Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã
Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 20: Tham gia khoa cử
Một bên khác, Tống hộ vệ vẫn hết sức tận tình ra roi với Thạch Vân Phi đã bắt đầu hơi thở mỏng manh. Tuy rằng là thân nam nhi nhưng cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, hắn làm sao có thể chịu đựng được hình phạt như vậy, không được hai côn thì đến tiếng kêu thảm cũng đã không còn sức phát ra nữa.
Tuy Tương Vương phủ nằm ở vùng ngoại thành, trước cửa ít người qua lại, thế nhưng một trận khôi hài này vẫn khiến những người qua đường tụm năm tụm ba, chỉ chỉ chỏ chỏ cái mông bị đánh rướm máu của Thạch Vân Phi. Ai ai cũng đang suy đoán người này tột cùng là chọc gì đến Tương Vương phủ.
Tôn Hân đứng một bên thì triệt để há mồm, người vừa nói những lời lúc nãy chính là Lạc tiểu huynh đệ năm đó sao? Thiếu niên tao nhã có lễ sao lại biến thành dáng vẻ như hôm nay, quyền lực thật sự có thể thay đổi một người đến vậy ư? Nói thật, quan hệ của hắn và Thạch Vân Phi cũng không thân lắm, tuy nói trước nay luôn cùng trường nhưng Thạch Vân Phi vẫn luôn cậy tài khinh người, chưa bao giờ đem người tài trí bình thường như hắn đặt vào mắt. Lần này sở dĩ theo người này vào kinh cũng bởi vì do Nhị nương dặn dò, nói cái gì mà hai người cùng đi mới yên lòng, còn bảo hắn hỗ trợ chuẩn bị tất cả chuyện vào kinh. Tiêu tốn chút tiền cũng không có gì, nếu ngày nào đó Thạch Vân Phi có chức vị rồi thì tất nhiên không thiếu chỗ tốt cho Tôn gia. Tôn Hân thật sự không cho rằng Nhị nương lại là người nhìn xa trông rộng như vậy, vì vậy đối với sự nhiệt tình ra mặt của nàng ta Tôn Hân rất là không hiểu, nhưng cũng không thể ngỗ nghịch. Sau khi mẫu thân của hắn qua đời, mọi chuyện trên dưới trong Tôn gia đều do Nhị nương quán xuyến. Cho dù không có hắn thì không phải Thạch Vân Phi cũng sẽ vào kinh sao? Nếu đã như vậy thì sao lại cần hắn làm chuyện vô dụng, nhưng mà hắn cũng chỉ biết làm theo lời dặn dò của Nhị nương, sinh hoạt ngày sau của mình và Tôn gia cũng sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà cho dù người này vẫn luôn xem thường mình, vào kinh đi thi lại còn muốn dựa vào tài lực của mình thì Tôn Hân vẫn cứ cảm thấy không đành lòng. Đúng vậy, hắn thừa nhận Thạch Vân Phi hôm nay có chút kích động, thế nhưng hắn cảm nhận được Lạc Tử Phong là cố ý. trước đây thật lâu hắn đã phát hiện nhi tử của Lạc tiên sinh có địch ý sâu nặng với Thạch Vân Phi, chuyện này cũng không có gì kì quái, dù sao hắn cũng không thích tên Thạch Vân Phi này.
Ba mươi đại bản rất nhanh đã đánh xong, nhưng mà Thạch Vân Phi nằm dài trên mặt đất nhúc nhích một chút thôi cũng có vẻ cực kì khó khăn, bởi vậy có thể thấy được Tống hộ vệ ra tay nặng thế nào. Dáng dấp này, không biết nửa tháng sau có thể thuận lợi tham gia khoa thi hay không nữa?
Bên trong Tương Vương phủ, dưới sự an ủi của Tương Vương, Lạc Tử Phong đã khôi phục trạng thái bình thường, trong lòng buồn cười không ngớt đối với hành động gào khóc của mình. Có điều may mà đã không sao nữa rồi. Không đành lòng sao? Có lẽ vậy, thế nhưng nàng khóc tuyệt đối không phải bởi vì Thạch Vân Phi, người xấu xa như vậy, không đáng cho nàng rơi nước mắt, nước mắt chờ đợi mười tám năm của kiếp trước còn chưa đủ nhiều sao? Nàng khóc là vì chính mình, rõ ràng đời này đã không còn liên quan gì đến tên nam nhân Thạch Vân Phi kia nhưng tại sao vẫn dễ dàng bị đối phương ảnh hưởng tâm tình như thế? Lại còn kêu Tống hộ vệ đem đầu đến gặp mình, mình từ lúc nào đã biến thành dáng vẻ như thế này? Cho rằng có quyền lực trong tay thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Nàng càng nhiều hơn chính là sợ sệt, bởi vì ba chữ Thạch Vân Phi này nàng đã mất đi quá nhiều, cũng thay đổi quá nhiều. Nàng không muốn ngay lúc này cũng sẽ mất đi cả bản ngã. Mặc dù hận người kia đến mức muốn khiến hắn biến mất sạch sẽ thế nhưng chí ít nàng cũng không trở nên mẫn cảm và lưu tâm như vậy. Con người bởi vì yếu đuối mới mẫn cảm, vì sợ hãi nên lưu tâm, Lạc Thi Kiều đã từng có tâm tình tiêu cực như vậy, thế nhưng bây giờ người đang đứng đây là Lạc Tử Phong, không phải là Lạc Thi Kiều. Nàng sẽ không yếu đuối, cũng sẽ không sợ hãi, thân là Lạc Tử Phong, nàng chỉ cần dùng thực lực của mình quang minh chính đại cướp đoạt tất cả với Thạch Vân Phi là được rồi. Dùng sức mạnh của bản thân để chà đạp nam nhân kiếp trước đã phụ nàng, cũng đã tổn thương Tương Vương.
Lạc Tử Phong hạ quyết tâm, ánh mắt không còn bối rối nữa mà là vô cùng kiên định nhìn Tương Vương. Nhìn ra hình ảnh phản chiếu bản thân trong mắt Tương Vương, giọng nói mạnh mẽ phát ra từ trái tim: "Ngoại công, kì thi Hội* nửa tháng sau, con muốn tham gia".
*Thi Hội là cuộc thi ba năm một lần do triều đình tổ chức, nhằm chọn ra Trạng nguyên.
Nhìn Lạc Tử Phong đã khôi phục tâm trạng bình thường, không, phải nói là càng thêm kiên cường, Tương Vương hiểu ý nở nụ cười, "Những lời con vừa nói với người kia ngoại công đều nghe được, vậy để ngoại công nhìn xem con có thật sự thắng người kia ở khoa thi sắp đến hay không. Thế nhưng đừng hi vọng bản vương lợi dụng danh nghĩa Tương Vương lo lót cho con đi cửa sau nha".
"Lo lót đi cửa sau gì đó căn bản không cần, con thế nhưng là đệ tử đắc ý nhất của cha a".
"Tử Phong....". Tương Vương hơi xúc động nhìn ngoại tôn của mình, người trước mặt cùng với hình ảnh đôi bích nhân trong kí ức như lồng vào nhau. Cẩm nhi kiên cường, Lạc Tri Thu tự tin, Cẩm nhi xinh đẹp, Lạc Tri Thu tài tình, tất cả đều hiện lên trên người Lạc Tử Phong. Cẩm nhi, đây chắc chắn chính là bảo vật cuối cùng mà con để lại cho người không xứng làm phụ thân này đi.
"Đúng rồi, chuyện liên quan đến xuân săn, cũng không thể không tham gia, cũng không được hạ mức huấn luyện. Ngoại công, đi thôi, chúng ta tiếp tập luyện tập bị cắt đứt lúc này". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền một mặt phấn khởi nắm tay Tương Vương trở lại bãi tập chuyên dùng để luyện săn bắn và luyện võ.
Này.... Tương Vương bị nắm tay kéo đi rõ ràng là bị dáng vẻ Lạc Tử Phong nhiệt huyết sôi trào làm sợ rồi. Như vậy cũng được sao? Mỗi ngày không phải đều cưỡi ngựa bắn cung đến trời tối sao? Nếu muốn tham gia thi Hội thì không phải nên dành thời gian ôn tập sao? Cho dù có tự tin với tài học của mình thì cũng không thể xem thường các tài tử đến từ các nơi được. Này không thể so với Thạch Vân Phi, tùy tùy tiện tiện cũng có thể vượt qua được.
Mãi đến khi kết thúc một ngày huấn luyện thì Tương Vương mới biết sự lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa. Rõ ràng ban ngày luyện tập tiêu tốn nhiều tinh lực như thế, nhưng người kia vẫn có thể tinh thần gấp trăm lần chạy đến thư phòng ôn tập. Mãi đến khi mình chịu không nổi nữa mà lên giường ngủ thì ánh nến trong thư phòng vẫn còn nhấp nháy, thực sự là hài tử chăm chỉ đến không muốn sống. Như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Ừ, tâm tình lo lắng Lạc Tử Phong không thể thắng được Thạch Vân Phi đã biến mất rồi, thay vào đó là lo lắng cho thân thể của hài tử này có trụ nổi hay không. Nhưng mà chuyện như vậy Tương Vương cũng chỉ có thể giữ mà suy nghĩ trong lòng thôi. Tuy rằng thời gian ở chung mới có mấy ngày ngắn ngủi thế nhưng vẫn đủ để hắn hiểu được tính tình của đối phương. Đối với chuyện đã quyết ý, nếu không có lí do đặc biệt chính đáng thì Lạc Tử Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Sáng sớm hôm sau Tương Vương nhìn thấy Lạc Tử Phong vẫn là bộ dạng tinh thần hăng hái, vẻ mặt thủ thế chờ đợi. Sầu lo trong lòng liền biến mất, sau đó một luồng cảm giác thất bại đột nhiên sinh ra, quả nhiên mình đã già rồi a, không thể sánh được với người trẻ tuổi tràn trề sinh lực.
Cứ như vậy, ban ngày luyện cưỡi ngựa bắn cung, Lạc Tử Phong thường thường khiến mình đầy rẫy vết thương sau khi tắm rửa cùng bôi thuốc qua loa liền vùi đầu vào ôn tập, mãi đến tận khuya mới đi ngủ. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng liền rời giường bắt đầu một ngày mới. Dù mỗi ngày chỉ ngủ có ba canh giờ nhưng nàng chưa từng thấy uể oải, có lẽ bởi vì trong lòng có mục tiêu cho nên mới có thể tinh lực tràn đầy như vậy, cũng có thể công pháp nội tâm Trương thần y lưu lại có công hiệu đặc biệt. Ai mà biết được!
Cuộc sống như vậy vẫn cứ kéo dài như thế cho đến khi trước kì thi hội một ngày. Một ngày này Lạc Tử Phong không có mới sáng đã tập cưỡi ngựa bắn cung. Sáng sớm, dưới sự khuyên bảo của Tương Vương nàng rốt cuộc trở về Lâm Nguyệt cư của mình, buồn bực ngán ngẩm xem sách. Mà Tương Vương thành công đuổi được Lạc Tử Phong đi thì liền ngáp dài một cái quay về phòng ngủ bù, đã lâu chưa được ngủ ngon giấc, thừa dịp mấy ngày thi hội vừa vặn ngủ bù đi.
Sau ba ngày, lúc Lạc Tử Phong tinh thần thoải mái ra khỏi trường thi thì đã thấy Tương Vương dẫn theo người trong phủ đứng nghênh đón ở ngoài. Kỳ thực không chỉ Lạc Tử Phong nàng có đãi ngộ như vậy mà những thí sinh khác cũng có, chỉ là không ai như nàng thân là hoàng thất mà lại đi tham gia khoa cử
Bởi vì Lạc Tử Phong đến kinh thành không bao lâu, cho nên Tương Vương đã giấu kĩ người không cho ai gặp. Vì lẽ đó, mãi cho đến khi thi xong mọi người mới biết được thì ra Tương Vương Thế tử cũng tham gia khoa thi năm nay. Chỉ là bài thi đã được phong kín rất tốt, muốn tìm ra bài thi của người này giữa mấy ngàn bài thi dĩ nhiên là chuyện không thể. Nhưng mà Tương Vương Thế tử sao có thể dễ trêu chọc, mấy chủ khảo chấm thi năm nay không khỏi nơm nớp lo sợ, như giày đi trên băng mỏng. Có điều kết quả cuối cùng vẫn phải đợi đến hạn mới công bố.
"Đây chính là ba bài thi tốt nhất các ngươi tự mình lựa chọn sao?". Cảnh Thái đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn quan chủ khảo năm nay, hàn lâm học sĩ La Lập Thành, mà đối phương lại là vai run bần bật. Tuy rằng trong này có bài thi của Tương Vương Thế tử thế nhưng đây không phải là hắn cố ý chọn. Hắn có niềm tin, tin rằng Hoàng thượng sẽ bị cái tài của Tương Vương Thế tử thuyết phục.
Thấy La Lập Thành hơi run rẩy, nhưng cũng không có cử chỉ thất thố nào, Cảnh Thái đế tẻ nhạt phất phất tay, "La ái khanh lui xuống đi". Quả nhiên làm quan lâu năm thì đều trở thành lão hồ ly, vẫn là La ái khanh năm đó dễ trêu chọc hơn bây giờ. Đúng rồi, nghe nói con trai của La ái khanh cũng sắp lên làm Hàn Lâm học sĩ, lần sau tìm hắn đến thử xem, biết đâu cũng đùa vui như La ái khanh năm đó thì sao.
Đợi cho La Lập Thành rời khỏi thư phòng, Cảnh Thái đế mới để Trần công công mời Tương Vương và Tương Vương Thế tử đang đợi ở Thiên điện đến. Chuyện Tương Vương Thế tử Lạc Tử Phong tham gia khoa cử năm nay đã sớm truyền đến tai vị đương kim thiên tử này. Ngày hôm nay tìm người đến đây cũng là một loại dự cảm, nhi tử trẻ tuổi của cái người tài hoa hơn người năm đó nhất định cũng sẽ bộc lộ tài năng. Nghĩ như vậy, hắn lại nhìn những bài thi trong tay mình, Lạc Tử Phong sao? Hay cho một Trạng nguyên.