫn còn chìm trong giấc ngủ, mặc dù đã được tiêm thuốc mê nhưng ngủ cũng không hề an giấc.
Chốc chốc hô ba ba mẹ mẹ, chốc chốc lại hô "yêu phụ" cẩn thận! Giang Nhược Trần cả đêm ngồi cạnh giường bệnh không dám rời đi nửa bước, chỉ sợ người này ngủ mớ mà rớt xuống giường. Đã từng chứng kiến tư thế ngủ của nhóc con này, Tổng giám đốc Giang tự dưng lại thấy thương thay cho một nửa kia trong cuộc đời say này của Dịch Diệp Khanh. Tất nhiên hôm nay cô vẫn không biết trước được "cái nửa" quỷ xui xẻo ấy chính là bản thân cô, mãi cho đến nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến chuyện này, cô đều cảm thán mình đúng là có khả năng tiên đoán.
Tạm thời chúng ta không bàn về chuyện nhiều năm sau, hãy nói về chuyện ngay trước mắt. Lúc này là nửa đêm ở Dịch thị, phòng bệnh yên tĩnh vô cùng. Không biết có phải do lúc trước nháo kịch liệt hay không, lúc này ngay cả người liên tục thấy ác mộng cũng rất an tĩnh, nằm lì trên giường không hề nhúc nhích. Dịch Diệp Khanh làm cho Giang Nhược Trần nhớ lại chú cún nhỏ đáng thương nằm trong lồng, cơ mà chỉ cần chú chó nhỏ này tỉnh giấc là lại giống như con hổ cái giương nanh múa vuốt gầm gừ với người ta. Nhưng Giang Nhược Trần không thể tưởng tượng được chính là hổ con suốt ngày tranh chấp cùng mình khắp nơi lại có thể không quản nguy hiểm cứu cô.
"Đời này Giang Nhược Trần ta thiếu nợ cha con nhà hai người, trả thế nào cũng không hết". Vừa nói, Giang Nhược Trần vừa dùng khăn ướt chạm vào đôi môi khô khốc đã trở nên trắng bệch của Dịch Diệp Khanh. Có lẽ do rất lâu không được tiếp nước vào, khăn vừa chạm đến môi, ngay lập tức cô liền mím môi hút vào, lông mày khẽ cau, cánh mũi động đậy. Cảnh tượng này như phảng phất đâu đây hình ảnh lúc xưa, Giang Nhược Trần thấy vậy hơi nhếch khóe môi, vuốt ve tóc đen dày mượt người ta, khẽ cười nói: "Chỉ có lúc ngủ thì tên tiểu quỷ này mới dễ thương được chút đỉnh, nhưng cô cũng không thể tham ngủ như vậy chứ!"
Đêm này, một thân một mình Giang Nhược Trần ngồi bên giường, chân chính là người giám hộ, hết sức có trách nhiệm. Tờ mờ sáng hôm sau, Dịch đại tiểu thư đang trong hôn mê có phản ứng, lông mi hơi giật giật, sau đó hai mi mắt tạo ra khe hở, xuyên qua ánh đèn lờ mờ, mơ hồ thấy được gương mặt của yêu nghiệt.
"Cô đã tỉnh? Khát không, uống nước nhé?" Vừa thấy đại tiểu thư mở mắt, lập tức Giang Nhược Trần thu hồi ánh mắt vừa rồi chăm chú nhìn, không đợi Dịch Diệp Khanh lên tiếng, tự rót ly nước đưa đến miệng cô ấy, "Sao? Còn muốn tôi đút cô uống à?"
Dịch Diệp Khanh nhìn ly nước, thật ra cô rất khát, nhưng chẳng biết làm thế nào cả, hôm nay bị người ta mở ra "cái lỗ" sau lưng, mới nhấc nhấc cánh tay sơ sơ đã đau muốn chết, huống chi là thẳng người uống nước. Ngay lúc cô đang đấu tranh là phải bỏ nước giữ mạng hay liều chết uống nước, Giang Nhược Trần cầm một muỗng nhỏ, đút từng ngụm nước vào trong miệng cô.
Mặc dù dùng muỗng nhưng vì Dịch Diệp Khanh nằm sấp trên giường nên có không ít nước theo khóe miệng chảy lên gối, tụ họp một chỗ với bãi nước bọt để lại từ tối qua. Thấy chính mình tạo ra một đại dương mênh mông bao la này, Dịch đại tiểu thư hơi hơi xấu hổ, lại trộm nhìn thấy hai mắt Giang Nhược Trần hiện đầy tơ máu. Vì vậy cô quyết định hỏi han, an ủi mẹ kế cả đêm đã chiếu cố cho mình.
"Cô ở đây với tôi một đêm ? Thật ra cô có thể gọi vú Ngô đến..." Dịch Diệp Khanh lấy cùi chỏ che lại "thác nước", ý muốn giấu đi "công lao to lớn" của mình nhưng mánh khóe này làm sao có thể lọt khỏi ánh mắt tinh anh của mẹ kế cơ chứ.
"Vú Ngô tuổi đã cao, cô nỡ lòng nào để vú thức trắng cả đêm sao?... Cô giấu cái gì mà giấu, tôi thấy hết rồi, tí nữa để tôi nói vú Ngô mang cái gối nào thoải mái ở trong nhà đến thay..." Giang Nhược Trần càng nói, Dịch đại tiểu thư càng xấu hổ, không thể làm gì khác hơn, đỏ mặt nói tiếng cám ơn: "Cám ơn cô..."
Giang Nhược Trần không hề nghĩ tới đại tiểu thư kiêu ngạo này lại biết nói ba chữ này, liền có chút thụ sủng nhược kinh nhưng người ta đã có thói quen buồn vui không bao giờ để lộ, chỉ từ tốn nói: "Dịch Diệp Khanh, đại khái là cô quên vì cứu tôi mà mới vào bệnh viện đi?!"
"Một mạng đổi một mạng, tôi cứu không phải là cô. Ở tình huống đó, lỡ như cô xảy ra chuyện không may, Dịch Hằng chết đi so với cô còn nhanh hơn. Tôi đã nghĩ qua, cô nói không sai, bây giờ cô, tôi, Dịch Hằng tuy là ba cá thể độc lập nhưng lại là một chỉnh thể. Tuy Dịch Hằng không hoàn toàn thuộc về Dịch gia nhưng tôi không muốn tâm huyết cả đời của ba tôi thuộc về người khác. Cho nên thứ tôi cứu chẳng qua là ruột thịt của tôi, nếu như cô không quan hệ dây mơ rễ má với Dịch Hằng, nhất định tôi sẽ không cứu cô, vì vậy cô không cần phải cám ơn tôi..."
"Vậy thì bây giờ tôi săn sóc cô cũng chỉ là để người ngoài nhìn thấy Dịch thị chúng ta càng kiên cố không thể phá vỡ, cũng giống như cô vậy, khỏi cần thấy áy náy!" Bốn chữ "Dịch thị chúng ta" được Giang Nhược Trần nhấn rất mạnh. Nghe lời nói thẳng thắn của Dịch Diệp Khanh, trong lòng cô không khỏi dâng lên đau thương. Lâu nay, tâm nguyện lớn nhất của Dịch Hàn Khiêm chính là đứa con gái duy nhất của mình trưởng thành, có thể tự mình gánh vác một phần gia nghiệp. Nhưng thấy đại tiểu thư tính tình thích đùa giỡn này mỗi ngày đều lớn dần, Giang Nhược Trần càng hãm sâu trong mâu thuẫn.
Nếu đi đúng chính xác lộ trình của Dịch Hàn Khiêm, nhất định cô ấy sẽ trở thành người nối nghiệp cơ trí, sẽ thành công. Nhưng vào thời điểm đó có thật là Dịch Diệp Khanh nhìn thấy được chính bản thân mình lúc xưa, không sõi thói đời, không có tâm cơ, miệng mồm liến thoắng sao?...
Bầu không khí vô cùng gượng gạo, hai người đều chìm vào suy nghĩ, không nói một lời. Nhưng chưa được bao lâu, Giang Nhược Trần nhìn thấy Dịch đại tiểu thư vốn trầm mặc lại có biểu hiện đau đớn, mặt nhăn mày nhúm cắn răng cắn lợi, Giang Nhược Trần bèn vội vàng tiến đến: "Có phải bị đau không? Tôi gọi bác sĩ, cô cố chịu đựng một chút, có lẽ là thuốc mê đã hết..." Vừa nói xong liền muốn xoay người bước đi nhưng người trên giường giữ lại tay áo cô lại.
"Không phải... Không phải là đau, cô đừng đi..."
"Vậy rốt cuộc là cô bị gì?" Nhìn vẻ mặt nhóc con này cứ khó chịu, đau đớn, Giang Nhược Trần vô cùng lo lắng, không nói hai lời liền muốn tìm hiểu đến tột cùng là cô ấy có chuyện gì. Dịch Diệp Khanh sao có thể dễ dàng để mình bị người khác điều khiển như vậy, tất nhiên là không chịu nói. Trong lúc hai người tranh đấu nhau, vết thương Dịch Diệp Khanh càng đau kịch liệt, chịu không được bèn rên lên mấy tiếng. Thấy không gạt được nữa, Dịch Diệp Khanh nhắm chặt hai mắt lại mà nói: "Tôi không phải bị đau, mà là mắc tiểu!"
Có lẽ do trước đó uống nước quá no, lúc này Dịch Diệp Khanh muốn đi toilet đến phát điên nhưng mà với tình trạng này của cô, sợ là rất khó để thực hiện quyền lợi đi vệ sinh một cách độc lập tự chủ. Trong phòng bệnh ngoại trừ Giang Nhược Trần thì không hề có ai khác, bảo yêu phụ dắt cô đi toilet, cô thà tè ra quần còn hơn.
"Cô đau đớn như vậy không được phép rời giường, nếu không thì để tôi gọi bác sĩ gắn ống dẫn nước tiểu cho cô..."
"Không được! Người ta không cần!" Giang Nhược Trần dám xem cô là con nhóc để họ gắn thứ đồ chơi kia vào,nhất định là nước vô đầu rồi!
"Vậy cô muốn thế nào?" Giang Nhược Trần bắt đầu nổi cáu, to đầu như vậy đi ngủ chảy nước miếng cũng thôi đi, dù sao chỉ có mình cô thấy, nếu như tiểu trên giường không phải toàn bộ nhân viên đều biết sao. Đại tiểu thư Dịch gia không kiềm chế được mà đại tiểu tiện là chuyện hot cỡ nào...
"Tôi đợi vú Ngô..." Dịch Diệp Khanh nằm trên giường bất giác xê dịch mông, "Tôi đợi vú Ngô đến rồi sẽ nói sau..."
"Đợi vú Ngô đến thay ra giường cho cô sao?!" Cuối cùng thì Giang Nhược Trần cũng hiểu được ý của đại tiểu thư, hóa ra vú Ngô xa tận chân trời có khả năng mang cô ta đi vào toilet, mà cô sừng sững gần ngay trước mắt lại không thể, "Cô, tôi đỡ cô đi, chẳng lẽ phải cần đến vú Ngô xi tiểu cô mới tiểu được sao?" Giang Nhược Trần vừa nói, tay cũng không rảnh rỗi, tháo xuống túi nước biển, nâng Dịch Diệp Khanh dậy, có lẽ kìm nén không nổi nữa, Dịch Diệp Khanh chỉ hơi giãy giãy, thấy không thể tránh được, liền biết thời biết thế làm theo...
Tuy nói con người có tam cấp, nhưng cân nhắc cho kĩ lưỡng thì mắc tiểu đúng là việc cấp bách nhất, lần này thiên kim tiểu thư nhà họ Dịch của chúng ta xem như lĩnh hội được. Mặc dù đây là phòng bệnh VIP, giường bệnh cách toilet không xa, tầm 3 4 mét thôi nhưng cô chỉ có thể đi bước thấp bước cao, từng bước từng bước đi tới. Bởi vì cô quá gấp gáp, "cái lỗ" trên lưng bắt đầu đau rát, vất vả đi đến được bàn cầu, cô lại gặp khó khăn, cái quần...
"Cô làm gì đó?!" Thấy tay người ta đưa gần đến lưng quần của mình, đại tiểu thư suýt nữa nhảy lên nắp bàn cầu, "Giang Nhược Trần, cô không được đùa giỡn lưu manh!"...