Đăng vào: 12 tháng trước
Trong lòng của cả hai đều có nhiều tâm sự, không có chút tâm tư nào để hóng gió. Chạy về nhà nói lời từ biệt cùng mọi người xong xuôi cả hai trực tiếp lái xe trở về thành phố C.
Dọc đường đi, Vệ Lương lái xe, trầm mặc không nói một lời. An Mân ngồi bên cạnh, trong chốc lát thì nhìn xem phong cảnh bên ngoài, chốc lát lại xoay người nhìn xem Vệ Lương, bất quá nàng cũng chẳng nói lời nào. Không khí trong xe thật nặng nè, ngột ngạt, tựa hồ như ngay cả không khí cũng trở nên trầm trọng.
""Vệ Lương, em đang trách chị đúng không?"
Tới cuối cùng vẫn là An Mân không chịu nổi cái không khí ngột ngạt này mà lên tiếng, muốn phá vỡ sự im lặng trong xe, nhưng dường như chính nàng chẳng thể nào thay đổi được gì mà chỉ làm cho không khí càng trở nên bế tắc.
"Tôi không trách chị, tôi chỉ trách bản thân mình không đủ tốt thôi." Ánh mắt của Vệ Lương dưới lớp kính râm ảm đạm không chút ánh sáng.
Không một câu đáp lại, An Mân ngây người một hồi, lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Nàng biết trong lòng cha mẹ nàng đã coi Diệp Đình Tri như con rể trong nhà. Muốn nàng đi xem mắt cũng chỉ là ngầm nói cho nàng rằng: không có một ai có thể thích hợp với nàng hơn là Diệp Đình Tri.
Nàng nhớ rất rõ, lúc chị gái vừa mới ly hôn, hai ông bà biểu hiện gần như bệnh tâm thần, thậm chí còn quyết liệt muốn cắt đứt quan hệ với chị gái. Lúc đó chính bản thân nàng phải không ngừng khuyên can ngăn cản mãi mới làm cho hai ông bà buông tha không nghĩ tới suy nghĩ đó nữa. Sự cố chấp của cha mẹ mình không bất kì ai rõ bằng nàng.
Hai ông bà chỉ cần thích một người thì sẽ không quan tâm bản thân nàng thích hay không thích. Cả hai chỉ cần nàng nghe theo lời của họ, như vậy hai người sẽ vui mừng chẳng nói gì. Ngược lại, giống như trường hợp của chị An Ngưng, cho dù chuyện đã qua mấy năm rồi, Nhan Nhan đã năm tuổi nhưng hai mẹ con các nàng vẫn bị ngăn ngoài cửa một cách vô tình.
Cả hai ông bà luôn hy vọng, những chuyện mà chị gái không thể thực hiện được, chính bản thân nàng sẽ thực hiện cho ông bà xem, mọi thứ đều được đặt nặng lên vai nàng. An Mân không dám tưởng tượng, nếu như để cả hai ông bà biết được bản thân nàng yêu một cô gái, sau này sẽ cùng một cô gái sống với nhau cả đời, cả hai sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Dù có như thế nào đi nữa cả hai là cha mẹ của mình, An Mân không thể bỏ mặc cả hai ông bà sống chết không lo. Nhưng là, nếu như có một ngày, nàng bắt buộc phải lựa chọn giữa Vệ Lương và cha mẹ, chỉ một trong hai, nàng biết chọn bên nào đây?? Chọn Vệ Lương, không để ý tới cha mẹ, như vậy nàng thật sự rất bất hiếu; Nhưng nếu chọn cha mẹ, An Mân thật sự không biết....... Không biết nếu không có Vệ Lương nàng sẽ sống như thế nào, chỉ nghĩ thôi mà trái tim nàng đã đau như cắt, kêu nàng sao có thể nhẫn tâm làm được đây???
Vệ Lương giận, nàng biết chứ. Nói nàng ích kỉ cũng được, nàng sợ chính mình sẽ lún quá sau, sau này đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ không thể quay đầu; Nói nàng yếu đuối cũng thế, trong lòng nàng không lúc nào không lo sợ bởi sự chênh lệch tuổi tác giữa cả hai, nàng không dám thừa nhận tình cảm của bản thân, không dám chấp nhận tình cảm của Vệ Lương. Nhưng đó là lúc trước hiện tại mọi chuyện đều chậm, nàng đã yêu, nàng không chút ngần ngại mà sa vào sự ôn nhu và thâm tình của Vệ Lương. Nàng không muốn buông tha, không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp đó. Nếu như nàng yếu đuối một lần nữa, nàng thật không dám tưởng tượng, vết thương mà nàng sẽ gây ra cho Vệ Lương đến bao giờ mới có thể khép lại. Không thể phủ nhận, Vệ Lương vì muốn bên nàng đã chịu đựng rất nhiều chuyện lắm rồi, nàng không thể để Vệ Lương chịu bất kì tổn thương nào nữa, dù là nhỏ nhất.
Nghiêng người nhìn vào một bên gò má của Vệ Lương, đường cong nhu hòa, một đường cong xinh đẹp. Lúc cười lên luôn rất cuốn hút, giống như có thể sưởi ấm cả thế giới. Nhưng hiện tại người đó, không nói một tiếng nào, trong mắt giấu kín vẻ bi thương. An Mân đau lòng, đưa tay xoa nhẹ hai bên gò má mịn màng như tơ lụa của Vệ Lương, nàng vuốt ve chúng một cách cẩn thận dường như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật mà phảng phất chỉ cần mạnh tay một tý nó sẽ vỡ tan.
Vệ Lương vẫn không nói gì, cũng không chút động đậy, cứ để cho ngón tay thon dài của An Mân lướt nhẹ trên khuôn mặt mình như tận tình đạn tấu một bản nhạc đầy say mê.
"Vệ Lương....." An Mân nhẹ giọng gọi, không chút nháy mặt nhìn chằm chằm Vệ Lương.
"Ừ."
"Có phải sau này dù cho chị có già đi có trở nên xấu xí, em cũng vẫn giống như hiện tại luôn luôn yêu chị, luôn luôn chiều chuộng chị không?"
"Đúng vậy."
"Có phải mặc kệ sau này cha mẹ chị có làm khó dễ như thế nào, em vẫn luôn luôn canh giữ ở bên cạnh chị, luôn luôn cùng chị vượt qua mọi chuyện?"
"Đúng vậy."
"Vệ Lương, chị sẽ cố gắng, cố gắng để cha mẹ chị chấp nhận em, chấp nhận tình cảm của chúng ta, cố gắng để giữa em và hai người có thể tìm được một điểm cân bằng. Vệ Lương, chỉ cần em không buông tay chị ra, chị nhất định sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ rời khỏi vòng tay của em đâu.!!!"
Vệ Lương vừa nghe An Mân nói vậy liền quay người lại. An Mân nhân cơ hội đó mà nhoài người qua, hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của Nàng.
Vệ Lương mỉm cười, "An Mân, đây là lần đầu tiên chị chủ động hôn tôi."
"Thích không?" Vệ Lương thành thực gật đầu.
"Như vậy đi, sau này chỉ cần mỗi lần em làm một việc gì đó làm cho chị cảm thấy vui vẻ, chị liền hôn em một cái coi như phần thưởng của em có được hay không?" <Tên ngốc này, không lẽ em liền dễ dàng thỏa mãn như vậy sao??>
"Được thôi!" Nụ cười trên khóe miệng càng thêm rạng rỡ. <Cô nương này rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi sao??>
Cả hai quyết định trước tiên về nhà của An Mân. Đêm qua trong lúc cả hai đi dạo phố có mua rất nhiều quà vặt cho An Nhan, ăn mặc chơi đùa đều đủ hết cả, cô bé chắc chắn sẽ thích tới phát điên lên cho coi.
Cả hai vừa chạy xe về vừa cười cười nói nói, nụ cười luôn hiện hữu trên khóe môi của Vệ Lương, thế nhưng khi gần đến nhà của An Mân, phía dưới lầu thấp thoáng một bóng người làm cho nụ cười của Vệ Lương lập tức cứng đờ.
An Mân liếc theo tầm mắt của người yêu nhìn qua cũng ngây người.
Vệ Lương dừng xe lại, nhìn thoáng qua Diệp Đình Tri, lại nhìn nhìn về phía An Mân, nói rằng hai người cứ tự nhiên nói chuyện, Nàng cầm lấy mấy món quà mua cho An Nhan rồi nhanh chóng lướt qua mặt hai người mà đi, An Mân bất an giữ chặt lấy cánh tay Vệ Lương, thế nhưng dù cho là như vậy nàng cũng không thể nhìn ra được biểu cảm của người yêu sau lớp kính râm.
Vệ Lương cười một cách miễn cưỡng, giãy ra khỏi tay nàng bước nhanh về hướng nhà trọ. An Mân nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của người yêu thẳng đến nó mất hút khỏi tầm mắt của nàng, tâm trạng có chút kích động.
"Mân Mân...." Diệp Đình Tri nhìn có vẻ thực tiều tụy, vẻ mặt bi thương.
"Có việc gì sao Đình Tri?" An Mân nhìn thằng vào người đàn ông đứng trước mặt mình, giọng nói lạnh nhạc thờ ơ chẳng chút biểu cảm.
"Em nói cho anh biết đi, chuyện này không phải là sự thật.!!!" Diệp Đình Tri kích động dùng sức nắm lấy hai bên bả vai của An Mân.
"Anh buông em ra!!" An Mân cố gắng giãy ra khỏi Diệp Đình Tri, thế nhưng sức lực của một cô gái như nàng thì làm sao có thể chống lại Diệp Đình Tri được chứ. Nàng thở dài hỏi:
"Anh nói cái gì mà thật hay giả?"
"Em đừng giả ngu!! Anh hỏi em, có phải em đang sống chung với con nhỏ kia hay không, có thật vậy hay không??"
"Cái gì mà con nhỏ kia chứ!! Diệp Đình Tri, tôi cấm anh không được sỉ nhục em ấy."
An Mân nổi giận đẩy Diệp Đình Tri ra khỏi người nàng, nàng không thể chịu được bất cứ kẻ nào chửi bới Vệ Lương. Không ai có thể!!!
"A, Mân Mân, tình cảm bảy năm trời của chúng ta so ra còn không bằng một cô gái em chỉ mới biết cách đây vài tháng hay sao?"
Diệp Đình Tri cực kì không vừa lòng với thái độ bao che Vệ Lương của An Mân.
"Nói những chuyện này để làm gì chứ, giữa hai chúng ta đã không còn gì để thảo luận, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào!!"
"Cái gì mà không còn bất cứ quan hệ nào?? Mân Mân, cha mẹ em vẫn luôn hy vọng chúng ta có thể kết hôn!! Em đừng chỉ vì nhất thời tò mò, mà lầm lỡ cả đời!! Mân Mân, quay về với anh đi, chuyện của em với cô ta anh sẽ coi như chưa hề xảy ra, anh sẽ vẫn như trước đây, vẫn một lòng yêu em."
"Không có khả năng!!" Có một số người, một khi đã dây dưa cùng nhau thì chính là ràng buộc với nhau cả cuộc đời. Đây là số mệnh, không ai có thể thay đổi được.
"Mân Mân!! Sao em có thể cố chấp đến như thế được? Nếu bác trai và bác gái biết em sống chung với một cô gái, nhất định hai người sẽ rất tức giận. Chẳng lẽ em nỡ nhẫn tâm nhìn hai ông bà đã cao tuổi rồi còn phải vì bận tâm chuyện của em mà vào bệnh viên sao?!"
Lời nói của Diệp Đình Tri nhắm trúng những điều mà An Mân luôn lo lắng, nàng cúi đầu không nói gì.
Diệp Đình Tri thấy An Mân im lặng không nói lời nào, hắn nghĩ rằng sự phòng bị trong lòng nàng đã có chút lơi lỏng. Vì vậy hắn tiến tới bên cạnh nàng, ôm lấy nàng vào lòng:
"Mân Mân, không phải trước kia chúng ta đã rất hạnh phúc sao, hãy cho anh thêm một cơ hội, cũng như cho chúng ta thêm một cơ hội bắt đầu lại mọi thứ đi."
Vài giây sau, An Mân đẩy hắn ra, nàng đột nhiên nở nụ cười:
"Đình Tri, đây coi như cái ôm cuối cùng giữa hai chúng ta. Từ này về sau tôi với anh không còn chút quan hệ nào nữa cả."
"Em......." Diệp Đình Tri ngơ ngác mở to miệng, có chút không dám tin vào tai mình.
"Tôi yêu Vệ Lương, vậy nên tôi sẽ không rời khỏi em ấy."
- ------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mỗi lần viết tiêu đề cho một chương, tôi đều có cảm giác xúc động muốn chết~~~~~~~~
Ừ, trong vòng mười chương nữa sẽ kết thúc truyện.