Đăng vào: 12 tháng trước
"Cốc cốc"
Tiếng đập cửa vang lên, An Mân nhanh chóng lấy tay lau vội nước mắt, sau khi lấy lại bình tĩnh nàng mở cửa.
"Chị hai." Cố gắng nặng một nụ cười gượng gạo, "Có việc gì mà tìm em thế?"
"Em mới là người có chuyện."
An Ngưng nhíu mày, bước chân vào phòng, tùy tay đóng cửa lại, nàng yên lặng bước nhìn khuôn mặt gầy gò, ánh mắt đỏ hoe của em gái nàng, thân ảnh đơn bạc đó đang ngồi bên mép giường.
An Ngưng chưa từng thấy An Mân thất hồn lạc phách như vậy, nàng cả ngày thẩn thơ. Không khóc không quậy phá, vẫn nhu thuận như lúc nhỏ, nhưng chính là giống như thiếu gì đó.
An Mân hiện tại giống như một cái máy, cứ làm việc, bên nàng nhưng không hề có một chút sức sống, tất cả chỉ như một cái máy được định sẵn việc làm....
"Mân Mân, có chuyện gì có thể nói cho chị hai nghe được không?"
An Ngưng ngồi xuống bên cạnh An Mân, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng. Đã từng, ánh mắt kia sáng bừng như một vì sao, nay lại ảm đạm tối tăm buồn bã, không nhìn ra chút cảm xúc gì cả.
"Chị hai!!!"
An Mân thì thào, dường như không phát ra bất cứ thanh âm nào, hay chỉ là đang nói cho chính mình nghe. Một lúc lâu, nàng nhào vào lòng An Ngưng, khóc òa lên.
Ngay cả khóc An Mân cũng ngấm ngầm chịu đựng, không chút tiếng động. Nếu không phải nhìn thấy bả vai An Mân run run, An Ngưng còn nghĩ em gái nàng chỉ chui vào trong lòng nàng ngủ mà thôi. Đau lòng, cái cảm giác đau nhói khi thấy đứa em gái bé nhỏ của mình phải ẩn nhẫn như vậy đánh thẳng vào trái tim nàng.
Trước đó, lúc nàng quyết định ly hôn với Tần Nhạc, chính em gái nàng đã ủng hộ nàng, bên cạnh nàng, đứa em bé nhỏ này đã dùng thân thể gầy gò bảo hộ nàng.
Mặc kệ cha mẹ phản ứng kịch liệt như thế nào, con bé đều thay nàng gánh chịu, chống đỡ từng chút một. Khi đó, An Mân dũng cảm như một kỵ sĩ trong cổ tích, nhưng hiện tại.....
Một lúc lâu, An Mân ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, hai tay bắt vào nhau.
" Chị à, em nhớ cô ấy, rất là nhớ cô ấy, rất rất nhớ...."
"Chị à, thì ra tình yêu nó đau như vậy, làm con người ta bị tổn thương như vậy, còn chưa có bắt đầu thì đã thương tích đầy mình rồi!!!" . Truyện Tiên Hiệp
"Chị, em vẫn nghĩ sẽ không yêu ai cả. Nhưng là người kia liền không biết tốt xấu, cứ nằng nặc bá đạo xông vào cuộc sống của em, từ ngày đó, em rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, không thể nào thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào của cô ấy..."
"Mấy ngày nay em đều nghĩ về cô ấy, nhớ cô ấy đến điên dại, nhưng em lại không có dũng khí, không có cái dũng khí đối mặt với cô ấy, đến tìm cô ấy. Em sợ, rất sợ, sợ ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, sợ cô ấy nói với em chúng em chỉ là hai người xa lạ, không chút quan hệ."
"Có một lần em vô ý nhìn thấy cô ấy đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, cử chỉ của hai người rất thân mật. Cô ấy mặc áo gió màu đen, vuốt tóc, cúi đâu, cô gái kia thì cứ ôm lấy cánh tay cô ấy. Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, cười cùng cô gái kia. Chị à, chị biết không? Ngay khoảnh khắc đó, lòng em nhói đau, ánh mắt ôn nhu đó, nụ cười ấm áp đó của cô ấy dường như ngàn mũi dao đâm vào trái tim em, đã từng nó chỉ thuộc về mình em, nhưng em lại không biết trân trọng, lại đẩy cô ấy ra. Khoảnh khắc đó, em tưởng như mình chẳng thể thở nổi nữa chị à......"
"Chị ơi, thì ra từ rất lâu rồi, hình bóng của cô ấy đã sớm xuất hiện trong lòng em, nụ cười ấm áp của cô ấy, cái nhíu mày tinh nghịch tất cả, tất cả đã sớm khắc sâu trong tâm trí em, muốn xóa cũng xóa không được."
"Từ trước đến nay, em vẫn là một kẻ nhát gan, một bên chỉ biết hưởng thụ sự cưng yêu chiều chuộng của cô ấy, một bên thì cố gắng cẩn thận che dấu tình cảm của chính mình. Chị à, em yêucô ấy, em yêu Vệ Lương, thế nhưng em sợ hãi không dám thừa nhận, em không dám thừa nhận đoạn tình cảm cấm kỵ này, không dám chấp nhận cái thứ tình cảm mà người đời chối bỏ, trời đất không tha."
"Cho đến bây giờ, em đã hiểu ra, nhưng tất cả....đã chậm rồi~!!!"
An Mân liên miên cằn nhằn, nói năng lộn xộn không có chút đầu đuôi. Nói xong nàng hơi giật mình, nhìn xa xăm, nháy mắt nàng như cảm thấy Vệ Lương đang ngồi trước mặt nàng, nhìn nàng đầy triều mến, mà đôi môi của Vệ Lương thì mấp máy, dường như đang nói: Giảng viên An, làm bạn gái của ta đi.
An Ngưng đau lòng nhìn đứa em gái bảo bối mà nàng yêu thương, nàng thề, dù cho bất cứ giá nào, nàng không thể để cho con bé cứ như vậy được nữa, không thể để con bé chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
"Mân Mân, trước kia em luôn nói chị phải dũng cảm, phải biết tranh đấu cho hạnh phúc của bản thân. Hiện tại, chị cũng hi vọng em có thể vì chính mình mà dũng cảm một lần. Chị hai ủng hộ em, Lương Lương là một cô gái tốt."
"Chị hai. Chị....." An Mân không thể tin nổi, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm An Ngưng: Sao chị Hai lại biết chứ???
"Cô bé ngốc, chị hai làm nghề gì em quên rồi sao? Tâm tư cẩn thận của em không lẽ chị nhìn còn không ra hay sao?" An Ngưng vỗ vỗ vai An Mân.
"Em đó, chắc chính em cũng không biết, ở bên cạnh nhóc con kia, em luôn luôn mỉm cười, hạnh phúc, sủng nịch, nhưng chi tiết nhỏ nhặt đó rất khó phát hiện, nhưng chúng ta tồn tại, chân thật tồn tại. Chị nói thật, nếu so ra thì Lương Lương tốt hơn tên họ Diệp rất nhiều...."
Giờ phút này An Mân không biết nói gì, nàng chỉ nhìn chằm chằm chị gái của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, dù nói sao thì, nếu chấp nhận bước trên con đường này, chấp nhận phần tình cảm này, có người nhà lý giải, hiểu biết và ủng hộ thì thật tốt biết bao.....
"Mân Mân, tình yêu chỉ có thể gặp không có thể cầu. Một khi đã gặp được người mình yêu, trăm ngàn không cần dễ dàng bỏ qua. Nếu không sau này có hối hận thì đã không còn kịp. "
"Nhưng là, em sợ....." An Mân cắn môi, vẻ mặt bất an.
"Sợ? Sợ con bé không thích em? Hay sợ con bé đã yêu người khác? Nếu như thật sự như vậy, con bé cũng không xứng đáng với tình cảm của em đâu...."
"Mân Mân, em tài giỏi như vậy, sao lại sợ, sao lại thiếu tự tin đến vậy chứ. Cược một phen đi, nếu thua thì cùng lắm như hiện nay thôi. Nhưng nếu thắng, trời cao biển rộng, hạnh phúc trong tầm tay. Vì cái gì em không thử một lần...."
Nghe xong những lời nói của An Ngưng, An Mân bỗng nhiên giật mình nhận ra: Đúng!! Không cần phải khiến chính mình hối hận một lần nữa. Vệ Lương, ta muốn một cái cơ hội, cơ hội một lần nữa có được ngươi!!!
"Chị hai, cám ơn chị."
"Con ngốc này. Chị chờ em sớm một chút đem em rể của chị mang về thì có, đỡ phải suốt ngày nghe tiểu quỷ kia nhớ nhung cằn nhằn"
"......"
Quán bar [ Xuân Thu ]
"Vệ Lương, nói thật đi, có phải cô thất tình hay không? " Hà Tự liếc mắt, hai mắt lưu chuyển, phong hoa tuyệt đại.
"Cô nhìn ra tôi thất tình hay sao? " Vệ Lương nhún vai, từ chối cho ý kiến.
"Cô mạnh miệng thì có, người có mắt ai chẳng nhìn ra." Hà Tự nổi giận liếc Vệ Lương một cái, giơ chén cụng ly với Nàng, sau đó một hơi uống cạn.
"Trước kia mặc dù cô rất lạnh lùng hay có thể nói là không coi ai ra gì, nhưng ít nhất cũng là sinh long hoạt hổ, sống sờ sờ ra. Còn hiện tại, tôi chỉ thấy xung quanh cô là cái thứ không khí trầm lặng, dường như không một chút sức sống."
"Ê, có cần nói tôi khủng bố như vậy không?" Vệ Lương tức giận trừng mắt liếc nàng ta, ở trong này cũng chỉ có mình nàng ta là dám nói năng như thế với Nàng!!!
"Làm sao, tôi có nói sai đâu chứ, đúng không chị Đường."
Người nào đó bị nhắc tới cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả, thản nhiên nhìn lướt qua Vệ Lương, tiếp tục pha chế. Có một số việc nàng không biết tới thì tốt hơn.
"Xem, ngay cả chị Đường cũng thấy ngươi hết thuốc chữa rồi...." Hà Tự liếc Vệ Lương một cái, ánh mắt như đao, xoay người lắc mông nhanh chóng bước nhanh về phía sàn nhảy. Thoáng chốc, tiếng người la hét, tiếng cỗ vũ ồn ào náo nhiệt lại vang lên khắp bốn phía.
Vệ Lương bất đắc dĩ thở dài, quen biết Hà Tự không bao lâu, nhưng hai người các nàng tính cách phải nói là rất hợp gu, chơi cùng rất vui vẻ. Nàng ta không giống Đường Chi Ngữ, làm cho Nàng cảm thấy bị áp bách, cũng không giống như An Mân, mọi lúc làm cho người ta muốn bảo hộ.
Tóm lại, bên cạnh Hà Tự mang lại cho Nàng một cảm giác thật thoải mái. Tựa như giữa cái nắng chói chang của mùa hè, bỗng nhiên thổi qua một trận gió mát lạnh, làm cho con người ta đều cảm giác phấn khởi, thư giãn.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái chói mắt đang quay cuồng trên sàn nhảy, vẫy tay chào Đường Chi Ngữ một cái, cầm ván trượt, Nàng bước khỏi quán bar.
Đang lúc đầu xuân, ban đêm vẫn còn hơi lạnh. Vệ Lương kéo thấp mũ cùng khăn choàng, đạp lên ván trượt mà đi. Ngã tư đường trống trãi, vang vọng tiếng bánh xe khin khít, giống như những con thú nhỏ, cúi đầu gào thét. Vệ Lương thật thích cái cảm giác lúc này đây, cảm nhận không khí chung quanh, như lướt đi cùng gió, tự do thoải mái.
Vệ Lương nhảy xuống vài bậc thang, bất giác Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy An Mân, bộ dáng thanh tao, khuôn mặt ôn hòa, thành thục cùng tao nhã.
Vệ Lương nhoẻn miệng mỉm cười. Tình cảm sâu đậm tận xương tủy, làm sao có thể nói quên là quên dễ dàng như thế chứ.
<"Dẫu biết cố quên là sẽ nhớ, thôi thì cố nhớ để mà quên."
Một khi đã vậy, cần gì phải bắt chính mình quên đi, chi bằng cứ để cho chị cứ sống mãi trong lòng tôi, trở thành một phần kí ức đẹp đẽ ở sâu thẫm tâm hồn tôi.....
Từ nay về sau, chị là hồi ức, là kỉ niệm, là một phần trong tôi.>