Chương 8: - Khỉ con

Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Đăng vào: 12 tháng trước

.

- Editor: BlackObs

"Khỉ con, khỉ con!".

​Mục Tiểu Phàm đã lâu không về thăm ba mẹ, tuần này lại được nghỉ hai ngày, vì vậy cô vác theo cả bao quần áo dơ trở về, vừa đến nhà đã bị bé con ngăn ở cửa.

​"Không biết lớn nhỏ chi hết". Mục Tiểu Phàm nhìn bé gái nhỏ nhắn chỉ đứng tới hông mình, cô gõ nhẹ lên đầu bé con, hồi tưởng hình ảnh em gái khi trưởng thành, nhưng chưa được bao lâu thì dòng suy nghĩ đã bị chặt đứt.

​"Mami, chị hai khi dễ con". Nước mắt nói chảy là chảy, nhóc con trực tiếp gào lên.

​Mục Tiểu Phàm còn chưa để ba lô xuống đã phải cuống cuồng khom người bịt miệng em gái, 'uy hiếp' nói: "Chị có mua cho em kẹo que nè, còn là loại có hình thỏ trắng đó nha". Nói xong buông tay ra ung dung nhìn bé con.

Bé con tức khắc không kêu khóc nữa, ôm chân Mục Tiểu Phàm, làm vẻ mặt cún con đáng thương nhìn cô, "Chị hai ~" âm cuối còn kéo dài khiến lòng người có cứng cỡ nào cũng đành mềm nhũn.

​"Còn dám không biết lớn nhỏ nữa hay không?". Mục Tiểu Phàm khoanh tay trước ngực, nhìn em gái.

​Bé con vội vã lắc đầu như trống lắc, ấp úng nói: "Chị hai, lần sau em không dám nữa, chị đưa kẹo que cho em đi".

Lòng Mục Tiểu Phàm bỗng chốc mềm xèo, cô lấy kẹo que trong ba lô ra đưa cho con bé, bồng nó lên, vừa đi vào phòng khách vừa dạy bảo: "Nếu lần nào em cũng ngoan như vậy thì mai mốt trở về chị sẽ mua kẹo cho, không thì một que cũng không có đâu biết chưa". Dứt lời còn giơ ngón tay khẽ búng cái trán em gái mình.

Lúc này bé con mải mê liếm kẹo nên đâu có để ý nghe cô nói cái gì, nó chỉ sờ sờ cái trán rồi tiếp tục sự nghiệp với que kẹo.

Bà Mục từ sân sau tiến vào trông thấy Mục Tiểu Phàm, vui vẻ đi tới chào đón, "Khỉ con, con về rồi à, mau đến đây cho mẹ ôm cái nào." Nhưng bắt gặp Mục Dao Dao đang cầm que kẹo còn lớn hơn khuôn mặt con bé, bà dừng bước, tay chống nạnh trừng mắt nhìn Mục Tiểu Phàm: "Mục Tiểu Phàm!!".

​"Dạ có!" Mục Tiểu Phàm đứng thẳng tắp, dõng dạc nói: "Cục trưởng phu nhân có gì chỉ dạy!".

​"Cái kẹo que này ở đâu ra?"

​"Báo cáo phu nhân, là Mục Dao Dao tự đi mua". Mục Tiểu Phàm nghiêm trang đổ oan cho em gái.

​Mục Dao Dao đang mút kẹo lập tức dừng lại, mở to mắt không dám tin nhìn chị mình, trong giây phút nó cảm thấy mình có bà chị như vậy quả là một sự sỉ nhục. Nghĩ thế, Mục Dao Dao vươn tay đẩy đầu Mục Tiểu Phàm qua một bên, gương mặt này thật sự làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn kẹo của người ta nha.

​"Mục Dao Dao, đứng xuống cho mẹ". Bà Mục bị hai kẻ dở hơi này chọc cho nở nụ cười, thấy hai đứa nhìn qua, bà làm mặt lạnh nghiêm nghị nói: "Cả hai đứng úp mặt vào tường cho mẹ, chừng nào tự kiểm điểm xong thì mới được ăn cơm".

​Mục Tiểu Phàm đến góc tường đứng chưa được mấy phút liền trở về, Mục Dao Dao thấy cô làm thế nào thì làm theo y vậy.

​"Báo cáo phu nhân, con biết sai rồi". Mục Tiểu Phàm cất cao giọng nói.

​"Báo cáo phu nhân, con cũng biết lỗi rồi". Mục Dao Dao theo sát phía sau.

Bà Mục nhướng mày, đi qua cầm chổi lông gà, không thương tiếc nói: "Biết mình phạm lỗi gì? Con nói trước đi". Chổi lông gà chỉ tới Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm nói: "Mục Dao Dao ăn ngọt quá nhiều nên bị rớt hai cái răng cửa, để em í không bị rụng sạch răng, con hẳn là không nên mua kẹo cho Dao Dao".

Bà Mục muốn cười ra tiếng lắm rồi, nhưng phải diễn cho trót, bà xoay người điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn Mục Dao Dao.

​Mục Dao Dao từ nãy đã không muốn đứng chung một chỗ với chị gái, nó quay mặt qua hướng khác, rõ ràng là giận dỗi.

​"Mục Dao Dao, con nói xem, con có lỗi gì?". Bà Mục không buông tha.

"Khỉ con là đồ đáng ghét, con sẽ kêu ba ba bắt chỉ lại!". Nói xong chạy trốn lên lầu làm mẹ và chị gái bật cười ầm ầm.

​"Ở trường một mình có cực lắm không con?". Bà Mục vỗ vai Mục Tiểu Phàm hỏi.

​"Dạ không, rất thoải mái". Mục Tiểu Phàm quăng ba lô lên ghế sa lon, rót ly nước uống một hơi cạn sạch.

​Nhìn con gái nhuộm lại tóc đen, ăn mặc nghiêm chỉnh, bà Mục mỉm cười khoa tay nói: "Hôm nay để mẹ làm cho cả nhà một bàn thức ăn thật ngon toàn món tủ của mẹ nha con gái".

​"Ặc!" Mục Tiểu Phàm sặc nước, ho khan hai tiếng: "Mẹ à, mẹ để dì Lý làm đi".

"Dì Lý của con hôm nay về nhà rồi". Bà Mục bày ra gương mặt như kiểu mưu kế đã thành công.

​Mục Tiểu Phàm: "..."

"Quyết định vậy nhé, mẹ đi mua đồ ăn, hôm nay mẹ sẽ nấu". Bà Mục không cho cô nhiều lời, chuẩn bị đi ra ngoài.

​"Khoan đã!" Mục Tiểu Phàm vội vàng gọi mẹ cô lại, buông ly nước nói: "Con đi mua chung với mẹ, hôm nay để con làm."

​"Hai người lại muốn bỏ trốn, con cũng muốn đi." Mục Dao Dao nãy giờ đứng nghe lén trên cầu thang ló đầu ra nói.

Bà Mục và Mục Tiểu Phàm: "...".

"Mẹ, chuyện này mẹ dạy nó hả?". Mục Tiểu Phàm đen mặt.

Bà Mục tỏ ra vô tội, "Mẹ không có".

Nhìn Mục Dao Dao - đứa nhỏ vẫn đang cầm kẹo que mút ngon lành, cả hai đồng loạt kêu lên: "Dao Dao, là ai dạy con nói bỏ trốn?".

"Con xem ti vi là biết a". Mục Dao Dao khinh bỉ liếc hai người, đi đến bên cạnh mẹ và chị rồi nói: "Đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn."

"Mẹ..." Mục Tiểu Phàm cạn lời nhìn mẹ mình.

Bà Mục là fan cuồng TV, mê phim truyền hình, nhất là phim thần tượng Đài Loan. Vì vậy Mục Dao Dao cũng bị ảnh hưởng theo, có đôi khi con bé lại thốt ra mấy lời sặc mùi phim ảnh Đài Loan.

"Lần sau mẹ sẽ xem trong phòng riêng". Bà Mục đầu hàng.

Thế là cả nhà ba người bỏ trốn đến siêu thị. Ở đó, họ gặp dì Lưu hàng xóm, dì Lưu lớn giọng kêu: "Ơ kìa, Tiểu Phàm được nghỉ về chơi à?".

"Đúng rồi chị". Bà Mục trả lời.

"Lúc nào rảnh Tiểu Phàm qua nhà dì chơi nhé, Lưu Đình nhà dì vẫn nhớ rõ con đấy". Dì Lưu nhiệt tình nói.

​Mục Tiểu Phàm gật đầu đáp: "Dạ, có thời gian con sẽ qua chơi".

"Vậy không tám chuyện nữa, dì về nhà nấu cơm đây". Dì Lưu tạm biệt nhà Mục Tiểu Phàm.

​----

​Mục Tiểu Phàm lái xe, bà Mục và Mục Dao Dao ngồi ở ghế sau, hết kẹo que con bé chuyển sang ăn bánh quy.

​Mục Tiểu Phàm từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, nhắc nhở: "Dao Dao, ăn ít bánh thôi, chút nữa về nhà chị hai làm đồ ăn ngon cho em".

​Mục Dao Dao rõ ràng không tin lời chị gái, cả miệng đầy bánh quy nói: "Chị muốn bỏ độc vào đồ ăn đầu độc em thì có!".

Bà Mục ngồi bên cạnh nhịn không được mỉm cười.

​Mục Tiểu Phàm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tóm con bé lên đây tét mông nó một trận, xem cái gì không xem hết lần này tới lần khác lại nhìn lén phim truyền hình của mẹ, học lóm ba cái linh tinh gì đâu.

Bà Mục không nói gì lại còn bật cười làm Mục Tiểu Phàm thật muốn đem hai người đang ngồi phía sau ném ra xa.

​Buổi trưa, ông Mục về đến nhà, thấy một bàn toàn món ngon, ông cười nói: "Hôm nay dì Lý làm nhiều đồ ăn vậy à, có phải là khỉ con trở về rồi không?".1
​"Ba, ba có thể không gọi khỉ con nữa được không vậy? Chuyện qua bao nhiêu năm rồi mà ba vẫn nói mãi". Mục Tiểu Phàm mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.

​"Ai kêu hồi nhỏ con nghịch ngợm quá làm chi, trên nhảy dưới nhảy kiểu gì cũng không bắt được con". Ông Mục bỏ cặp tài liệu qua một bên, ngồi xuống ghế chủ toạ*, thấy Mục Tiểu Phàm mang tạp dề bưng dĩa đồ ăn trong tay, ông ngạc nhiên hỏi: "Con giúp dì Lý nấu đó hả?".
<* ghế đầu bàn, vị trí dành cho người lớn nhất làm chủ gia đình>
​"Ba ba, đây đều là chị hai làm đó." Mục Dao Dao thế mà lại quên béng hình tượng xấu xa của chị gái, nó dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Mục Tiểu Phàm.

"Oh?" Ông Mục có chút sửng sốt, mà lúc này ông cũng phát hiện ra Mục Tiểu Phàm không giống như trước, kiểu tóc côn đồ và quần áo cái bang đều không còn nữa, thiếu chút nữa ông không dám tin đây là con gái mình.

​Mục Tiểu Phàm thấy biểu cảm của ba mình, đắc ý hỏi: "Thế nào, cục trưởng không muốn nếm thử sao?".

​"Thử, phải nếm thử chứ". Ông Mục cầm đũa nói: "Con gái từ nhỏ tới lớn đến một cái chén còn không biết rửa, hôm nay lại biết nấu cơm, con làm ba cảm thấy thật tự hào". Kế tiếp ông gắp một miếng thịt kho tàu đưa lên miệng ăn, vui vẻ khen: "Ngon lắm".

"Con mà". Mục Tiểu Phàm cũng ngồi vào bàn, vênh mặt tự đắc.

Hồi trước cô học trường quân đội phải ăn những món rất khó nuốt, sau khi tốt nghiệp ở riêng một mình, cô mới bắt đầu nghiên cứu nấu ăn, sáu năm trui rèn cô thành một đầu bếp thực thụ.

Cho nên bữa sáng trưa chiều tối tiếp theo đều do Mục Tiểu Phàm đảm trách, thẳng đến chiều chủ nhật cô mới được giải thoát, cô vác ba lô trên vai, xoa đầu Mục Dao Dao nói: "Chị đi đây, không nấu cơm cho em nữa đâu, dám sai chị như osin, đã vậy còn không trả tiền lương."

​"Chị hai, em bán thân cho chị, coi như trả lương nha." Mục Dao Dao ôm chân Mục Tiểu Phàm không ngừng nói.

​"Thôi khỏi đi, em là cái đứa thích ăn vặt, chị cũng không dám mua em về". Mục Tiểu Phàm búng nhẹ trán em gái, ôm bà Mục tạm biệt.1
Mục Tiểu Phàm ngồi trên xe bus một đường về trường học, vừa xuống xe liền thấy Hứa Hạ ở trước cổng trường, ánh mắt cô sáng rỡ gọi to "Học tỷ!" rồi mau chóng chạy tới.

​Hứa Hạ quay người lại thấy Mục Tiểu Phàm đang chạy tới gần.

​"Học tỷ, thật là tình cờ nha". Mục Tiểu Phàm vui vẻ nói.

​"Ừ." Hứa Hạ khẽ gật đầu.

​"Học tỷ, chị cũng mới từ nhà về đây hả?" Thấy Hứa Hạ đi tay không, Mục Tiểu Phàm nghi ngờ hỏi.

​"Ừ." Hứa Hạ thản nhiên đáp, ánh mắt lướt qua túi đồ to sau lưng Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm thoáng chốc lúng túng, cô nắm chặt quai ba lô ngượng ngùng nở nụ cười.

​Hứa Hạ hơi nhếch khoé miệng nói: "Đi vào thôi".

"Ừm". Mục Tiểu Phàm răm rắp bước theo sau Hứa Hạ, nhìn dáng lưng mỏng manh của đối phương, Mục Tiểu Phàm cắn cắn môi, có chút xót xa cho nữ thần.

​"Chiều mai em có rảnh không?" Hứa Hạ chợt dừng bước, xoay người hỏi.

​Mục Tiểu Phàm xém chút đụng vào người nàng, cô mau chóng giữ thăng bằng, mặt mày ngố ra, lẽ nào đây là muốn hẹn hò a?!

"Chị tính đi tìm xem có phòng nào phù hợp thuê làm chỗ dạy học hay không?" Hứa Hạ nói tiếp.

"Tốt thôi, ừ, có". Mục Tiểu Phàm nói năng lộn xộn, trong lòng dở khóc dở cười, tự mình đa tình nên nghĩ ai cũng như mình.

​"Cảm ơn". Hứa Hạ nhấp môi nói.

Đây đúng ra là chuyện riêng của nàng, nhưng mà hơi phiền phức nên vẫn chưa thực hiện được, bây giờ có người giúp nên đầu vai nàng cũng thả lỏng hơn nhiều.

​"Giữa hai chúng ta còn khách sáo cái gì, cùng nhau trèo tường, cùng nhau..." Nói đến đây Mục Tiểu Phàm ngậm miệng không hay gì kịp, vì cô thấy chủ nhiệm đang đi về hướng này.

Về phần thầy chủ nhiệm, trông thấy Mục Tiểu Phàm và Hứa Hạ đứng chung một chỗ, ông cảm thấy thật kinh hãi, lúc đi qua khỏi hai người, ông vẫn liên tục quay đầu lại không biết mình có nhìn lầm hay không.