Đăng vào: 12 tháng trước
Thẩm Thanh Huyền âm thầm đắc ý, nhưng vẫn biết chừng mực, không dám trêu hắn quá mức.
Tạm thời có thể giải thích đây là hành vi thân mật giữa người thân, nhưng nếu vượt rào thì không hay cho lắm.
Mặc dù hiện giờ Cố Kiến Thâm đã choáng váng tới nỗi chẳng nhận ra được gì, nhưng Thẩm Thanh Huyền không tiện giả vờ sợ hãi hoài, tốt xấu gì cũng là cha đỡ đầu hắc bang một cõi, xem phim ma bị dọa thành thế này … ầy, cũng chỉ lừa được Cố Kiến Thâm mụ mị vì tình mà thôi.
Sau nửa đêm, Thẩm Thanh Huyền lăn về bên kia, ngủ vô cùng đàng hoàng.
Cố Kiến Thâm muốn chạy, rồi lại sợ y tỉnh dậy không thấy hắn lại phải hoảng sợ, mà tiếp tục ở lại thì chẳng thể nào chợp mắt.
Hắn cứ nằm đó không dám nhúc nhích, ngủ một giấc còn mệt hơn cả không ngủ.
Trời vừa sáng, Cố Kiến Thâm liền rời giường.
Thẩm Thanh Huyền thức dậy, không thấy ai trong phòng cũng chẳng ngạc nhiên, y vọt ra khỏi phòng, phát hiện trong di động có một tin nhắn chưa đọc.
Cố Kiến Thâm: “Con có hẹn với bạn đi chơi bóng, trưa sẽ không về.”
Lại chạy?
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu cười nhẹ, trả lời: “Tối thì sao?”
Cố Kiến Thâm nhìn tin nhắn, bình tĩnh trả lời: “Để coi sao.”
Hắn còn chưa bấm gửi, Thẩm Thanh Huyền lại nhắn thêm một tin: “Còn muốn ăn đồ con làm.”
Cố Kiến Thâm nhìn đăm đăm câu ấy, trái tim nóng hầm hập, khóe miệng không kìm được cong lên, vốn dĩ hắn không muốn về, hiện giờ lại hận không thể về thật nhanh, làm tất cả những món mình biết cho y ăn.
Bình tĩnh nào … Cố Kiến Thâm không ngừng thầm nhủ với bản thân, không được nghĩ nhiều, không thể tham lam, không thể phạm sai lầm!
Vì nghỉ phép tuần sau mà Thẩm Thanh Huyền không ngừng bận rộn … rất nhiều chuyện phải sắp xếp cho thỏa, vấn đề an toàn cũng phải được bảo đảm …
Hậu quả của vô số việc là bận rộn chẳng màng thời gian.
Đã nhiều ngày y không dằn vặt Cố Kiến Thâm, nhưng yêu cầu hắn đêm nào cũng phải về, hai người cùng nhau nấu, cùng nhau ăn, sống hòa thuận vui vẻ.
Cách thời gian xuất phát còn một ngày, Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Kiến Thâm: “Ngày mai chúng ta đi rồi, con có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”
Cố Kiến Thâm nghĩ tới hải đảo năm năm trước hai người từng đi, rũ mắt nói: “Đến chỗ nào có núi đi.”
Hải đảo, làng chài là ký ức của Thẩm Thanh Huyền và mẹ hắn, mặc dù cũng chứa hồi ức giữa hắn và y, nhưng hắn làm gì so được với Cố Phi? Cho nên Cố Kiến Thâm không muốn đi, không muốn gợi hồi ức cho Thẩm Thanh Huyền.
“Chỗ có núi à?” Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, có chỗ rồi, y bèn nói, “Vậy chúng ta đến Vạn Tú sơn đi.”
Vạn Tú sơn? Nghe được ba chữ ấy, Cố Kiến Thâm nhận ra thần kinh mình đập mạnh lạ kỳ, rõ ràng là địa danh xa lạ, cái tên xa lạ, hắn lại cảm thấy thiện cảm và cảm động bất thường.
“Được.” Cố Kiến Thâm đồng ý.
Thẩm Thanh Huyền vui mừng: “Con thích leo núi à?”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Rất thích.” Không phải thích leo núi, mà do hắn thường xuyên nằm mơ, ở một nơi đẹp tựa cõi tiên, say mê bóng hình trong y phục trắng tinh kia.
Mặc dù Cố Kiến Thâm chưa từng thấy rõ dung mạo người kia, nhưng hắn biết, đó là Thẩm Thanh Huyền trong ảo tưởng kiếp trước của mình.
Vì kiếp này đã định sẵn vô duyên, cho nên chỉ có thể mơ đến kiếp trước không hề tồn tại.
Đây có lẽ là sự an ủi từ tâm lý, làm thuyên giảm cảm giác chán ghét và tuyệt vọng đối với bản thân.
Có lẽ đến khi Cố Phi tỉnh lại, Thẩm Thanh Huyền cùng cô làm một cánh chim một đôi người, hắn sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong mộng, đuổi theo từng ảo giác không có thực.
Ở phàm thế cũng có Vạn Tú sơn, đương nhiên không phải tiên sơn đại danh đỉnh đỉnh ở giới tu chân, mà là một ngọn núi bình thường trùng tên trùng họ mà thôi.
Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn rất hứng thú, cho rằng mình và Cố Kiến Thâm đến đó sẽ rất là thú vị.
Ngặt nỗi kế hoạch không theo kịp biến cố, kế hoạch đã định lại xảy ra sai lầm trước khi đi.
Thuộc hạ báo tin: “Tiên sinh, Tạ Hồng Nghĩa chạy trốn rồi!”
Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì?”
Trán thuộc hạ rịn một lớp mồ hôi, thận trọng nói: “Người trông coi cũng không rõ, vốn đang yên lành nhốt ở đằng kia, vậy mà trời sáng chẳng thấy đâu, máy theo dõi cũng bị hủy, không thấy được gì …”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, khiển trách: “Phế vật.”
Thuộc hạ sợ tới mức run rẩy, mồ hôi lạnh rớt xuống, không dám thở mạnh một hơi.
Nhiều năm qua, Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ ngừng đả kích Tạ gia, ban đầu Hạ Hưng còn chưa bằng Tạ gia, nhưng sau hai ba năm đã có thể vượt qua Tạ gia rồi.
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới Cố Phi đang hôn mê, Cố Tiểu Thâm từ bé phải theo y bôn ba liền giận run cả người.
Chẳng phải Tạ gia thích đấu đá nội bộ sao? Y sẽ cho họ đấu đã ghiền.
Có y âm thầm phá rối, gia tộc vốn đã chia năm xẻ bảy lại tiếp tục náo loạn.
Thẩm Thanh Huyền chưa từng định sẽ buông tha Tạ Hồng Nghĩa, nếu không phải tại lão, Cố Phi và Tạ Uẩn sẽ không bị sinh tử chia lìa, nếu không tại lão, Cố Kiến Thâm sẽ không “mất mẹ” từ bé.
Nếu không tại tên cáo già dối trá này, Thẩm Thanh Huyền đã giết lão từ trước rồi.
Nhận được tin của Tạ Hồng Nghĩa, Thẩm Thanh Huyền lập tức sai người bắt lão về.
Vậy mà vừa bắt về, Thẩm Thanh Huyền chưa có thời gian đến xem thì lão lại chạy, sao Thẩm Thanh Huyền có thể không tức?
Chuyện nghỉ phép để sang một bên, không thể để lão già kia gây chuyện.
Thẩm Thanh Huyền gửi tin nhắn cho Cố Kiến Thâm: “Tạm thời có việc, mấy ngày nữa chúng ta hẵng đi chơi.”
Cố Kiến Thâm có chút thất vọng, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Dạ.”
Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nhiều, tự mình tọa trấn chỉ huy, tìm kiếm trên diện rộng.
Dùng thủ đoạn bình thường để tìm một tên cố trốn là một việc vô cùng khó khăn, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thủ đoạn đặc biệt.
Y dùng linh lực tích góp nhiều năm, trải rộng cảm giác, bủa kín khắp nơi tìm kiếm Tạ Hồng Nghĩa.
Nhưng làm vậy rất đau đớn, đối với thể xác Thẩm Thanh Huyền hiện giờ chẳng khác nào là gánh nặng. Dù gì y cũng chưa chính thức nhập môn, phương thức sử dụng không phải tản ra thần thức, mà là tận dụng pháp môn, chuyển linh khí thành cảm giác lan rộng bốn phía, cố gắng tìm kẻ trốn chui trốn nhủi trong thành phố với mật độ dân cư dày đặc.
Nhưng dù có tổn hại cơ thể cỡ nào, Thẩm Thanh Huyền cũng phải tìm ra Tạ Hồng Nghĩa.
Một quả bom hẹn giờ như thế, không diệt trừ y sẽ bất an.
Cứ thế mất liên tục bốn tiếng, Thẩm Thanh Huyền rốt cục tìm được mục tiêu, y mở to mắt, gọi điện thoại: “Bắc Thành, phòng 101, lầu 3, tiểu khu số 14, đường Nguyệt La, phố Tân Hải.”
Y nói địa điểm cụ thể đến thế làm đội trưởng phụ trách nhóm tìm người hoảng hốt không nói được thành lời.
Bọn họ đều là tâm phúc của Thẩm Thanh Huyền, tin tưởng y và cũng kính sợ y, đồng thời cũng chấn động với năng lực khác hẳn người thường của y.
Đội tìm kiếm hành động, Thẩm Thanh Huyền cũng không nhàn rỗi, Tạ Hồng Nghĩa có thể trốn nhất định có trong ngoài phối hợp, chứng tỏ nội bộ Hạ Hưng có vấn đề, Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị thanh trừng một loạt, diệt hết tận gốc tránh để lại mối họa sau này.
Nửa tiếng sau, đội tìm kiếm gọi điện.
Người phụ trách nối dây cho Thẩm Thanh Huyền: “Tiên sinh, Tạ Hồng Nghĩa muốn gặp ngài.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, nhận điện thoại.
Đầu kia điện thoại là đội trưởng đội tìm kiếm, hắn gọi để báo cáo tình hình với Thẩm Thanh Huyền.
Vì có được vị trí rõ ràng, bọn họ dễ dàng khống chế Tạ Hồng Nghĩa, Tạ Hồng Nghĩa hiển nhiên không ngờ mình lại bị bắt nhanh đến vậy, vậy nên liều chết phản kháng một trận.
Nhưng sao lão có thể chạy thoát? Dễ dàng bị bắt gọn.
Tạ Hồng Nghĩa đã tuyệt vọng đột nhiên nói: “Kêu Mạt Thanh Hiền tới gặp tao! Tao có đại lễ muốn tặng nó!”
Cái tên Mạt Thanh Hiền này đã chìm trong dĩ vãng lâu lắm rồi, nếu bọn họ không phải là tâm phúc của Thẩm Thanh Huyền, sợ là nghe xong cũng chẳng biết đó là ai.
Tạ Hồng Nghĩa tiếp tục nói: “Có liên quan tới Tạ Kiến Thâm!”
Nghe tên ấy, người phụ trách không dám làm bừa, đành gọi điện cho Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền: “Đem người về.”
Nào ngờ Tạ Hồng Nghĩa nói: “Mày tới đây, bằng không có chết tao cũng không nói nửa chữ.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, đi với không đi có gì khác nhau? Chẳng lẽ có bẫy?
Có điều Thẩm Thanh Huyền chẳng để ý, có bẫy thì sao, cũng chả bẫy được y.
Thẩm Thanh Huyền: “Đợi đó, tôi đến ngay.”
Y xuống lầu lên xe, không lâu sau thì đến một tiểu khu hẻo lánh.
Thẩm Thanh Huyền vừa vào nhà liền nhíu mày, trong phòng vừa bẩn vừa loạn, mùi thức ăn thối cực kỳ gay mũi.
Tạ Hồng Nghĩa căm thù Thẩm Thanh Huyền, thấy y tới lão liền cười ha ha: “Sao nào? Nhà thế này mày còn chê? Trước kia ngay cả một gian như vậy mày còn …”
Lão chưa kịp nói xong đã bị người tát một cái.
Tất cả người ở đây không ai muốn nghe nửa câu nhục nhã Thẩm tiên sinh.
Thẩm Thanh Huyền giơ tay ngăn họ: “Ra ngoài hết đi.”
Đội trưởng dẫn đầu lo lắng: “Tiên sinh …”
Thẩm Thanh Huyền: “Không sao đâu, ra ngoài.”
Từ trước đến giờ y luôn lời ít ý nhiều, lặp lại như thế đã rất hiếm hoi rồi.
Người ở đây không dám tiếp tục nhiều lời, đành xoay người rời đi.
Căn phòng đầy mùi hôi thối bẩn loạn, Thẩm Thanh Huyền nhìn Tạ Hồng Nghĩa: “Nói đi.”
Tạ Hồng Nghĩa cất tiếng cười to, trong con ngươi vẩn đục tràn đầy hận ý thấu xương: “Không ngờ Tạ gia lại hủy trong tay tên điếm như mày!”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền tối đi: “Ông chỉ muốn nói nhiêu đây?”
Tạ Hồng Nghĩa không sợ, lão giận dữ khản giọng hét: “Tiện nhân Cố Phi! Đáng đời nó hôn mê bất tỉnh! Mày là thứ rác rưởi, cam tâm tình nguyện nuôi con người ta, ha ha, ha ha ha, báo ứng, tất cả đều là báo ứng!”
Thẩm Thanh Huyền nhấc chân trái nghiền vai lão, ép lão ngẩng đầu: “Bớt nói nhảm đi.”
Động tác của y trông có vẻ nhẹ nhàng, không dùng sức gì mấy, nhưng thực chất lực rất nặng, hời hợt như thế đã đủ nghiền nát xương vai Tạ Hồng Nghĩa rồi!
Mùi vị xương cốt rạn nứt không dễ chịu chút nào, Tạ Hồng Nghĩa vốn đã suy sút, hiện giờ sắc mặt vàng như nến, cực kỳ tiều tụy.
Nhưng lão có chết cũng không hô đau, ngược lại nhếch miệng cười to như một kẻ điên: “Vì nó là con của Cố Phi nên mày xem trọng nó? Vừa nghe có liên quan tới nó liền chạy tới đây?”
“Mạt Thanh Hiền, mày đừng quên, nó là con cháu Tạ gia, chảy máu của Tạ gia, nó không phải là con của Mạt Thanh Hiền, Cố Phi cũng chưa từng thích mày.”
Lão cho rằng có thể tổn thương Thẩm Thanh Huyền, cho nên cố gắng buông hết mọi lời ác độc.
Song thực tế Thẩm Thanh Huyền nào để ý? Đừng nói đau lòng, ngay cả lông mày y cũng chả thèm nhíu lấy.
Tạ Hồng Nghĩa điên cuồng phát tiết hận ý trong lòng, tiếp tục nói: “Mày khổ cực nuôi Tạ Kiến Thâm khôn lớn, nhưng tới khi nó biết thân thế của mình, biết Tạ gia bị mày hủy, để coi nó có hận mày hay không!”
Lời này chọc trúng tâm sự Thẩm Thanh Huyền … việc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Thanh Huyền mất kiên nhẫn, dùng lực nghiền vai lão: “Nói hết chưa?”
Tạ Hồng Nghĩa đau thấu tim, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, môi tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Mày … mày cho rằng … tại sao tao nhất định phải bắt được Tạ Kiến Thâm! Mày cho rằng vì sao bố tao khăng khăng muốn Tạ Uẩn kế thừa Tạ gia? Mày …”
Thẩm Thanh Huyền khẽ nhíu mày: “Tại sao?” Vấn đề này cũng khiến y trăn trở nhiều năm, càng hiểu về Tạ gia, y càng không rõ vì sao Tạ lão gia tử để lại di chúc như thế.
Tạ Hồng Nghĩa lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: “Mày lại đây … tao nói cho mày nghe.”
Thẩm Thanh Huyền không động đậy, lạnh lùng bảo: “Muốn nói thì nói, không nói thì thôi.”
Tạ Hồng Nghĩa tỏ vẻ tiếc nuối, thấp giọng bảo: “Tạ Kiến Thâm là …”
Giọng lão ngày càng thấp, Thẩm Thanh Huyền tai thính mắt tinh nên nghe rất rõ, song Tạ Hồng Nghĩa lại không nói nữa.
Máu tươi tràn ra từ khóe miệng lão, Thẩm Thanh Huyền vội vàng ra tay, nhưng đã chậm một bước, lão già này đã cắn lưỡi tự vẫn!
_____
Tiểu kịch trường:
Chiêu này của Tạ lão đầu gọi là: Chết rồi cũng phải khiến mày buồn nôn.