Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 79: Ngôi nhà ấm áp
Beta: Utano_Yuuki
Khẽ cười nhìn xuống người đang bị kinh sợ, ban đầu Nhan Mộ Sương vốn chỉ nói giỡn, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên lại rất muốn cô.
Trong cổ họng một hồi khô cạn, ép người xuống càng thấp, đôi môi gần như là dán lên chóp mũi của Diệp Hiểu Tư, "Không được sao?"
Nuốt nước miếng một cái, nhìn thẳng vào người ở trên tràn đầy ý vị xâm lược, Diệp Hiểu Tư qua một hồi lâu mới ấp úng nói, "Được... Được chứ..., nhưng mà..."
Chị muốn bây giờ luôn hay là...?
Ôi chao, ba vợ mẹ vợ còn đang ở dưới lầu, lỡ như hai người tới đây thì làm sao bây giờ?
"Ha ha, đứa ngốc." Cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi Diệp Hiểu Tư, tiếp theo thì in lên môi của cô, tay trượt vào bên trong áo sơmi bởi vì tư thế nằm làm cho vạt áo xốc xếch lộ ra phần eo, đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên làn da nhẵn bóng, sau khi chạm được hai bên xương sườn hơi nhô lên thì mới buông môi cô ra, nhưng vẫn nhẹ nhàng đè lên đôi môi của người đã mơ mơ màng màng, nỉ non nói, "Em quá gầy."
"Ô..." Híp mắt nhìn Nhan Mộ Sương, vẻ mặt giống như một con mèo mới vừa tỉnh ngủ, Diệp Hiểu Tư bởi vì phần eo bị đụng chạm như vậy mà khẽ run vài cái.
Cô rất sợ nhột.
Bị bộ dáng này của cô làm cho trong lòng nàng nóng như lửa, đè ở trên người cô cúi đầu chiếm đoạt cánh môi một lần nữa, tay cũng càng ngày càng trượt lên trên, sau khi sờ tới áo buộc ngực của cô thì hơi cau mày lại một cái, nhưng vẫn cố chấp muốn thăm dò vào trong.
"Reng reng reng..."
Điện thoại của Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên vang lên, cả hai người đều giật mình một cái, Nhan Mộ Sương kịp phản ứng trước, giúp người vẫn còn đang đờ đẫn lấy điện thoại trong túi quần jean ra bắt máy rồi đưa tới bên tai cô.
"Họ Diệp, tớ đã nghĩ thông suốt rồi, nói cho tớ biết làm sao để có thể theo đuổi được Úc Úc đi!" Bên đầu bên kia điện thoại là âm thanh dồn dập của Khang Quả Duy, "Nhanh lên một chút, nói cho tớ biết coi."
"A..." Trong đầu vốn là đình trệ chẳng khác gì hồ dán bị khuấy lên, Diệp Hiểu Tư ngây ngốc nhìn Nhan Mộ Sương đang hơi chống người nhìn cô, miệng động động, nhưng một câu cũng không nói được.
"Họ Diệp!!!"
"A lô! Là Quả Duy sao?" Nhan Mộ Sương cưng chìu bóp bóp gò má của Diệp Hiểu Tư, dứt khoát lấy điện thoại nói chuyện với Khang Quả Duy.
"Hả? Học tỷ?"
Không để ý tới Khang Quả Duy đang kinh ngạc hỏi nàng, Nhan Mộ Sương chỉ dùng âm lượng như thường ngày nói, "Em thật sự đã suy nghĩ thông suốt rồi?"
"Đúng vậy, học tỷ." Khang Quả Duy thu hồi sự kinh ngạc của mình lại, kiên định nói, "Em đã suy nghĩ thông suốt."
"Em có chắc chắn không?"
"Em chắc chắn, em đã suy nghĩ qua, ngay cả Diệp Hiểu Tư yếu đuối cũng có thể làm được, thì em cũng có thể."
Nhan Mộ Sương nghe vậy thì cau mày lại, nhìn người ở bên cạnh đang mở to mắt nhìn mình, đưa tay ra nắm tay của cô, trong miệng thì tự nhiên nói với Khang Quả Duy, "Nhưng mà ,khó khăn của em dường như sẽ lớn hơn em ấy."
"Học tỷ yên tâm đi, Khang Quả Duy em đây muốn làm một chuyện nào đó, nhất định có thể làm được."
Khang Quả Duy tràn đầy lòng tin nói, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Nàng lại không muốn làm NEET* phải dựa vào ba mẹ nuôi mình, cùng lắm thì đi theo Trần Úc tới thành phố chị ấy làm việc tìm công việc, chờ thái độ của ba mẹ mềm xuống, thì lại trở về.
[* Nguyên văn: 啃老族 (khẩn lão tộc): chỉ những người có sức khoẻ nhưng không chịu đi làm mà ở nhà ăn bám bố mẹ]
"... Được rồi." Cuối cùng đã chắc chắn được Khang Quả Duy là nghiêm túc, Nhan Mộ Sương lúc này mới mang theo nụ cười mở miệng nói, "Úc Úc rất chịu trách nhiệm."
Ở một bên khác, sau khi Khang Quả Duy nghe được câu này, thì có chút không hiểu hỏi, "Ý của học tỷ là sao?
"Nếu như em có thể đem bản thân mình giao cho chị ấy, rồi lại nói với chị ấy suy nghĩ của em, chị ấy nhất định sẽ tiếp nhận em." Không ngăn được tiếng cười từ trong miệng tuôn ra, cầm tay của Diệp Hiểu Tư nhẹ nhàng chơi đùa, "Em dám không?"
"..." Mặt Khang Quả Duy lập tức đỏ lên, qua một hồi lâu mới ngượng ngùng nói, "Vậy... Vậy em không quấy rầy tới hai người nữa."
Nghe tiếng "Đô đô" trong điện thoại, Nhan Mộ Sương lúc này mới để điện thoại xuống, nhìn người đang mở to hai mắt nhìn nàng, âm thanh mềm nhũng nói, "Vẻ mặt của em là sao đây?"
"Chị... Chị lúc đó không phải nói, là để cho Khang Quả Duy nói với học tỷ suy nghĩ về tương lai của cậu ấy sao? Sao... Làm sao chị..."
"Em mà biết cái gì chứ." Liếc cô một cái, đưa tay lên vuốt vuốt lỗ mũi của cô, "Làm như vậy thì cả hai mới chắc chắn tình cảm của mình được."
Diệp Hiểu Tư đổ mồ hôi lạnh, nửa ngày cũng không nói ra lời, nhưng sắc mặt lại đỏ bừng.
"Tướng công..." Nhan Mộ Sương thấy cô như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt tràn đầy ý cười muốn nói gì đó, lại bị tiếng gõ cửa ngăn lại.
Ngồi dậy cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau đó vuốt lại áo sơmi có chút nhăn của Diệp Hiểu Tư, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa, "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
"Ba con bảo hai đứa đi xuống phòng khách uống trà rồi tâm sự một lát, đừng có lúc nào cũng làm ổ ở trong phòng." Đinh Hinh Trúc liếc nhìn gò má đỏ ửng của Nhan Mộ Sương, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng không nghĩ tới những phương diện khác, mà chỉ thở dài nói, "Con phải thay mặt ba ba của con nói lời xin lỗi với Hiểu Tư, biết không?"
"Dạ con biết rồi."
"Vậy tới phòng khách đi, mẹ có để trái cây ở dưới, hai đứa đi xuống ăn đi, mẹ đi vào phòng bếp nấu cơm."
"Dạ." Xoay người đi vào kéo Diệp Hiểu Tư ra khỏi phòng, Nhan Mộ Sương nhẹ giọng nói, "Em có giận ba ba chị không?"
Lắc lắc đầu, ngoan ngoãn để nàng dắt mình đi xuống lầu, Diệp Hiểu Tư thấy chỉ có một mình Nhan Hữu Sơn ngồi trong phòng khách, thấp giọng hỏi nàng, "Dì đâu rồi chị?"
"Đi nấu cơm rồi."
Hả, nấu cơm?
Diệp Hiểu Tư có chút đần ra, một đường ngơ ngác đi xuống lầu, lúc đi tới phòng khách thì mới nói, "Sao dì lại tự mình đi làm vậy chị?"
"À, mỗi lần chị về nhà, cũng là tự mẹ chị làm."
"..."
Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên thật hâm mộ Nhan Mộ Sương, có một người mẹ tốt như vậy.
Từ lúc cô bắt đầu có ký ức, hình như là chưa từng ăn cơm mẹ làm bao giờ.
Phần lớn thời gian, cô cũng chỉ nhìn được bóng lưng của Tiêu Nhàn Ninh, nếu như có thể nhìn thấy mặt, cũng là lúc cãi nhau với Diệp Định, cùng nhau ăn cơm cũng rất ít, chứ nói gì tới việc tự mình nấu cơm.
"Em sao vậy?" Bỗng nhiên cảm giác được tâm trạng người bên cạnh giảm sút, Nhan Mộ Sương dừng bước rồi xoay người lại nhìn cô, "Sao em lại không vui vậy?"
"Dạ? Em không có sao hết." Lộ ra một nụ cười, gãi gãi đầu, "Chú đang nhìn hai đứa mình kìa."
"..." Không nói gì nữa, kéo cô ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách, mà tay vẫn nắm chặt không chịu buông ra.
"Khụ khụ..." Nhan Hữu Sơn liếc nhìn nữ nhi của mình một cái, rồi lại nhìn qua Diệp Hiểu Tư một cái, liền ho mấy cái, lúc này mới nói, "Cái đó, hồi nãy... khụ khụ, là chú... khụ khụ..."
Đinh Hinh Trúc mới vừa nói chuyện của Diệp Hiểu Tư với ông, cái này làm cho ông cảm thấy mình như đang ăn hiếp đứa bé kia, nhất thời cảm thấy cái mặt già này cũng có chút xấu hổ, nhưng mà lại không hạ mặt mũi đi xin lỗi được.
Diệp Hiểu Tư mặc dù có chút chậm chạp, nhưng ở trong những lúc này cô vẫn rất rõ ràng là mình nên làm như thế nào, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, gãi gãi sau ót nói với Nhan Hữu Sơn còn đang ngồi ho ở đó, "Con nghe học tỷ nói chú có chơi cờ tướng, con cũng có biết một chút, nhưng mà tài đánh cờ của con cũng không được giỏi, chú có thể dạy con đánh được không ạ?"
"Con biết chơi cờ tướng?" Hai mắt Nhan Hữu Sơn lập tức sáng lên, ngay cả người cũng nhích lại gần chỗ Diệp Hiểu Tư một chút.
"Con cũng chỉ biết chơi một chút thôi ạ."
"Vậy con chơi với chú một ván, thế nào?"
"Con sợ chú chê cười tài đánh cờ của con..."
"Không có không có, đi, đi tới thư phòng." Hưng phấn mà đứng lên, ý bảo Diệp Hiểu Tư đi theo mình, trên mặt Nhan Hữu Sơn đầy vẻ thích thú.
Nhan Mộ Sương ngẩn người ngồi một mình trong phòng khách, tiếp đó thì lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Diệp Hiểu Tư lúc nào thì biết đánh cờ tướng, chắc chắn là ngày hôm đó mình nói với em ấy, em ấy liền đi học một chút.
Thật không biết nên nói đứa ngốc kia cái gì mới tốt.
Ngồi ở trong phòng khách một hồi, không khỏi nhớ tới Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương cũng dứt khoát đứng dậy đi tới thư phòng.
Nàng muốn xem đứa ngốc nhà nàng hạ cờ như thế nào.
"Ha ha, chiếu tướng."
Còn chưa có tới gần thư phòng thì liền nghe được tiếng cười sang sảng của Nhan Hữu Sơn, làm cho nàng cũng bật cười theo.
Thật ra ba ba nàng đánh cờ rất dở, về cơ bản không ai dám xuống cờ với ông, mỗi lần đi lại hay đi một nước cờ thì cũng rất lâu, lúc thua thì còn đi bày trò xấu nữa.
Cũng mệt cho đứa ngốc chịu được như vậy.
"Ôi trời, Hiểu Tư, để chú nói cho con biết, lúc chơi cờ, phải chú ý đến toàn bộ cục diện, không thể chỉ chăm chăm vào một hai quân cờ ." Nhan Hữu Sơn nhìn nước cờ của Diệp Hiểu Tư, rất đắc ý nói.
Đã lâu rồi không có chơi cờ tướng thoải mái như vậy, đứa nhỏ này, không tệ.
Hơn nữa vừa nhìn là biết đứa bé này không có nhường ông, ừ, đúng là đứa bé ngoan.
"Con hiểu ạ." Sau khi Diệp Hiểu Tư dọn quân cờ xong thì gật đầu một cái, biểu tình trên mặt vẫn như một đứa trẻ tò mò, chờ Nhan Hữu Sơn hạ nước cờ đầu tiên.
Cô thật sự không có lấy lòng ba vợ đại nhân, là cô cảm thấy ba vợ đánh cờ rất lợi hại nha.
Nhan Mộ Sương ôm ngực đứng ở cửa nhìn hai người hạ cờ vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Diệp Hiểu Tư càng thêm cưng chìu.
Nếu như có thể vẫn luôn như vậy, cũng không có tệ a.
Hiểu Tư, ba ba, mama, trở thành người một nhà, nhất định sẽ rất hạnh phúc ấm áp đi.
Ở một đầu khác, Khang Quả Duy ở trong ký túc xá, sau khi cúp điện thoại thì sắc mặt vẫn đỏ bừng, đi tới đi lui trong ký túc xá.
Vậy bây giờ mình phải làm gì đây?
Đem thân của mình cho Úc Úc sao?
Học tỷ nói không sai, Úc Úc là người rất chịu trách nhiệm, nếu mình giao bản thân mình cho chị ấy, rồi mình lại nói với chị ấy là mình đã hạ quyết tâm, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng mà, làm sao để giao mình cho chị ấy được đây?
Khang Quả Duy đã không còn bối rối vấn đề chịu hay không chịu, mà đang suy nghĩ làm sao để cho Trần Úc muốn mình.
Chẳng lẽ bây giờ nàng trực tiếp chạy tới nhà Úc Úc nói với chị ấy là mình muốn sao?
Cái đó cũng quá...
Càng nghĩ càng xấu hổ, Khang Quả Duy sầu não ngồi lên ghế của mình, tầm mắt rơi trên máy tính, đột nhiên nghĩ ra được một cách.
Đúng rồi... Hình như ngày hôm đó mình có xem một bộ phim có đề cập tới QJ*, hình như là...
[*Cưỡng gian]
Cũng có thể đi.
Ừ, cứ quyết định như vậy đi...
Khang Quả Duy kiên định tự gật gật đầu cổ vũ mình, rồi cầm điện thoại lên gọi cho Nhan Mộ Sương, "Cái này, học tỷ, chị có thể giúp em một chuyện được không?"
Nhan Mộ Sương đang nhìn ba ba mình với Diệp Hiểu Tư có chút khó hiểu hỏi, "Chuyện gì?"
Sau khi nghe xong Khang Quả Duy nói, nhất thời nàng có chút 囧 .
Cái này... Làm như vậy có được không?
________________________
Tên của mama Diệp Hiểu Tư tui đổi thành Tiêu Nhàn Ninh nhé (tên cũ: Tiêu Nhàn Trữ)
Chương sau là thời khắc mà mấy thím đã mong mỏi bấy lâu nay, thím nào đọc QT rồi thì 'nói nhỏ' thôi nha (σ`・∀・')σ