Chương 47: Tinh thần lực bất ổn

Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hôm nay bọn họ rời khỏi căn cứ, ra ngoài để thu thập thực vật, đoàn xe gồm bảy người hai chiếc Hummer. Từ An, Từ Vũ Hàn, A Quân một xe. Từ Diệp, Từ và hai lính đánh thuê của anh một xe.

Vì tránh cho lúc bọn họ rời khỏi, trong căn cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Từ Vũ Hàn để Kiều Âu ở lại giúp đỡ Lục Khang.

Sau khi lấy được căn cứ, lại không có ai trong bọn họ đồng ý đi quản lý. Từ không có hứng thú, Từ Vũ Hàn muốn có thời gian rảnh rỗi, Lục Khang sống chết không nhận. Vậy nên bọn họ thống nhất để cho vị trưởng bối có nhiều kinh nghiệm nhất, Lục Viên cai quản. Với quyết định này, tất cả mọi người tuyệt đối tán thành.

Chỉ đáng thương cho Lục Khang, khi hắn nói chuyện này cho Lục lão thì bị ông tức giận trừng mắt: "Lũ nhóc bọn bây cũng không phải không có năng lực, vậy mà lại bắt lão già này quản lý, không cho ông đây dưỡng lão à?" Kỳ thực Lục lão chỉ lớn hơn cha của Từ Vũ Hàn vài tuổi, năm nay mới ngoài năm mươi.

Vậy nên cuối cùng là ba người kia cùng nhau trợ giúp ông xử lý công việc, nói là cùng nhau, kỳ thực chỉ có mỗi Lục Khang là không thoát được, lúc này hắn đang ai oán ôm một đống sổ sách 'làm bài tập'.

Khi biết tin Từ Vũ Hàn và Từ muốn cùng lúc ra khỏi căn cứ, Lục Khang thiếu điều muốn cầm súng lên giết người: "Các người được lắm, đều là cá mè một lứa, thấy sắc liền quên bạn!" Đương nhiên lời này, ngoại trừ Kiều Âu đang đứng bên cạnh giúp (giám) đỡ (sát) thì chẳng ai nghe được.

Trong lúc Lục Khang gào thét thì nhóm người Từ Vũ Hàn đã ra đến cổng căn cứ. Khi xe đi qua ba khu, Từ An mới nhìn thấy ngoài cổng căn cứ và giữa mỗi khu đều có một tấm lưới thép cao đến cả chục mét.

Từ An nhìn lưới thép chắc chắn kia, có chút ngạc nhiên. Từ Vũ Hàn theo tầm mắt cậu nhìn ra bên ngoài, cong khóe môi: "Là ngày hôm trước mới cho người dựng lên, có rào chắn sẽ tránh được tình trạng rối loạn cũng như tăng mức an toàn của các khu." Từ An 'à' một tiếng, khẽ gật đầu nhỏ.

Hai chiếc xe rời khỏi căn cứ gây không ít chú ý, nhất là ánh mắt của những người khu ba. Hiện tại, người có thể ngồi xe ra vào căn cứ không phải là người khu một thì cũng là khu hai, đều là loại người có thực lực.

Người khu ngoài cùng đối với những người ngồi trong xe, hâm mộ có, ghen tỵ có, tham lam có. Đủ loại ánh mắt bất thiện khiến Từ An không hiểu sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, không vui nhíu chặt mày.

Từ nhận ra gì đó, anh nhìn Từ Vũ Hàn, ra hiệu dừng xe lại. Hai chiếc xe dừng song song, khoảng cách ở giữa đủ để mở ra hai cánh cửa.

"Từ An, qua đây." Từ thấy sắc mặt Từ An đột nhiên tái nhợt thì khẽ cau mày. Từ An cả người khó chịu vậy nên không phát hiện sắc mặt Từ Vũ Hàn đang trở nên âm trầm, nghe Từ gọi thì vội mở cửa xe, qua ngồi cùng với anh.

Từ Vũ Hàn không nói gì chỉ vươn tay đóng cửa, hai chiếc xe tiếp tục lên đường.

Từ An vừa ngồi lên xe thì Từ đã lập tức vươn tay đặt lên đầu cậu, động tác giống như vuốt tóc, kỳ thực là đang ổn định lại tinh thần lực bị rối loạn của Từ An.

Cảm nhận được dị năng của Từ từng chút một trấn an cảm xúc khát máu trong người mình, chân mày Từ An giãn ra, dựa sát vào anh. Từ rũ mắt thở dài, trong lòng có chút đau xót: "Tiểu An, hiện giờ tuy là mạt thế, nhưng cậu phải nhớ, cậu không phải quái vật, không được tùy tiện giết người."

Từ An bĩu môi, ủy khuất: "Từ, ánh mắt của bọn họ khiến em rất khó chịu, giống với những kẻ kia, thật muốn móc chúng ra."

Từ nhỏ giọng nói: "Hiện tại cậu là Từ An của Từ gia, nếu cậu trân trọng tình cảm của họ thì không được dùng chính tay mình phá hủy nó. Là một con người, không nhất thiết phải làm một người tốt, nhưng không thể trở thành một kẻ cuồng sát."

Từ An dù đã thay đổi thân xác, nhưng từ tận linh hồn cốt tủy chung quy vẫn mang theo một phần cảm quan của dã thú. Một khi thức tỉnh, thứ này sẽ chèn ép cả lý trí, khiến cậu chỉ có khát vọng đánh giết.

Trước đến nay, Từ đều cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, bởi vì nếu như không phải vì anh, đứa nhỏ này cũng sẽ không được tạo ra bằng phương pháp kia. Mang theo một cơ thể người không ra người, thú không ra thú. Có sức mạnh to lớn nhưng lại khó lòng khống chế được, muốn làm một con người bình thường nhưng lại phải chịu đựng những dày vò này, cỡ nào đáng thương?

Bàn tay của Từ tinh tế ấm áp, vẫn không ngừng vuốt ve những sợi tóc của Từ An, sự dịu dàng quen thuộc khiến cậu dần thả lỏng, nằm trong ngực anh thiếp đi.

Mà Từ Diệp ngồi bên cạnh lại dịu ngoan một cách không bình thường, không hề làm phiền hai người kia. Chỉ là lúc này nếu có người chú ý sẽ phát hiện, hai mắt Từ Diệp nhìn chằm chằm tay mình, sau đó siết chặt nắm tay, đôi mắt u ám như vực thẳm.

Một lúc sau, Từ Diệp đang cúi đầu đột nhiên nghe được một mùi vị ngọt ngào. Nâng mắt lên liền phát hiện trước mặt xuất hiện một thỏi sô cô la, cậu ta quay đầu nhìn sang thì thấy Từ An đang chìa tay ra, nhe răng nói: "Cậu hết sô cô la rồi phải không? Cho cậu."

Từ Diệp nhận lấy, đột nhiên thấp giọng cười: "Anh đúng là con nít."

Từ An tinh thần đang rất tốt, hừ hừ nói: "Cậu cũng như tôi thôi."

Không khí trong xe không còn đè nén như vừa rồi, Từ nhìn hai đứa nhóc trừng qua trừng lại, bản thân thì kẹt ở giữa, nở một nụ cười cực kỳ bất đắc dĩ.

A Quân nhìn nét mặt âm trầm của Từ Vũ Hàn qua kính chiếu hậu, thấp giọng nói: "A Hàn, cậu đã muốn duy trì tình cảm anh em của mình và Từ An, vậy thì đừng trói buộc cậu ta nữa."

Từ Vũ Hàn ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại: "A Quân, đây là chuyện của tôi, cậu không nên xen vào." Nếu như có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, hắn cũng đâu phải rối rắm như bây giờ?

"Vũ Hàn, dù Từ An này có phải là em họ của cậu hay không, cậu cũng không thể thích cậu ta. Cậu ta rất nguy hiểm, như một mãnh thú. Dù có thành công thuần phục được nó đi nữa, cũng không đảm bảo nó sẽ mãi mãi nghe lời."

"Hơn nữa, Từ An là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, không đảm bảo rằng cậu ta sẽ không gây thương tích cho cậu, hoặc là cậu vì cậu ta mà chịu thương tích. Chỉ nhiêu đó đã đủ để tôi phải giết chết cậu ta rồi."

Từ Vũ Hàn nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia sát khí: "Liêu Kỳ Quân, cậu nhớ rõ cho tôi, bất kỳ ai cũng không được phép làm tổn thương Từ An. Bất! Kỳ! Ai!"

A Quân nhún vai thở dài: "Đã rất lâu rồi không có ai gọi cả họ và tên tôi, một Từ An lại có thể ảnh hướng tới cậu như vậy. Vũ Hàn, nếu cậu ta không có bất kỳ uy hiếp thực chất nào đến cậu, tôi sẽ không làm cậu ta bị thương..."

Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Bảo vệ gia chủ đương nhiệm của Từ gia, là nhiệm vụ cũng là trọng trách của một quản gia. Còn bảo vệ Từ Vũ Hàn, là việc mà Liêu Kỳ Quân sẽ làm."