Chương 18: Ta Khỏe Lại Rồi.

Sư Đệ! Ngươi Yêu Nhầm Người!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

   "Được rồi, ngoan ngoãn ăn canh trước đi." Hàn Thiên bưng canh đến trước mặt Lục Trường Sinh, định đưa cho y. Chỉ là, y cũng không có tiếp nhận, trái lại chỉ há miệng 'a' một tiếng, ra hiệu hắn đút chính mình.
   Kinh nghi, sửng sốt,...
   Sau đó, hắn cũng phối hợp mà múc một muỗng canh, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng y :"Há miệng."
   Lục Trường Sinh ngoan ngoãn để Hàn Thiên đút ăn. Không bao lâu liền ăn sạch cả bát canh. Đồng thời, cũng bẹp môi oán trách :"Thật mặn."
   ".................."
   "Ăn xong rồi có muốn ra ngoài tản bộ một chút không?" Đối với kháng nghị của y, Hàn Thiên lựa chọn không nhìn. Nhưng trong lòng lại có phần thỏa mãn khi y ăn hết nó.
   Đề nghị của Hàn Thiên cũng không làm Lục Trường Sinh cảm thấy hứng thú. Vì vậy, y liền lắc đầu :"Không muốn. Trời tối, phải ngủ."
   "Ngủ? Được rồi, muốn ngủ liền ngủ đi." Bắt y không có cách nào. Hàn Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ ưng thuận, đỡ y nằm xuống giường, thay y đắp chăn. Sau đó mới cầm lên bát canh chuẩn bị đi.
   Chỉ là, ống tay áo của hắn bỗng dưng lại bị níu lấy.
   "Sư Ca, muốn hôn hôn..." Lục Trường Sinh tròn xoe mắt nhìn hắn, chỉ chỉ má phải của mình.
   Tâm run lên, Hàn Thiên liền sững sờ nhìn y. Tim đập gia tốc, cúi đầu hôn lên má phải của y một cái. Xúc cảm mềm mềm trên môi, cộng với hương hoa mận đả động đến tâm trí của Hàn Thiên, lệnh hắn có chút mê mang.
   Được Hàn Thiên hôn một cái, Lục Trường Sinh lại chỉ chỉ bên má còn lại của mình :"Sư Ca, bên đây nữa."
   Không nói, Hàn Thiên lại chụt một tiếng hôn lên má trái của y. Sau đó, liền thấy y ra vẻ đáng thương đưa tay chỉ trán của bản thân. Rõ ràng chính là muốn nói : Chỗ này cũng muốn.
   Lúc này, Hàn Thiên có thể nói là ngũ vị tạp trần. Hắn biết, bản thân đang vụng trộm lấy thời khắc ngọt ngào cũng như sự ngây thơ mà Lục Trường Sinh dành cho Tần Lãnh.
   Y nũng nịu với hắn, chỉ bởi vì hắn là Sư Ca, chứ không phải Hàn Thiên.
   Thế nhưng, hắn vẫn muốn ích kỷ hưởng thụ cảm giác này, dù cho nó là vay mượn từ người khác. Vốn cũng không thuộc về bản thân hắn.
   "Tốt, mau ngủ đi." Hôn nhẹ lên trán y, Hàn Thiên từ tốn nói. Bất tri bất giác lại đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của y, giúp y vén góc chăn.
   "Sư Ca ra ngoài đây."
   Mơ hồ nhìn Hàn Thiên quay lưng bước đi. Lục Trường Sinh liền ngoan ngoãn hô :"Tạm biệt Sư Ca!"
   Khép cửa lại, Hàn Thiên liền thở dài một hơi. Giơ tay tự tát mình một cái. Sau đó mới ngoái đầu nhìn lên cửa phòng đang đóng chặt của y, nói nhỏ :"Sư Ca đã giúp ngươi đánh hắn rồi."
----------------------------
   Sáng hôm sau, trong sảnh đường, Hàn Thiên đang cặm cụi thoa kim sang dược.
   Quân Thường Tiếu đã đi uống trà với Trình Húy. Mà Lục Trường Sinh thì vẫn chưa tỉnh ngủ.
   Lúc này, Tần Lãnh cũng mang theo một thân phong trần trở về. Hôm qua hắn là đi cùng người ước chiến. Đối phương là thiên tài của một cái nhất lưu kiếm tông. Tạo nghệ về mặt kiếm đạo cũng xem như không tồi.
   Đương nhiên, kết quả vẫn là hắn thắng, hơn nữa còn là ba chiêu bại địch.
   Vừa bước vào sảnh đường, nhìn thấy Hàn Thiên ngồi thoa thuốc, Tần Lãnh vẫn là cau mày, đạm mạc hỏi :"Bị thương?"
   "Ân. Hôm qua bất cẩn bị bỏng, nhưng cũng không quá nặng." Hàn Thiên cũng không ngẩng đầu đáp.
   Không hỏi thêm gì, Tần Lãnh chỉ gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã lĩnh hội được. Sau đó liền đi tìm Lục Trường Sinh.
   Lục Trường Sinh đã tỉnh dậy được một khoảng thời gian, cũng không còn sốt cao, mê sảng như hôm qua nữa. Chỉ là, y hiện tại đang rất ảo não. Bởi vì y biết rõ nguyên chủ có một cái tật xấu, mỗi khi sốt cao đều sẽ rất hay nói năng lung tung.
  Cũng không biết hôm qua có lỡ lời làm ai không vui không nữa.
   Ngay khi y còn đang sầu mi khổ kiểm, thì Tần Lãnh đã gõ cửa đi vào. Thấy y mặc xong y phục, đang ngồi ăn cơm, hắn liền quan tâm :"Đã khỏi? Canh gà hôm qua ăn xong sao?"
   Lục Trường Sinh gật gù, bắt đầu lục lọi trong ký ức rời rạc của mình về những thứ có liên quan tới 'canh gà' ngày hôm qua.
   "Ăn xong rồi. Chỉ là Sư Ca bỏ hơi nhiều muối rồi a. Có hơi mặn." Một lúc sau, Lục Trường Sinh mới nhớ tới một chút hình ảnh mơ hồ vào buổi tối. Nghiêm nghị đáp lời Tần Lãnh.
   "Mặn?" Tần Lãnh nghi hoặc nhướng mi. Nhưng rất nhanh liền che giấu đi, thuận theo ưng thuận :"Lần sau sẽ bỏ ít muối một chút."
   Sau khi dùng bữa xong, Lục Trường Sinh cùng Tần Lãnh cũng trở về chính sảnh, chuẩn bị cáo biệt Trình Húy.
   Vừa bước vào, nhìn thấy Quân Thường Tiếu, Lục Trường Sinh liền mon men tới gần hắn, cúi đầu ngoan ngoãn đạo :"Sư tôn, hôm qua nếu ta có làm gì khiến người không vui, người đừng giận ta nha."
   Lục Trường Sinh nói thế cũng chỉ vì phòng ngừa mà thôi. Chứ thực tế, y căn bản là chả nhớ được gì cả, ai biết có lỡ làm phật lòng Quân Thường Tiếu hay không? Cứ thỉnh tội trước đi rồi tính.
   "Không sao đâu. Ta chẳng lẽ lại vì chút chuyện nhỏ này mà giận ngươi chứ? Hài tử ngốc." Cưng chiều xoa đầu Lục Trường Sinh, Quân Thường Tiếu vẫn ra vẻ khiêm nhượng, bao dung như thường ngày.
   Nỗi lo vơi hơn nửa, Lục Trường Sinh lại chuyển hướng, nhích tới gần Hàn Thiên. Dùng khuỷu tay húc nhẹ lên tay hắn.
   "Sư Đệ, hôm qua ta đầu óc mê mang, nếu nói năng hàm hồ gì đó, ngàn vạn đừng để trong lòng a."
   Rũ mắt nhìn Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền mím môi, biết rõ y không còn nhớ được chuyện ngày hôm qua. Nhưng dù vậy, hắn vẫn gật đầu :"Ừ."
   Lo lắng hoàn toàn biến mất, Lục Trường Sinh liền trở về bộ dạng dương quang soái khí bình thường của mình. Trong lúc y đang đảo mắt nhìn quanh, thì âm thanh của Hàn Thiên lại truyền tới.
   "Chân của ngươi...đã đỡ hơn chưa?"
   "Thoa mấy bình Liệu Thương Lộ mà nhị thúc đưa, chân của ta đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi. Không tin ngươi nhìn xem." Vừa nói, Lục Trường Sinh còn vừa dậm chân mấy cái để chứng minh.
   Bộ dạng sinh long hoạt hổ này của Lục Trường Sinh, khiến khỏa tâm đang treo cao của Hàn Thiên rốt cuộc cũng để xuống được. Bởi vì trạng thái thất hồn lạc phách hôm qua của y thật sự là trông quá dọa người.
   Ngay khi Lục Trường Sinh cho rằng Hàn Thiên chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi, thì hắn đột nhiên lại nói tiếp.
   "Sư Tỷ, xin lỗi..." Hàn Thiên thấp giọng thủ thỉ, phát hiện Lục Trường Sinh đang nhìn mình, hắn liền rụt cổ bổ sung thêm :"Xin lỗi vì khi đó không đỡ ngươi. Bởi vì sư tôn trượt chân, cho nên theo bản năng ta mới..."
   "Ngươi không cần giải thích gì đâu, ta hiểu được, chuyện nhỏ thôi mà." Lục Trường Sinh tùy ý phất tay cắt ngang lời hắn, cũng không đem việc này xem quá nặng.
   Dù sao, y tự biết rõ thân phận của mình là gì, nhân vật pháo hôi mà thôi. Một nam chính như Hàn Thiên căn bản là không có nghĩa vụ gì tới giúp đỡ hay quan tâm y cả. Đừng hại y là may lắm rồi.
   Quân Thường Tiếu mới là phối ngẫu của hắn. Cho nên hắn quan tâm đối phương trước cũng không có gì đáng trách cả.
   Một trăm Lục Trường Sinh cộng lại cũng sẽ không sánh bằng một Quân Thường Tiếu trong lòng Hàn Thiên.
   Chỉ là, bộ dạng thờ ơ không quan tâm này, lại khiến Hàn Thiên cảm thấy khó chịu hơn cả bộ dạng giận dỗi hôm qua của y.
   Bởi vì y giận dỗi, chứng tỏ y vẫn còn quan tâm tới thái độ của hắn.
   Nhưng nếu y đã không để tâm, thì khẳng định ở trong lòng của y, hắn chẳng là gì cả. Thuộc về dạng có cũng được mà không có cũng chả sao.
**Lục Trường Sinh : Vậy ngươi rốt cuộc là muốn thế nào đây? Giận dữ ngươi cũng nói, mà không quan tâm ngươi cũng nói, sao ngươi không lên trời luôn đi???