Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi
Đăng vào: 11 tháng trước
Sự chênh lệch là gì? Đây là sự chênh lệch.
Cũng là lều đơn, phản ứng đầu tiên của Lê Mộc là: Hai người ngủ có quá chật không?
Mạc Nhiên rất hiểu Lê Mộc, nếu hai người cùng ngủ một cái giường, nàng cũng có thể vẽ ra một đường ranh giới, vậy nên Mạc Nhiên đã tốn hao tâm tư thuê cái lều này, "Tiểu Mộc, nếu tối nay không xảy ra chuyện gì, mình cũng không giúp cậu được."
"Mình..."
Mạc Nhiên mặc kệ, điều này làm Lê Mộc cảm thấy rất áp lực, dù là hai người... vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ?! Cơm tối, Lê Mộc ăn rất ít, nhưng rượu thì uống vài ly, rượu tăng thêm dũng cảm, cố gắng uống say, lập tức tỏ tình.
Càng uống, trong lòng càng có xung động muốn nói ra, không nói không hài lòng.
"Đừng uống." Ngả Hi giành ly rượu của Lê Mộc, lúc thì ồn ào lúc thì trầm buồn, giờ thì chỉ lo vùi đầu uống rượu, Ngả Hi không biết rốt cuộc Lê Mộc làm sao, chỉ biết nếu Lê Mộc còn uống tiếp, đêm nay sẽ khó chịu.
Lê Mộc muốn say, Ngả Hi không cho nàng say, nàng quả quyết để ly rượu xuống, xoa xoa mũi, "Ừ, nghe theo cô hết."
Cũng nhờ mượn rượu, Lê Mộc mới có can đảm nhìn thẳng vào mắt Ngả Hi, dùng giọng nói mập mờ nói ra điều làm người khác mơ hồ, Ngả Hi thông minh như vậy, một chút xíu cũng không cảm nhận được sao? Lê Mộc quen làm rùa rút đầu đôi khi cũng nghĩ, thổ lộ đi, không phải chỉ là một câu nói thôi sao, nói ra thì tốt xấu gì cũng có một câu trả lời, cùng lắm thì bị từ chối phải dọn đi, lại trở về cuộc sống như trước kia, sống một mình cũng không phải một hai năm, đã quen từ lâu.
Ngả Hi cau mày, dường như cô đã biết sai chỗ nào, cảm giác quan hệ của cô và Lê Mộc đã thay đổi, mỗi lần chạm phải ánh mắt của Lê Mộc, với ba tháng trước mới dọn đến, đã hoàn toàn khác nhau, thức ăn mùi vị rất ngon, Ngả Hi chậm chạp ăn, như nhai sáp.
"No quá ~~" Lê Mộc xoa bụng, thật ra bụng vẫn nhỏ xíu, "Tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát..."
Lê Mộc kéo hai chữ cuối, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngả Hi đang ngồi bên cạnh, Ngả Hi dường như rất thần thông quảng đại: "... Tôi đi với cô."
Nếu như không nhìn lầm, vừa rồi Ngả Hi đang đờ ra...
Bãi biển thực sự là nơi rất tốt để đi nghỉ hè, gió biển thổi bay cái nóng, chiều tối ở biển không cảm giác được nhiệt độ ngày hè, lại có thể cảm nhận được nhiệt huyết mùa hè, một cặp tình nhân ăn mặc mát mẻ, trong con mắt người ngoài là tình cảm ngọt ngào trăm sáu mươi độ không góc chết, đến nghỉ hè bên bờ biển, không phải mấy cặp đôi chiếm đa số sao, Lê Mộc bị bầu không khí ngọt ngào ở biển làm phát ngấy.
Trên đường chân trời có một cái viền vàng, giờ này quá trễ để xem mặt trời lặn, nhưng mới mấy giây, lòng đỏ trứng đã hoàn toàn ẩn giấu dưới mặt biển, màn đêm yên lặng phủ xuống.
"Cô đau đầu à? Tôi nhớ cô không uống rượu được."
"Đau..." Lê Mộc kéo Ngả Hi ngồi xuống bờ cát, may mắn nàng uống một chút rượu, có can đảm tựa đầu lên vai Ngả Hi, xương vai đâm vào rất khó chịu, nhưng Lê Mộc lại thấy rất thoải mái, nhắm mắt lại dùng đầu cọ cọ, "Toàn là xương, sau này cô đừng giảm cân nữa."
"Đau đầu thì về nghỉ sớm."
Lê Mộc lấy hết dũng khí: "Cô không xoa cho tôi được sao?" Nàng chỉ nói vậy thôi, không hy vọng xa vời sẽ được xoa.
"Như vậy được không?"
Đầu ngón tay êm ái của Ngả Hi ấn ấn vào thái dương của nàng, kết hợp với giọng nói mềm mại dịu nhẹ, đủ làm Lê Mộc sa vào lần thứ hai, nàng nhịn không được hỏi, "Cô đối xử với ai cũng tốt như vậy à?"
Một vấn đề thật đơn giản, Ngả Hi nghe, lòng lại tự giễu, cô không có bạn thân, cũng không biết làm sao đối xử tốt với người khác, cô giữ mọi mối quan hệ ở mức độ không mặn không nhạt, đây không phải là một loại bi kịch sao? Thật ra cô rất ước ao được như Lê Mộc, có bạn bè điên quậy với nhau, coi như là đêm khuya uống say cũng sẽ có người bên cạnh.
"Tôi không có người bạn thân nào cả." Ngả Hi cho rằng cô có thể che giấu bằng một nụ cười ngắn ngủi.
Một người cao ngạo lần đầu tiên nói ra một câu tự ti như vậy, Lê Mộc hơi lo lắng, một cánh tay lặng lẽ kéo hông cô, động tác này không liên quan đến can đảm, tình cảm cần phải có sự cố gắng vun đắp, thực ra trong lúc vô ý sẽ bộc lộ ra, "Tôi nhớ rõ cô từng hỏi tôi không chỉ một lần, một mình có phải rất cô đơn không? Tôi nói không cô đơn..."
Rất kì lạ, thoạt nhìn Lê Mộc rõ ràng còn yếu đuối hơn cô, nhưng mỗi lần được nàng ôm, đều có cảm giác an toàn mà từ trước đến nay chưa từng có, Ngả Hi chủ động dựa người vào Lê Mộc...
Nhận được một xíu chút phản hồi, Lê Mộc mừng như điên, "Tôi nói không cô đơn... chỉ là lừa dối thôi." Nhất là sau khi gặp cô, chưa bao giờ tôi sợ sống một mình như vậy, những lời trái tim muốn nói, Lê Mộc không có nói ra.
Mọi việc phải tiến hành theo thứ tự.
"Vậy thì hai chúng ta trải qua cuộc sống với nhau ——" Lê Mộc cười lớn, nàng xòe bàn tay ra, bắt đầu đếm ưu điểm của mình, "Tôi ra được phòng khách xuống được phòng bếp còn đánh thắng lưu manh, tuyệt đối đủ tiêu chuẩn làm bạn với cô, A Tây, cô tìm được không?!"
Lê Mộc càng muốn thêm một chữ gái sau chữ "bạn", nhưng còn sai một li.
"Ừ, tìm được rồi, rảnh rỗi miệng còn biết nói nhao nhao để giải trí nữa." Gần mực thì đen, Ngả Hi phát hiện sống chung với Lê Mộc lâu ngày, thỉnh thoảng cô có thể nói đùa mấy câu.
Không phải một câu buồn cười, nhưng hai người đều nở nụ cười.
So với việc ngồi bờ cát nói chuyện phiếm như Lê Mộc Ngả Hi, Mạc Nhiên Phương tổng mặc áo tắm hai mảnh nồng nhiệt hôn nhau, tạo ra bầu không khí nóng bỏng trên bãi biển, hai cô gái đẹp mặc áo tắm đã rất thu hút ánh mắt người khác, đừng nói chi là ôm hôn.
Lê Mộc liếc mắt thì nhận ra Mạc Nhiên và Phương tổng ngay lập tức, trời ạ, hai người muốn gây sốt mạng xã hội à! Mạc Nhiên cũng quá lớn gan, xung quanh đều có người chụp hình, còn hi sinh như vậy...
Hai người bốc đồng hợp thành một đôi, dĩ nhiên sẽ làm mấy chuyện bốc đồng, Mạc Nhiên sẽ không quan tâm người ngoài thấy thế nào, thích là thích, muốn là làm, Phương Hi Hàm cũng thích nhất điểm này của cô, không nhăn nhó không làm bộ, táo bạo và thú vị.
Ngả Hi không nghĩ trên đường về lại gặp cảnh Phương Hi Hàm và Mạc Nhiên đang... "triền miên", bộ đôi táo bạo nằm trên cát không biết xấu hổ, lại làm Lê Mộc và Ngả Hi khó xử.
Bộ đôi táo bạo trăm miệng một lời nói: "Nghỉ ngơi sớm chút, mai gặp."
"... Mai gặp."
Bầu không khí rất quỷ dị, Ngả Hi không chút giật mình, phản ứng của cô sắp làm Lê Mộc điên rồi, thậm chí Lê Mộc còn hoài nghi, Ngả Hi có phải là người trong giới không, nếu không, thấy cảnh này tại sao lại có thể hờ hững như vậy chứ?
"Lê Mộc, cô biết Mạc Nhiên và Phương tổng quen nhau không?" Ngả Hi không giật mình, là vì cô biết Phương Hi Hàm thích con gái từ lâu, có thể do Lê Mộc phản ứng không bình tĩnh lắm, Lê Mộc với Mạc Nhiên chơi thân, nàng biết chuyện này cũng không lạ.
"Tôi... tôi biết."
"Có mấy việc tôi không nên nói nhiều, nhưng mà, hai người đó quen nhau..."
Ngả Hi do dự làm Lê Mộc nhịn không được suy nghĩ lung tung, "Cô nghĩ con gái quen con gái rất kì quái, đúng không? Cô không thể chấp nhận... đúng rồi... sao chấp nhận được... nếu thích thật... giới... giới tính quan trọng như vậy sao?"
"... Mạc Nhiên biết Phương tổng có hôn phu sao?" Cảm giác này không giống như nói xấu sau lưng người khác, chỉ do Mạc Nhiên là bạn của Lê Mộc, Ngả Hi nghĩ nên nhắc nhở một chút.
"Phương tổng... Phương tổng có hôn phu?" Lê Mộc choáng váng, có hôn phu còn dám chơi như vậy, khẳng định là Mạc Nhiên không biết, tuy rằng Mạc Nhiên rất đào hoa, nhưng rất có nguyên tắc, sẽ không bao giờ phá đám chuyện tình cảm của người khác. "Tôi... tôi sẽ nhắc cậu ấy."
"... Vậy cô có thể chấp nhận tình yêu của hai cô gái sao?" Lê Mộc ý thức mình hỏi quá rõ ràng, nhanh chóng lôi Mạc Nhiên ra làm bia đỡ đạn, "Sẽ vì Mạc Nhiên thích con gái, mà có thành kiến với cậu ấy sao?"
"Mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu của mình, cô không cần phải hỏi tôi mấy vấn đề này..."
"Cần! Vì..."
Vì tôi thích cô, tôi muốn biết suy nghĩ của cô, chỉ cần Lê Mộc nói những lời này ra khỏi miệng là có thể đâm cửa sổ giấy.
"Lê Mộc..." Ngả Hi mơ hồ có chút lo lắng.
"Vì... tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi ~"
Buổi chiều, vài cái lều được dựng trên bờ biển, ngọn đèn mờ nhạt nhu hòa, Lê Mộc chột dạ giải thích lý do chỉ có một cái lều đơn cho hai người, "... Hôm nay đi trễ... nên... chỉ còn cái lều này thôi..."
"Hai người kia ở đâu?"
Căng thẳng đúng là không giải thích rõ được, Lê Mộc sửa đúng, "Không... còn lại hai cái, hai người họ ở lều khác."
Ngả Hi nhìn người trên bờ biển, cũng không nhiều người, hơn nữa số lều cũng ít, "Tôi đi hỏi lần nữa, có lẽ bây giờ sẽ có."
"Không được! Hết rồi! Đừng phiền!" Lê Mộc liên tục cảm thán ba câu, "... Hơn nữa ở một mình cô không sợ sao!"
"Hai người, có quá chật không?"
"Chúng ta không béo, không chật đâu ~~"
Đến khi nằm xuống, Lê Mộc mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao Mạc Nhiên nhất quyết thuê lều đơn, không gian nhỏ hẹp vừa đủ hai người nằm thẳng, nhưng chật chội không thể nhúc nhích.
"Có phải chật quá không?" Ngả Hi hỏi trước.
"Hình như có hơi."
Giọng Ngả Hi không lớn, nhưng quá gần làm Lê Mộc chói tai, vì thực sự là rất gần rất gần.
"Nếu vậy..." Cũng không biết ăn ý từ đâu, Lê Mộc và Ngả Hi đồng thời xoay người, lúc xoay người Lê Mộc mới phát hiện nàng và Ngả Hi còn gần hơn trong tưởng tượng của nàng, vì... vì chóp mũi quẹt qua chóp mũi...
Hooc môn tăng vọt, dopamine* tăng vọt, adrenaline* tăng vọt... Tim đập không kiểm soát được, não bộ nóng lên cũng không kiểm soát được, lồng ngực Lê Mộc phập phồng quá mạnh, gần như cọ phải nơi mềm mại của đối phương.
*Dopamine: Dopamine là một trong nhiều chất hoá học tồn tại trong bộ não của con người và nó giúp điều hoà các hoạt động bình thường của não bộ.
*Adrenaline: Một loại hooc môn được sản xuất ra bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, những thứ làm cho nhịp tim đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại sự nguy hiểm.
Mặt của Ngả Hi cũng đột nhiên ửng đỏ, cô quay đầu một chút, thế nhưng không gian quá nhỏ, di chuyển cũng không thể thay đổi được gì.
Mặt Lê Mộc rất nóng, dưới sắc vàng ấm của ánh đèn có vẻ còn đỏ hơn, nàng cho là ảo giác, vì mặt Ngả Hi cũng đỏ, xem ra trong lều là "khu vực nhiệt độ cao".
Mặt nóng lên, Lê Mộc thấy vết thương rất ngứa, nàng nhịn không được muốn gãi, ngoại trừ động tác này, nàng không biết làm gì.
"Đừng gãi..." Ngả Hi giơ tay lên, bắt được tay Lê Mộc, bàn tay Lê Mộc hơi lạnh, hay là lòng bàn tay cô quá nóng?
Quả nhiên nghe thấy âm thanh sóng biển đập vào bãi cát, dường như mỗi lần sóng đập lên cát, lòng Lê Mộc cũng đập theo, lòng bàn tay của Ngả Hi rất nóng, lồng ngực nàng phập phồng cũng gia tăng từng chút, Lê Mộc dùng ánh mắt tham lam nhìn cô.
Ngả Hi, cô hiểu ánh mắt của tôi sao?
"Cô có thể chấp nhận tình yêu của hai người con gái sao?"
Ngả Hi có thể cảm thấy nhịp tim của mình thay đổi, dường như lại nghe được lời Lê Mộc đã nói với cô.
"... Nếu thích thật, giới tính quan trọng như vậy sao..."
Khi cơn sóng đập lên một lần nữa, Lê Mộc rút tay ra, trực tiếp ôm eo Ngả Hi, như vậy... thì không thấy chật nữa.
"Đừng từ chối tôi..." Lê Mộc nhắm mắt lại, lòng tự động viên bản thân, ôm chặt hơn, "Đừng từ chối tôi..."
Ngả Hi quay người tiếp tục nằm thẳng, tay Lê Mộc vẫn không buông ra, làm sao bây giờ? Ngả Hi chỉ nhắm mắt lại, tâm tư rối loạn, ngôn ngữ, hành vi, ánh mắt của nàng, tất cả như đang ám chỉ, ám chỉ Ngả Hi, những suy nghĩ vớ vẩn của cô có thể đều là thật...
Lê Mộc nằm nghiêng ôm cô, lặng lẽ nhìn cô ngủ, cách Ngả Hi trả lời lúc nào cũng mơ hồ, không từ chối cũng tương tự như không chấp nhận.
Không biết qua bao lâu, Lê Mộc vẫn như vậy ôm cô nhìn cô, hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhìn Ngả Hi ngủ say rồi mới phát hiện đèn vẫn còn bật, nàng đưa tay tắt đèn, làm chuyện bất ngờ trong bóng tối.
Suy tư rất lâu, Lê Mộc mò mẫn hôn một cái lên mặt Ngả Hi, "Ngủ ngon ——"
Khi Lê Mộc nhắm mắt lại, Ngả Hi mở mắt ra.