Đăng vào: 12 tháng trước
Đeo nhẫn vào ngón giữa của Vũ. Đeo ngón áp út nghĩa là đã kết hôn, còn đeo ngón giữa nghĩa là đã đính hôn. Tôi với Vũ vẫn chưa kết hôn, vậy thì là đính hôn đi. Trường hợp của chúng tôi ở Trung Quốc có thể kết hôn sao? Thật ra nghe nói, bên Hắc Long Giang có thể kết hôn, không biết thật hay giả? Tôi chỉ biết ở Hà Lan có thể đăng ký kết hôn, ở Canada, ở Nam Phi cũng có thể. Nước Mĩ rất thoáng, hầu hết người dân đều chấp nhận tình yêu đồng giới, nhưng hôn nhân thì chưa được công nhận về mặt pháp lý.
Nếu Vũ không có ý kiến, tôi thật sự muốn kết hôn, hai đứa cùng đi Hà Lan hưởng tuần trăng mật kết hợp làm giấy chứng hôn là chuyện ngọt ngào bậc nhất đấy.
"Vũ, em có từng sợ không?" Ban đêm, lồng tay mình vào tay Vũ, nằm trên giường, khẽ hỏi nàng.
"Sợ? Đồ ngốc, nào có ai chưa bao giờ sợ đâu?" Nàng nắm chặt tay tôi, cười đáp.
"Ý Hi là, em có từng sợ quan hệ giữa tụi mình không? Ở bên Hi phải che giấu tình cảm, không thể bộc lộ cho người ngoài biết. Hi không thể ở trên phố hô tên em, lớn tiếng nói: 'Hi yêu em', thậm chí không thể ở trước mặt người ta nói tiếng yêu, một cái hôn cũng không thể. Em có thấy tủi thân không? Em có sợ một ngày nào đó quan hệ của tụi mình sẽ bị người ngoài phát hiện không?"
"Thế, Hi có sợ không?"
"Có, Hi không lúc nào không sợ. Hi sợ em sẽ bị người ta ác ý gây tai tiếng, rồi viện cớ làm tổn thương em. Nếu ai dám làm vậy, Hi thề sẽ không bỏ qua cho nó đâ—" Tôi còn chưa nói hết, Vũ đã dùng ngón tay đặt lên môi tôi, nàng lãnh đạm nói: "Hi, đừng mang thù hận trong lòng."
"Hi, em cũng sợ, nhưng em không phải sợ người ta đàm tiếu, cũng không phải sợ ánh mắt soi mói của thế tục. Cái em sợ, chính là có một ngày Hi sẽ không còn là Hi. Cái em sợ, chính là Hi sẽ ra đi, bỏ lại một mình em. Cái em sợ, chính là điều Hi từng nói, màn đêm cô liêu tàn khốc." Nàng nghiêng mình, gắt gao ôm lấy tôi: "Hi, người ta có nói thế nào, có làm thế nào em cũng không sợ. Chỉ có Hi, Hi ngàn vạn lần đừng đánh mất lòng can đảm rồi chớp mắt bỏ đi."
"Vũ, yên tâm đi. Hi sẽ không đâu, Hi bảo đảm đó." Tôi hôn lên trán nàng, "Vũ, Hi sẽ không bỏ lại một mình em, trong bất kì tình huống nào."
"......" Đêm ấy chúng tôi không nói gì thêm nữa, chỉ ôm nhau ngủ thiếp đi.
—
Ngày hôm sau, bất ngờ nhận được cuộc gọi của A Văn. Ngẫm lại tôi và nhỏ cũng gần hai năm không liên lạc, nhỏ điện hỏi tôi có thể họp mặt hay không, nhỏ sẽ dẫn theo một người, là Lý Bình.
Tuy rằng thoáng chốc do dự, nhưng tôi vẫn làm bộ vô tư đồng ý. Tôi nghĩ chuyện trước đây với Lý Bình dù sao cũng đã thành quá khứ. Suy cho cùng, lúc này, tôi với Vũ, hai đứa đã đồng khí tương cầu, bất kể nàng hay tôi.
Huống hồ năm ấy trong lúc tình cờ cùng Vũ đọc được bài viết của Lý Bình, có lẽ nhỏ đã quên hết, và đang bắt đầu tình yêu mới phải không? Nếu tôi đoán đúng, tình yêu mới của Lý Bình, hẳn là A Văn.
Tôi nói với Vũ sẽ đi họp mặt cùng A Văn và Lý Bình, nàng chỉ gật đầu cười, dặn là: "Trên đường cẩn thận, không cho phép uống rượu."
Dọc đường gọi cho A Văn, nhỏ nói cách trường cấp 3 không xa có một quán karaoke. Đứng ở ngưỡng cửa phòng bao nhìn quanh, đập vào mắt là thân ảnh của Lý Bình. Nhỏ quả nhiên đã thay đổi, trông chính chắn hơn, mất đi phần kiêu căng ngày xưa, thêm một phần hiền hòa thanh tĩnh.
"Hi, mau vào đi." A Văn thấy tôi, cười ngoắc ngoắc.
Tôi bối rối cười trả, bước vào trong, ngồi xuống cạnh A Văn. Chào hỏi tụi nhỏ xong, chợt nghe Lý Bình ở vị trí gần kề, bình thản nói:
"Hi, đã lâu không gặp."
Ngước đầu thấy nhỏ cười với tôi, rồi nhỏ đem ánh mắt dời đi, cười cười với A Văn. A Văn chỉ im lặng, luồn tay nắm tay nhỏ, siết chặt. Tôi có thể nhận ra bàn tay đó mang theo chút run rẩy, để lộ một tia bất lực thầm lặng.
Hóa ra, Lý Bình viết: "Cuối cùng bạn lựa chọn lùi một bước, xoay người rời đi, lặng lẽ chờ đợi một ai đó sẽ đến bên mình. Nếu không thể may mắn có được người mình yêu, thôi thì cứ đem phần hạnh phúc này để lại cho người khổ sở chờ đợi bấy lâu đi." Chính là nói về quan hệ của tụi nhỏ sao?
Nếu là như vậy, tình yêu của A Văn đích thực rất hèn mọn, nhưng tôi sẽ không lên tiếng, cũng không có tư cách lên tiếng. Bởi tôi cũng từng yêu âm thầm, yêu nhẫn nhịn, yêu đến hèn mọn, nhưng cuối cùng sự chờ đợi đã có kết quả. Chẳng qua, không phải ai cũng may mắn như tôi, có thể ở trong đám đông muôn vàn kẻ chen chúc tìm được hình bóng của nàng, bước lên phía trước ôm nàng vào lòng, không cho nàng chạy mất.
"Hi, Bắc Kinh thế nào? Ở trển có lạnh không?" A Văn vỗ vai tôi, bâng quơ hỏi. Lại bắt gặp ánh mắt của Lý Bình, nhỏ cũng đang chờ tôi trả lời. Đối mắt nhau giây lát, nhỏ ngay lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác một lần nữa.
Thời khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy tình yêu thật sự là công cụ tra tấn con người, nó vô tình đụng vào phần yếu ớt nhất trong trái tim. Có lẽ tôi thật sự là kẻ may mắn nhất, vì tôi đã giành được cô gái xinh đẹp nhất, hiền lành nhất trên thế gian này.
"Tàm tạm. Không lạnh lắm, ở riết cũng quen. Nhưng mà món vịt quay Bắc Kinh thì không ngon như tôi tưởng, đến tận thời điểm này, tôi vẫn còn rất thất vọng. Cũng có thể là do tôi đã mong ngóng thái quá. Haizzz." Lâu rồi không gặp, cuộc họp mặt khiến tôi rất hào hứng, chém gió như phim.
Dừng một chút, tôi hỏi tụi nhỏ:
"À, phải rồi, hai người bây giờ đang học ngành gì? Lấy giấy báo xong, không lâu sau tôi liền đi Bắc Kinh, vẫn chưa hỏi han hai người."
"Tụi này học cùng trường, cùng ngành, ở đại học sư phạm Thượng Hải. Là nguyện vọng hai, không thể so cùng nguyện vọng một của cậu, song cũng coi như được quây quần." A Văn cười đáp.
Cùng trường sư phạm? Thành tích của A Văn có thể được nhận vào trường tốt hơn, tại sao không đi? Là vì Lý Bình? A Văn điền nguyện vọng theo Lý Bình? Nhưng tại sao Lý Bình lại muốn học sư phạm? Tôi nhớ mang máng nhỏ muốn học kiến trúc mà.
Trong đầu không ngừng xẹt qua nghi vấn, mãi đến khi nghe A Văn nói muốn hát, tôi mới hồi thần, gật đầu.