Chương 10: Nhà của cô

Chị Không Chạy Thoát Đâu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: An Yên / Beta: Sam

Ngày thứ hai, hơn bảy giờ Thẩm Quả đã dậy rồi, dậy sớm lại không buồn ngủ, tuy chỉ ngủ hơn bốn tiếng nhưng như vậy là đủ rồi, rốt cuộc tưởng tượng đến chuyện sắp gặp người trong lòng tinh thần cậu trở nên tỉnh táo.

Cậu làm bài thi hơn ba tiếng, tới gần mười một giờ mới gửi tin nhắn cho Liên Trầm, cô chịu đựng lâu như vậy, cậu cũng muốn cho cô ngủ thêm một chút.

Tiểu Quả: Chị dậy chưa?

Tiểu Quả: Đói bụng không?

Một lát sau mới có tin nhắn trả lời.

Cô gái: Mới vừa rời giường được một lúc.

Cô gái: Đợi tôi thêm nửa tiếng nữa.

Tiểu Quả: Vâng, chị mặc nhiều thêm chút, giọng nói đã hỏng rồi.

Cô gái: Biết rồi.

Dường như có thể tưởng tượng đến dáng vẻ cô bĩu môi, Thẩm Quả cong cong khóe miệng, cố ý trả lời.

Tiểu Quả: Em sợ chị không biết đấy.

Cô gái: Đừng làm ra vẻ từng trải.

Cô gái: Cậu mới bao nhiêu chứ.

Tiểu Quả: Tuổi tâm lý = 25

Cậu cố ý trả lời một con số lớn hơn cô, hừ, chê cậu nhỏ tuổi?

Cô gái:…

Thẩm Quả thu dọn đồ đạc sơ qua rồi đi ra cửa, gặp cô đó là chuyện vào nửa tiếng sau.

Cậu vẫn đứng dưới cây đại thụ đó đợi cô, đang muốn gửi tin nhắn cho cô thì nghe thấy cô gọi mình. So với tối hôm qua cô khá hơn nhiều rồi, có thể nói nhưng âm thanh trầm thấp giống như con trai.

Thấy cô mặc áo lông, cậu cũng yên tâm, thấy rõ cổ của cô lộ ra bên ngoài khá nhiều, cậu lại lo lắng cô bị cảm lạnh. Thẩm Quả cất di động, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, đi đến trước mặt cô.

Cậu nghe giọng cô ồm ồm nói: “Cậu đừng cười tôi.”

“Hửm?” Thẩm Quả không hiểu cô đang nói cái gì, nghi hoặc nhìn cô.

Liên Trầm nói không ra tiếng, chỉ chỉ cổ họng của mình, Thẩm Quả lúc này mới hiểu được.

“Không cười chị đâu, chị yên tâm.” Nói xong cậu đem khăn quàng cổ quấn trên cổ cô, lúc này mới cảm thấy hài lòng, cũng nhân cơ hội nhìn cô thật kỹ.

“Tôi không lạnh, mặc rất dày rồi.”

Cô muốn kháng cự nhưng lại cảm thấy thật ấm áp, bởi vì sự thân thiết mà ấm áp của cậu.

“Bên ngoài lạnh, em sợ chị lạnh.”

Liên Trầm lén giương mắt nhìn cậu, phát hiện hình như cậu đang cười, liền có chút hậm hực.

“Cậu còn nói không cười.”

“Em không cười, thật đó.”

“Rõ ràng có, tôi thấy rồi.” Liên Trầm nói xong cũng bước nhanh hơn, muốn cách cậu xa chút.

Thẩm Quả bước mấy bước đuổi theo, giải thích: “Em thực sự không cười chị.”

“Tôi thấy cậu cười vui lắm.”

Âm thanh phía sau rất nhỏ, nhưng Liên Trầm vẫn nghe thấy được, cô hơi ngừng bước chân, một lúc sau lại đi nhanh hơn.

“Đừng giận mà.” Thẩm Quả đi theo phía sau cô cũng không tốn sức.

Ngược lại Liên Trầm duy trì tốc độ này dần dần bị mất sức. Rất nóng, lỗ tai nóng, mặt cũng nóng, trái tim cũng nóng, cùng gió lạnh mùa đông hòa trộn với nhau, đúng là hai mùa nóng và lạnh.

Cô không có tức giận, mà là hoảng sợ, sợ không bảo vệ được trái tim mình, sợ giây tiếp theo mình sẽ nộp vũ khí đầu hàng.

Thật là, giống như kẻ ngốc tự phân cao thấp với bản thân, thực ra từ lần đầu đồng ý gặp cậu, không phải đã từ từ bỏ xuống lòng phòng bị rồi sao? Liên Trầm thầm mắng bản thân trong lòng, cuối cùng thả chậm bước chân.

“Lát nữa chúng ta đi ăn cái gì đi?”

“Em nghe bạn bè nói bên ngoài trường học mới mở một quán lẩu, hình như không tệ.”

“À, giọng chị hỏng rồi, vẫn không nên ăn vị cay.”

“Đúng rồi, cổ họng chị còn đau không?”

Thẩm Quả cũng biết Liên Trầm có lẽ là nghe được câu nói kia mới như vậy, nhất thời cô không muốn để ý đến cậu cũng chẳng sao, cậu hỏi và cô trả lời là được, dù cho độc thoại một mình cậu cũng bằng lòng.

“Không đau.” Liên Trầm trả lời, thật ra vẫn có chút đau.

“Chị, rốt cuộc chị chịu để ý tới em rồi.” Thẩm Quả nhất thời giống như chú gà choai.

“Ai là chị của cậu.”

“Đúng đúng đúng, chị nói cái gì cũng đúng.” Thẩm Quả phụ họa theo cô.

Liên Trầm cúi thấp đầu vùi xuống khăn quàng cổ, hít sâu một hơi, một lát sau lại cảm thấy không ổn, khăn quàng cổ này không phải của mình, cô len lén ngẩng đầu lên nhìn cậu, trông thấy cậu lập tức quay mặt đi.

Cô dám chắc chắn, khẳng định cậu thấy rồi, thật mất mặt, cô cô cô, có cần thể diện nữa không.

Hai người ăn cơm xong, lại đi bệnh viện lấy thuốc. Cũng may chỉ là amidan bị nhiễm trùng, vấn đề không lớn. Nhìn cô uống thuốc, Thẩm Quả cũng hơi yên tâm.

Bên ngoài gió lớn, không thích hợp đi dạo.

Hai người đi ngang qua tiệm bánh ngọt lúc trước, gọi hai cốc nước nóng.

Liên Trầm mở trang web Tấn Giang, chuẩn bị nhìn xem có cập nhật mới không. Quả thật có cập nhật, Liên Trầm nghiêm túc đọc, thế cho nên Thẩm Quả bưng nước nóng trở về cô cũng không biết. Cho đến khi cậu bao trùm phía sau mình mới phát hiện, cô lập tức tắt màn hình di động.

“Cậu làm gì nhìn lén tôi thế.”

“Em gọi chị, chị không phản ứng, em liền tò mò xem chị nhìn cái gì mà nghiêm túc như vậy.”

“Thì ra là chị thích xem tiểu thuyết.” Thẩm Quả trở lại vị trí ngồi của mình, hỏi cô.

“Ừm, đúng rồi, lúc nhàm chán thì đọc.” Liên Trầm gật đầu.

“A.” Ngoài dự đoán, cậu không nói thêm gì nữa.

Thực ra cậu có hơi tủi thân, chẳng lẽ cùng cậu đi chơi cảm thấy nhàm chán sao?

Suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không hiểu nổi bản thân, cảm xúc rất nhanh tiêu tan.

Thẩm Quả muốn chơi game cùng Liên Trầm, kỳ thật trong lòng Liên Trầm một trăm lần không muốn, tuy chơi cùng nhau vài lần, nhưng kỹ thuật của Thẩm Quả cũng không thấy tiến bộ thêm. Chung quy cậu cũng không có thời gian để luyện tập trò chơi này, nhưng không tìm chỗ đi chơi vẫn ngồi không cũng là vấn đề. Vừa chơi game vừa tán gẫu, ngược lại thêm phần hài hòa.

“Khóa học của em một tuần nữa là nghỉ, chừng nào thì chị về nhà?”

“Tôi á, còn chưa có dự định.” Liên Trầm xác thật còn chưa nghĩ kỹ, cô xin ở lại đến ngày hai mươi lăm tháng chạp, trước khi đi ở lại đây là được.

“Nếu chị nghỉ trễ bằng em, đến lúc đó em có thể đưa chị đi, chị đã nói chị ở tại huyện An.”

“Huyện An cách thành phố Hoa rất gần, em có thể đưa chị trở về rồi trở lại.” Huyện An là một huyện thuộc thành phố Hoa, chỉ cần ngồi tàu cao tốc hai mươi phút là được rồi, Thẩm Quả thật muốn đưa cô về nhà.

“Không cần phiền toái như vậy, tôi tự mình trở về được.” Liên Trầm không sợ cậu đưa mình về, mà là sợ Thẩm Quả nhìn thấy cái gọi là nhà của cô.

“Dù sao chị trở về ngày nào nhất định phải nói cho em, chí ít em đưa chị đi ra nhà ga.” Cậu giả bộ nhượng bộ, sợ cô lén trở về luôn.

“Ừm.” Liên Trầm đồng ý.

Cùng nhau chơi mấy ván game, nhưng hai người đều bị chết rất nhanh, Thẩm Quả phát hiện, hình như mình nhắc tới chuyện về nhà, cảm xúc của Liên Trầm có phần chùn xuống. Đang nghĩ ngợi làm sao để chị gái nhỏ vui vẻ, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột ngột vang lên.

Thẩm Quả thấy cô ngây người, cậu ghé sát vào màn hình thì thấy “Ba”, là ba của cô gọi đến.

“Sao chị không nhận điện thoại?” Được Thẩm Quả nhắc nhở, cô mới ấn nút nghe điện thoại.

“Alô.”

“Alô.”

Ngoài dự đoán, lại là một giọng nữ cao: “Liên Trầm, ba con bị tai nạn xe, con lập tức đến bệnh viện ngay, bệnh viện quân y khu lầu 13 phòng 11.”

Nói xong thì cúp điện thoại, Liên Trầm bị tin tức này làm cho sợ tới mức thất thần, buổi sáng cô còn nhận được mấy cuộc điện thoại của ba, nhưng không gọi lại.

Người phụ nữ kia bắt cô lập tức đi đến bệnh viện quân y? A, ba cô bị tai nạn xe, cần đi xem ông ấy sao? Ông ấy có tiền như vậy hẳn là không chết được.

Trong lòng Liên Trầm loạn thành một mớ bòng bong, sắc mặt cô trắng bệch, cho đến khi có một bàn tay ấm áp phủ lên cô mới hoàn hồn trở lại.

“Chị có sao không?”

Thẩm Quả rất lo lắng cho cô, cuộc điện thoại vừa nãy, tai cậu nghe rõ từng chữ một, sau cuộc điện thoại này, cậu đã nhận ra được có thể Liên Trầm không có một gia đình hạnh phúc, người gọi điện thoại đến có thể là mẹ kế của cô.

Cậu không biết an ủi cô như thế nào, cậu cái gì cũng không hiểu rõ.

Giờ phút này, cậu mới hiểu được khoảng cách giữa mình và Liên Trầm xa cỡ nào, Liên Trầm của cậu, trước đây, hiện tại, trải qua cuộc sống như thế nào, cậu không biết. Nhưng rõ ràng, cô sống không vui vẻ.

“Tôi không có việc gì.” Cô vẫn cố gắng khiến mình cười.

Nhưng cười như vậy, sẽ chỉ khiến cậu càng đau lòng.

Cô đẩy tay cậu ra, nói: “Tiếp tục chơi game đi.”

Thẩm Quả im lặng cùng chơi game với cô, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Một lát sau, cô rốt cuộc ngồi không yên.

“Thật xin lỗi, Thẩm Quả, tôi có việc, hiện tại không thể cùng chơi game với cậu.” Cô đứng dậy, muốn đi.

Thẩm Quả giữ chặt cô: “Em cùng đi với chị.”

“Cậu nghe được hết rồi sao?” Đúng vậy, tiếng nói lớn như vậy, sao cậu lại nghe không được. Thế thì cậu nhất định biết cuộc sống của mình có bao nhiêu tồi tệ.

Thẩm Quả gật đầu: “Cho em đi cùng được không?”

Cậu nắm thật chặt tay cô, không chịu buông. Cô rốt cuộc gật đầu, nghĩ thầm, cũng tốt, sớm nhìn thấy thế giới chân thật của cô, sớm nhận ra bản thân của cô thì sớm rời xa.