Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm
Sau khi Vân thị mang theo Hàm Hương cùng tất cả người hầu hạ của bà rời khỏi Tốn phương cư, tất cả những gia nhân trong Tốn phương cư đều nhìn Tạ Hộ bằng ánh mắt kinh ngạc.
Bởi vì ở trong ấn tượng của bọn họ, vị Ngũ cô nương này hành sự từ trước đến nay luôn rất kiêu căng, dù cho bị ăn mệt cũng cao ngạo không muốn phát tác ngay tại chỗ. Tính tình kiêu ngạo tuy rằng không dễ thương, nhưng đối với những người hầu hạ bên cạnh nàng mà nói thì thật ra lại rất tốt, ít nhất nếu ngươi làm sai thì chủ tử bởi vì cao ngạo mà không muốn hạ mình trách phạt ngươi, sau đó liền cứ thế dễ dàng cho qua, đây là loại chủ tử mà mỗi gia phó và nô tỳ hầu hạ đều hy vọng gặp được. Chỉ cần không làm ra loại chuyện 'thiên nộ nhân oán', chỉ cần không nháo đến trước mặt lão gia cùng phu nhân, vậy thì Tốn phương cư này còn không phải là thiên hạ của riêng bọn họ sao?
Chỉ là hiện tại, sau khi Ngũ cô nương bệnh nặng một trận thì tính tình biến đổi hoàn toàn, toàn thân đều lộ ra tư thái trầm ổn, theo lời phu nhân nhận xét, Ngũ cô nương dường như trong một đêm đã trưởng thành.
Hôm nay, mọi người trong Tốn phương cư chứng kiến Tạ Hộ tống cổ Hàm Hương, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Hàm Hương được mọi người trong Tốn phương cư công nhận là quản sự thân cận của cô nương, bởi vì hầu hạ từ nhỏ nên Ngũ cô nương xem nàng ta như người thân luôn rất nghe theo, việc trong viện tất cả đều giao cho nàng ta xử lý. Vậy mà không ngờ một quản sự thân cận như vậy lại bị chính tay cô nương quăng bỏ như chiếc giày rách, thật sự khiến mọi người không thể hiểu được, đoán không ra.
Tạ Hộ nhìn quanh một vòng những gia nhân trong Tốn phương cư, trong lòng đã có kế hoạch, sai Hoa Ý kêu tất cả gia nhân lớn nhỏ của Tốn phương cư đều tập trung trong sân viện. Tạ Hộ làm người hai đời, đây là lần đầu tiên hoàn toàn thấy rõ Tốn phương cư rốt cuộc có bao nhiêu người hầu hạ.
Dựa theo phân lệ của hầu phủ, nàng là tiểu thư đích nữ của nhị phòng nên có sân viện riêng, đúng ra trong viện được phân hai thị tỳ nhất đẳng, bốn thị tỳ nhị đẳng, còn thêm bốn bà tử. Tuy nhiên do Tạ Hộ tuổi còn nhỏ, cho nên hiện giờ tại Tốn phương cư không tính Hàm Hương vừa mới bị nàng đuổi đi, tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Hoa Ý cùng Trúc Tình đã được chứng kiến thủ đoạn nói một không hai của Tạ Hộ nên rất sợ hãi, hiện giờ cúi đầu không dám nói chuyện; hai nha hoàn tuổi lớn một chút cũng hơi khẩn trương, còn có một bà tử thì càng co rúm lại.
“Đều tiến lên đây báo tên đi.”
Hoa Ý cùng Trúc Tình đã từng theo sau Hàm Hương hầu hạ bên người Tạ Hộ, vì thế hai người bước ra trước, sau đó là hai nha hoàn tên Hỉ Nhi và Như Ý, còn ma ma kia thì Tạ Hộ không ngờ lại bị tật nói lắp, thật vất vả lắm mới nói rõ ràng tên của mình, gọi là Tam Phúc.
Tạ Hộ trầm ngâm một lát, sau đó nói với ba người kia: “Hai người các ngươi sau này đổi tên thành Ngọc Tiêu và Ngọc Cẩn, Phúc thẩm thì không cần đổi danh, nhớ rõ chưa?” Đời trước, Tạ Hộ sẽ không để ý đến vụ tên của nha hoàn, đó là bởi vì trái tim cao ngạo của nàng đã đặt ở nơi khác, đối với người hầu hạ không hề quan tâm. Nhưng hôm nay một khi đã nhìn tới thì theo phẩm vị của bản thân tuyệt không chấp nhận nha hoàn bên người nàng có tên tục khí linh tinh kiểu như Hỉ nhi Như Ý gì đó.
“Vâng, bọn nô tỳ nhớ kỹ.”
Tạ Hộ gật gật đầu, bắt đầu ở trước mặt mọi người dạo bước, tuy rằng tư thế ra vẻ lão thành, nhưng vẫn có cảm giác như tiểu hài tử cố gắng biến thành đại nhân. Hiện giờ sắc mặt Tạ Hộ đương nhiên đã khá hơn rất nhiều, thân mình tuy vẫn gầy yếu, nhưng mọi người đều đã chứng kiến tiểu đại nhân này không hề nháy mắt liền đem Hàm Hương từ bên người đá văng ra. Thân khế của bọn họ đều ở trong tay vị cô nương này, cho nên đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, chính là trong tay nắm quyền to nhất quyết định vận mạng của bọn họ, vì thế không ai dám vô lễ, cho dù trước kia có chút coi thường thì hiện giờ cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Tất cả mọi người đều biết, trước đó ta bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh liền nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Trước đây thật sự ta không biết điều khiến cho lão gia cùng phu nhân vì ta nhọc lòng, đúng là bất hiếu, sau này tất nhiên ta sẽ không thể sống đần độn giống như trước, đầu tiên chính là muốn chỉnh đốn lại Tốn phương cư này. Hàm Hương hầu hạ ta đã nhiều năm, ta đối với nàng như thế nào mọi người rõ như ban ngày, nhưng nàng đáp lại ta như thế nào? Rõ ràng là người bên cạnh ta mà lại cứ nghĩ tận trung với người khác, cho dù người kia là mẫu thân của ta, nhưng loại hành vi này của Hàm Hương là một nô tỳ trung thành nên có hay sao? Mà ta không thể chấp nhận được loại người 'ăn cây táo, rào cây sung' như vậy, nếu mọi người đã vào viện của ta, vậy chúng ta cũng nên một lòng, nếu ngay cả người bên cạnh mà ta cũng không có cách gì quản lý cho tốt, vậy tương lai sao có thể phân ưu với lão gia cùng phu nhân?”
Thanh âm của Tạ Hộ mềm mềm mại mại, nghe vào thập phần ôn nhuận, hơn nữa khi nàng không tức giận, ngữ điệu cũng khống chế thập phần tinh diệu, khiến người nghe không đoán ra được cảm xúc trong lời nói của nàng, cũng không phân tích được nàng nói thật hay giả, chỉ bị lời nói của nàng tác động vào tâm tư, khiến người không dám coi thường nàng giống như trước.
“Hôm nay ta tụ tập mọi người lại đây chính là để nói những chuyện này, đây là lần đầu tiên ta nói nhưng cũng là lần cuối cùng, nếu các ngươi trung thành, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng nếu có người 'ăn cây táo, rào cây sung', đương nhiên ta cũng không lưu tình, mọi người hiểu chưa?”
Năm nô tỳ đều cúi đầu thưa vâng, trong lòng đối với Ngũ cô nương thoạt nhìn choai choai một chút bội phục vô cùng.
Tiếp theo Tạ Hộ xem xét để phân công lại công việc cho mọi người, sau đó giữ lại Hoa Ý cùng Trúc Tình, kêu những người khác lui xuống.
Tạ Hộ đối với Hoa Ý cùng Trúc Tình vốn dĩ đã có tình nghĩa từ đời trước, cho nên đương nhiên sẽ trọng dụng các nàng, liền đem chuyện hầu hạ bên người mà Hàm Hương làm hằng ngày phân phó cho hai nha đầu này, hai người đều cẩn thận ghi nhớ. Còn việc quản lý Tốn phương cư thì hiện giờ nàng sẽ tự mình nắm trong tay, đối với Tạ Hộ là việc quá dễ dàng, cùng lắm chỉ cần xem qua một lần là rõ. Hàm Hương ở trong viện này chân chính cai quản chỉ là tiền sinh hoạt mỗi tháng và châu báu trang sức của nàng, bởi vì tuổi của nàng còn nhỏ, đồ trang sức cũng chưa có nhiều, cũng tương đối không đáng giá (đồ đáng giá nhất đã cho mất rồi), mặt khác cũng không có phí tổn gì quan trọng, rốt cuộc cũng đâu cần nàng dùng tiền đi lấy lòng ai, chẳng qua chỉ là những phí tổn tầm thường mà thôi. Những chuyện này đối với người không biết chữ hoặc không biết tính sổ là việc khó, nhưng đối với Tạ Hộ thì không thành vấn đề.
Sau khi Hoa Ý Trúc Tình ra ngoài, Tạ Hộ lôi chiếc rương đựng đồ quý giá của nàng ra kiểm kê một chút, tiền còn thừa không nhiều lắm, chỉ có ba bốn xâu tiền, một xâu là một trăm văn, bất quá ở dưới mấy xâu tiền kia còn có hai tấm ngân phiếu, đều là ngân phiếu năm mươi lượng, nghĩ đến Hàm Hương chắc vì muốn quản cho tiện nên đổi thành ngân phiếu. Tiền sinh hoạt mỗi tháng của Tạ Hộ cùng với các tiểu thư khác trong phủ đều giống nhau, có năm lượng bạc phân lệ, ngoại trừ mua chút đồ ăn vặt cùng vài đồ chơi linh tinh, xiêm y và trang sức đều có đại phủ cùng Vân thị chuẩn bị cho nàng, mỗi một quý cô nương trong phủ đều được may hai ba bộ xiêm y, lúc này trong tủ y phục của Tạ Hộ phần lớn là những bộ hầu phủ thống nhất may theo phân lệ, còn lại vài bộ xem ra do Vân thị may cho nàng. Cũng không có tổn phí gì khác mà hiện giờ chỉ còn lưu lại một trăm lượng cùng 400 văn tiền vậy là không đúng rồi, bởi vì dựa theo phân lệ trong phủ, một năm nàng sẽ có sáu mươi lượng, số tiền này không bị những người khác đụng vào; hiện giờ nàng mười một tuổi, trước khi có Hàm Hương đều là Vân thị tự mình thay nàng quản tiền, Vân thị đương nhiên sẽ không tham số tiền nhỏ này của nàng, khi giao cho Hàm Hương số lượng tất nhiên sẽ đầy đủ, nhưng hôm nay chỉ còn lại có bao nhiêu đó, chuyện như thế nào thì cũng đâu có gì khó hiểu?
Âm thầm cảm thấy may mắn nàng đã đem một khối u ác tính chưa kịp vỡ ra cắt bỏ sạch sẽ ném đi. Nếu cứ để kiểu 'tằm ăn nuốt chửng' như vậy, cũng không thể trách Hàm Hương sau này dã tâm trở nên quá lớn, trực tiếp mơ tưởng cởi bỏ nô tịch xoay người biến thành chủ tử.
Nha đầu kia sau này sẽ ở bên người Vân thị hầu hạ, Tạ Hộ nghĩ phải tìm một cơ hội nói chuyện nhắc nhở Vân thị cẩn thận mới tốt.
Mỗi ngày Vân thị đều phải đi đại phủ chủ viện hầu hạ thỉnh an, bởi vì chuyện lần trước Tạ Hộ thất nghi, Lão phu nhân không ngừng làm khó dễ Vân thị. Vân thị không cường thế cũng không thủ đoạn, chỉ có một điểm duy nhất là trời sinh tính tình rất tốt, vô luận Lão phu nhân nói thế nào hay làm khó dễ thế nào Vân thị đều coi như không có chuyện gì, tận tâm tận lực làm những việc mình nên làm. Sau một khoảng thời gian, Lão phu nhân cũng hết giận, không nhắc tới vụ muốn giáo dục Tạ Hộ gì đó nữa.
Mấy ngày trước đây Lão phu nhân còn sai người tới hỏi Tạ Hộ đã khỏe chút chưa, Vân thị nói Tạ Hộ khỏe hơn rất nhiều, Lão phu nhân lại nói nếu đã khỏe thì học đường công khóa cũng không nên bỏ quá lâu. Đêm đó Vân thị liền tới viện của Tạ Hộ, sắc mặt Tạ Hộ hoàn toàn khác xưa, cả người tuy rằng vẫn trắng nõn như cũ, nhưng khuôn mặt tròn trịa đầy đủ huyết sắc kia là thay đổi hoàn toàn, đã không còn vẻ gầy yếu cùng tiều tụy của hai tháng trước, cả người Tạ Hộ tỏa sáng như ánh sáng mặt trời, xinh đẹp khiến người không dời mắt được.
Vân thị yên tâm, nói ra ý của Lão phu nhân, hỏi Tạ Hộ có thể đến học đường được chưa? Bà không trông cậy Tạ Hộ thật sự có thể thành danh nhờ giáo dục của học đường, nhưng coi như có thể cùng bọn tỷ muội giao tiếp, cũng có thể giải sầu, còn hơn cứ một mình trong viện, cứ như vậy thì tính tình sẽ trở nên quái gở khó sửa lại.
Tạ Hộ chạng vạng khi luyện quyền đã ra một thân mồ hôi, lúc này vừa tắm xong, Hoa Ý chải gỡ mái tóc đẫm nước của nàng, còn Trúc Tình ngồi quỳ một bên lau khô tóc cho nàng. Tạ Hộ ngồi ở trước bàn trang điểm, xoa một ít mật cao trên tay, mật cao màu hồng nhũ óng ánh nhìn rất đẹp mắt, đựng trong chiếc lọ ngọc cũng rất tinh mỹ. Tạ Hộ dùng một xiên tre đặt bên cạnh bình ngọc lấy một ít mật cao để vào lòng bàn tay, rồi sau đó xoa đều, không đợi Trúc Tình lau tóc xong, Tạ Hộ vừa xoa tay, vừa đứng lên ra ngồi xuống bên cạnh Vân thị nói: “Vâng, sức khỏe của nữ nhi đã không còn gì trở ngại, ngày mai liền có thể đến học đường.”
Vân thị hai tháng nay đã quen được nữ nhi đột nhiên trưởng thành, lúc trước nếu bà tới truyền lời của Lão phu nhân, khuê nữ này nhất định là đầy mặt kiêu căng không thèm để ý tới, như vậy thật sự làm bà rất khó xử. Rốt cuộc khuê nữ không đi học đường thì bà là gia trưởng sẽ phải gánh trách nhiệm, người khác sẽ rất ít khi nói nữ nhi vô tâm không dốc lòng cầu học, phần lớn sẽ phê phán bà làm mẫu thân mà không biết dạy dỗ. Hiện giờ Tạ Hộ một ngụm đáp ứng chuyện này, Vân thị cảm thấy đã đẩy ra được mây mù trong lòng nên mới yên tâm, lại nói thêm: “Cũng không phải muốn con đi nghiên cứu học vấn cực nhọc gì, chỉ cần đến ngồi cùng chúng tỷ muội tụ một chỗ, như vậy mới không đến mức bị người ta nói là quái gở, tương lai ngay cả tỷ muội để nói chuyện cũng không có.”
Tạ Hộ chỉ cười không nói, hai chữ ‘quái gở’ này đích xác là đời trước Tạ gia tỷ muội đã dùng để đánh giá về nàng, mà đời trước, nàng căn bản không để bụng, cảm thấy các nàng muốn bình luận gì thì cứ việc, đâu có quan hệ gì với nàng? Tính tình kiêu căng này vẫn luôn duy trì tới lúc nàng hai mươi ba tuổi, một năm đó bởi vì nàng kiêu căng mà thiếu chút nữa bị chủ tử ban chết, khi đó nàng đã là giáo tập cô cô, thủ hạ cũng có mười người, thế nhưng không một người đứng ra nói đỡ cho nàng, thật là nhân duyên kém tới cực điểm. Sau khi được Hoàng Thượng đặc xá thì nàng mới ý thức được, nhân duyên là một thứ rất đáng sợ, cái gọi là "tường đổ vì mọi người đều đẩy", nếu tất cả mọi người đều không thích ngươi, đối với ngươi mà nói cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại còn bị quản chế. Bắt đầu từ lúc đó, nàng mới từ từ thu hồi lại sự cao ngạo không biết từ đâu mà ra của nàng, bắt đầu học cách làm người như thế nào.