Đăng vào: 12 tháng trước
Qua mấy hôm sau, ngày nào Cố Uyên cũng lẳng lặng ngắm nhìn căn nhà trống rỗng, Cố Tùng An đã rời khỏi đây một tuần rồi, không có chút tin tức nào của cậu cả, chẳng biết biết thằng bé thế nào rồi.
Có phải vẫn giận cô không.
Mỗi ngày của Cố Uyên đều quanh quẩn giữa công việc và bài vở. Có một hôm khi cô đang làm thêm ở quán cà phê thì nhìn thấy người đàn ông kia ngồi trong quán, cô gần như quay người ngay lập tức, chạy vào sau quầy.
Trái tim đập không ngừng.
Người đàn ông đó sao có thể ở đây được.
Cố Uyên bưng cốc cà phê, cô dường như không thể đè nén cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng, kí ức ái muội về đêm đó chợt ùa về trong tâm trí cô.
Cô cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới quay người lại và bước ra ngoài. Chắc gì anh đã nhớ cô là ai? Hơn nữa đêm đó anh say đến mơ hồ, còn cô đâu để mặt mộc. Nghĩ như vậy, Cố Uyên mới bưng cà phê bước tới bên cạnh anh và đặt xuống.
“Thưa anh, cà phê của anh.”
Giọng nói của người đàn ông kia vô cùng dễ nghe, cho dù chỉ là một chữ đơn giản: “Ừ.”
Cố Uyên vốn định nói gì đó, nhưng hé miệng rồi lại chẳng biết nói từ đâu. Cuối cùng cô quay người lại rồi đi về phía quầy thu ngân. Trong lúc đó, cô bất chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng êm tai vang lên sau lưng: “Ngọc Kỳ.”
Cố Uyên quay người, khoảnh khắc khi cô nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp và nho nhã trong chiếc váy len màu xanh, đáy mắt cô không khỏi tối lại. Cô gái kia quả thật mỹ lệ như tranh vẽ, đứng bên cạnh anh thật xứng đôi làm sao.
Rốt cuộc cô đã hiểu được cái gì là “ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây.”
Chỉ có điều Cố Uyên không ngờ được rằng, cô mang thai rồi.
Là con của người đàn ông kia.
Cố Uyên cầm que thử thai và quay về căn hộ của mình. Khi nhìn căn hộ trống không trước mặt, bàn tay cô khẽ đặt lên phần bụng dưới. Sau một đêm mất ngủ, cô đã quyết định sẽ làm thủ tục nghỉ học và rời khỏi thành phố này.
Thời gian vội vàng trôi đi.
Khi cô đặt chân về thành phố Hải Châu lần nữa, đã là chuyện của bốn năm sau.
Thành phố Hải Châu vào tháng Bảy đổ mưa tầm tã, Cố Uyên cuống cuồng bước xuống taxi, không kịp nhận lấy tiền thừa đã vội vàng chạy vào khu mộ dưới mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cách đó không xa, bà Lưu đang đứng dưới tán ô tròn, dẫn theo vài vệ sĩ đang cầm cuốc xẻng cùng những dụng cụ động thổ khác mà hét to: “Đào lên cho ta!”
Cố Uyên giật mình, vội vàng chạy tới: “Dừng tay!”
Cô chắn trước phần mộ của mẹ mình, hai tay run rẩy, nhìn bà Lưu rồi thét lên: “Các người muốn làm gì, Trần Quân Mai, bà làm như thế là phạm pháp!”
Trần Quân Mai chỉ huy vệ sĩ: “Mau ngăn con oắt hèn hạ đó cho ta! Phạm pháp hả, đất đai ở phía Bắc thành phố này đã được Lưu thị thu mua rồi! Cố Uyên, không phải mày không về nữa sao? Vậy thì tao sẽ lật mồ bới mả mẹ mày lên, để bà ta mãi mãi không được yên ổn! Chết rồi cũng không có chốn yên thân, biến thành thứ cô hồn dã quỷ!
Vệ sĩ nhanh chóng ngăn Cố Uyên lại, cho dù cô có khỏe đến mấy cũng không thoát khỏi gọng kìm của mấy gã vệ sĩ đô con kia. Cô giãy giụa nhìn bia mộ của mẹ mình bị đập nát, vùng vẫy gào ầm lên: “Mấy người buông tôi ra, buông tôi ra!!”
Cố Uyên sốt ruột vô cùng, khi thấy bia mộ của mẹ mình bị phá hoại, cả người cô lung lay như sắp đổ: “Trần Quân Mai, bà sẽ gặp báo ứng đấy, mau dừng tay lại!”
Cuối cùng, Cố Uyên bất lực quỳ trên nền đất lạnh buốt, nước mưa không ngừng trượt xuống theo từng đường nét tinh tế thanh thoát trên gương mặt trắng bệch kia. Cố Uyên nghiến răng, hai mắt đỏ ửng: “Tôi gả!”
Cách đó ba hôm.
Trần Quân Mai gọi điện thoại cho cô, bảo cô quay về. Cố Uyên từ chối, cô và nhà họ Lưu đã ân đoạt nghĩa tuyệt từ lâu, chẳng có lý do gì để cô trở về cả. Nhưng không ngờ rằng, Trần Quân Mai dám dùng thủ đoạn độc ác này để ép buộc cô.
Cố Uyên ngẩng mặt lên, nhìn Trần Quân Mai: “Muốn tôi gả đi thay cho Lưu Thanh Vũ, được thôi, nhưng bà bắt buộc phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Trần Quân Mai thấy Cố Uyên đồng ý rồi, lập tức vui mừng: “Cô nói đi.”
Cố Uyên nhìn phần mộ vỡ nát: “Chuyển mộ của mẹ tôi tới khu mộ của nhà họ Lưu.”
Đây là tâm nguyện duy nhất của mẹ cô lúc còn sống, cho dù mẹ không nói ra, Cố Uyên cũng biết.
“Gì cơ?” Trần Quân Mai gào lên the thé, nhưng qua một lúc, bà ta nghiến răng nghiến lợi chấp thuận: “Tôi đồng ý với cô.”
Tối đó, trong thư phòng nhà họ Lưu.
Lưu Chấn Khang tức giận vỗ bàn làm việc một cái: “Lưu Thanh Vũ, con thực sự hồ đồ rồi, con là con gái nhà họ Lưu, hơn nữa con sắp kết hôn với cậu ba nhà họ Tô rồi, sao con có thể làm ra chuyện hoang đường không biết chừng mực như thế chứ?”
Lưu Thanh Vũ mang thai rồi.
Mang thai đã được ba tháng.
“Ba, con không cố ý mà...” Lưu Thanh Vũ mặc một chiếc váy liền, chễm chệ ngồi trên sô pha. Bấy giờ cô ả vừa lấy nước mắt rửa mặt vừa vươn tay kéo cánh tay của bà Lưu: “Mẹ, không phải mẹ nói đã giúp con nghĩ ra cách rồi sao?”
Lưu Thanh Vũ trước kia đi du học ở Mỹ, không biết chừng mực, thích ăn chơi đàn đúm, từng phá thai đôi bận, bác sĩ nói không thể phá thêm bào thai này nữa, sẽ gây tổn thương tử cung.
Bà Lưu trừng mắt với Lưu Chấn Khang: “Chuyện đã xảy ra rồi, với cả, chẳng phải vẫn còn Cố Uyên sao?” Nghĩ tới điều kiện mà Cố Uyên đưa ra, Trần Quân Mai nghiến răng kèn kẹt, nhìn Lưu Thanh Vũ: “Còn không phải tại con!”
Lưu Thanh Vũ vặc lại: “Mẹ, mẹ quát con làm gì!”
Lưu thị vất vả lắm mới bám lên được một cây đại thụ như nhà họ Tô, làm sao có thể rút lui được, rút lui thì Lưu thị coi như xong đời.
Lưu Chấn Khang dường như có điều băn khoăn: “Ý bà là để Cố Uyên thay Thanh Vũ gả cho cậu ba nhà họ Tô, nhưng như thế sẽ không bị phát hiện chứ? Hơn nữa Cố Uyên chưa chắc sẽ đồng ý... Nó đã rời khỏi nhà chúng ta lâu thế rồi...”
Bà Lưu bước tới đó: “Thanh Vũ bao nhiêu năm nay, từ phổ thông đến đại học đều theo học ở Mỹ, rất ít người ở cái đất Hải Châu này biết Thanh Vũ, mấy ngày trước cũng vừa mới về thôi, Hải Châu rộng như thế, làm sao có thể bị người ta phát hiện ra được...”
Bà Lưu thấy Lưu Chấn Khang vẫn còn lo nghĩ: “Chấn Khang, ông cứ nghĩ mà xem, Cố Uyên trước kia sống ở thị trấn nhỏ, làm sao có ai biết nó là ai. Hơn nữa, ngoài mấy người giúp việc già trong nhà chúng ta, làm gì còn ai biết nhà họ Lưu có một cô con gái nữa. Chuyện này ấy mà, tôi đã lo liệu xong xuôi, Cố Uyên cũng đồng ý rồi.”
Lưu Chấn Khang gật đầu lia lịa, nắm chặt bàn tay Trần Quân Mai: “Nó đã đồng ý rồi là tốt nhất, Quân Mai, đúng là bà nghĩ chu đáo lo ổn thỏa.”
Ra khỏi thư phòng, Lưu Thanh Vũ nhíu mày đầy bất mãn: “Mẹ, cứ để cho Cố Uyên được lợi như thế à? Gả cho cậu ba nhà họ Tô nữa chứ...”
“Con bé ngốc này, không phải vì con ra ngoài làm loạn, mẹ có thể không nghĩ cho con sao? Con nhân cơ hội này sinh đứa bé ra, sau đó đi đắp thêm một tấm màng, bồi bổ cơ thể cho tốt, đến lúc đó con quay lại rồi, con cứ yên tâm mà làm mợ chủ nhà họ Tô, đổ hết lỗi lầm lên đầu con oắt ti tiện Cố Uyên kia là được.”