Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Kiến Thâm thường xuyên tới thăm y, thái độ Thẩm Thanh Huyền với hắn ngày càng tốt, hắn tới càng chuyên cần, cần cù tới mức không nỡ đi.
Đối với Cố Kiến Thâm, bộ dạng Thẩm Thanh Huyền thăm dò hắn đáng yêu quá chừng. Y giống như chú ốc sên duỗi xúc tu, cẩn thận ngó dáo dác, khiến người ta nhịn không được muốn nói y biết: Phía trước là con đường thênh thang, cứ bước tới đi!
Ngặt nỗi Cố Kiến Thâm không thể nói mà còn phải giả ngu, vậy thì bảo bối của hắn mới có thể tháo bỏ cảnh giác với hắn —— cho dù hậu quả là y sẽ xem hắn như thằng ngốc.
Nhưng cũng chỉ ngốc nghếch vì y, ngẫm kĩ lại, Đế tôn đại nhân lại tự phát đường cho bản thân.
Hoàn cảnh bên phía Thẩm Thanh Huyền lại hoàn toàn khác, đầu tiên là mỗi ngày cùng ăn cơm, sau đó tùy tiện tâm sự, rồi đề ra vài yêu cầu khác người dưới một số tình huống.
“Điện hạ, ta rỗi cả ngày không có gì làm, có thể đến thư các tìm sách không?”
Cố Kiến Thâm tỏ ra do dự cho có vẻ hợp lý, Thẩm Thanh Huyền dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, trái tim Cố Kiến Thâm lập tức mềm nhũn, miễn cưỡng khiến mình tỏ ra rụt rè, nói: “Vậy mai ta kêu người tặng em vài quyển thoại bản.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Đa tạ điện hạ.”
Cố Kiến Thâm nói: “Có gì mà cảm ơn, em có yêu cầu gì cứ nói ta biết, ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn em.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười không nói gì.
Sau thoại bản, y lại thăm dò địa lý vật chí, phong thổ nhân tình, sau đó là tranh, cuối cùng kéo tới chữ viết.
Cố Kiến Thâm phối hợp vô cùng đúng lúc, vì muốn mỹ nhân vui mà dùng nhiều tiền mua chữ của danh gia và tranh của danh sư.
Mang chúng đến trước mặt Thẩm Thanh Huyền, y liền cười rất chi là vui vẻ.
Cố Kiến Thâm nhịn không được bèn hôn trộm một phát, Thẩm Thanh Huyền không chỉ không giận mà còn hơi cúi đầu, thính tai hơi đỏ.
Dáng vẻ này quả nhiên đẹp vô cùng.
Tim Cố Kiến Thâm đập thình thịch, biết rõ y đang giả vờ nhưng vẫn cứ muốn kéo người vào ngực mà hôn.
Cứ vậy một người thử, một kẻ giả ngu, phải nói ăn ý cực kỳ.
Đợi khi sắc trời trở lạnh, hai người họ đều đạt được mục đích.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục an tâm, y vô cùng xác định Cố Kiến Thâm thích mình, tuy không biết phần thích này có thể kéo dài bao lâu, nhưng cũng đủ thời gian cho y thở dốc.
Cố Kiến Thâm giả ngu rất thành công, cho Thẩm Thanh Huyền cơ hội, “vô tình” để y tiếp xúc vài thứ bên ngoài, trầm mê sắc đẹp không biết kiềm chế —— cái cuối không phải giả vờ, Đế tôn đại nhân ngày nào cũng bị trêu cho muốn quay về Duy Tâm cung từ lâu đã không còn biết kiềm chế là cái quái gì.
Quan hệ càng thân mật, thời gian Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền ở cùng nhau càng dài hơn.
Ấn quốc chưa bao giờ yên ổn, bọn họ dựng nước không lâu, căn cơ chỉ vừa ổn định, nhưng tuổi lão quốc vương đã già, hơn nữa bị tổn thương gân cốt từ hồi chiến tranh, cho nên thân thể ngày càng suy yếu.
Nếu không phải người thống trị Kim quốc ngày trước mê muội, đẩy dân chúng vào cảnh lầm than, bằng không đã sớm có người giương cao cờ phục quốc.
Mặc dù không có nhân tố bên ngoài, nhưng bên trong tồn đọng rất nhiều vấn đề.
Lão quốc vương rất biết đẻ, được mười sáu hoàng tử mười ba công chúa, chẳng đứa nào bớt lo.
Thời gian Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm xuống trần cách biệt rất lớn, nhân giới phát triển nhanh chóng, thay đổi tư tưởng phải nói là thần tốc.
Lúc còn ở Lương quốc và Vệ quốc, phái nữ có địa vị yếu thế, không được kế thừa vương quyền, nhưng khi còn Kim quốc từng xuất hiện rất nhiều vị nữ vương, tuy Ấn quốc lật đổ chính quyền trước đó, song văn hóa chính trị nhất mạch cùng thừa, vậy nên mấy công chúa đều có quyền kế thừa.
Cho nên trước mắt Ấn quốc có hai mươi chín người thừa kế, vừa tưởng tượng cũng biết rối loạn cỡ nào!
Tuy Cố Kiến Thâm được ủng hộ nhiều nhất, nhưng súng thường bắn chim đầu đàn, tiếng hô cao ngược lại thành cái đích để mọi người chỉ trích, một đám huynh đệ tỷ muội thay đổi mọi cách nhằm kéo hắn xuống.
Thể xác hắn ngày trước là một kẻ kiệt ngạo bất tuân, đắc tội không ít người, khi Cố Kiến Thâm tới thì hắn bị một thị thiếp hạ độc chết trên giường. Sau khi Cố Kiến Thâm tỉnh lại đương nhiên đã nhổ bỏ hết đám người không yên phận. Nhưng muốn đứng vững gót chân thì phải suy xét kỹ lại.
Có một cục diện rối rắm nằm đó, Cố Kiến Thâm không bận mới lạ.
Lúc trước hắn trốn tránh Thẩm Thanh Huyền, hiện giờ hai người càng “gần gũi”, y vừa hơi thả lỏng cảnh giác với hắn thì hắn đã bận bù đầu bù cổ.
Chẳng hạn như hôm nọ, Cố Kiến Thâm đang chơi cờ với Thẩm Thanh Huyền, thuộc hạ quỳ gối bên dưới nói: “Điện hạ, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Điện hạ đang bận, nô về trước đây.”
Bên ngoài trời đổ mưa phùn, Thẩm Thanh Huyền giương ô, vừa mở cửa liền bị một trận gió lạnh ùa tới làm cho ho khan kịch liệt.
Cố Kiến Thâm nhập vai rất nhanh, vội vàng đi tới nói: “Hôm nay trở trời đột ngột, coi chừng cảm lạnh.”
Thẩm Thanh Huyền ho tới mức đỏ mặt, giọng cũng khàn đi: “Không sao …” Nói xong hai chữ thì lại ho.
Cố Kiến Thâm vuốt lưng giúp y thuận hơi, dịu dàng nói: “Mau vào ngồi, ta sai người mang trà gừng lên.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn người quỳ gối đằng kia, nói: “Điện hạ vẫn nên …”
Cố Kiến Thâm “do dự” một lúc rồi bảo: “Không sao, em yên tâm ngồi đi.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người: “Đây …”
“Không sao mà.” Cố Kiến Thâm nắm tay y nói, “Sợ em buồn chán thôi.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Được ở cạnh điện hạ, nô không thấy chán.”
Tuy biết y vờ vịt lừa hắn, Cố Kiến Thâm vẫn thấy ngọt như được ăn mật, nụ cười bên khóe môi theo bản sắc chứ chẳng cần giả vờ: “Mau vào ngồi đi.”
Dứt lời, hắn nắm tay Thẩm Thanh Huyền, thu xếp cẩn thận cho y rồi sai người nấu canh gừng, còn tri kỷ phủ thêm áo khoác cho y, Thẩm Thanh Huyền mím môi cười ấm áp.
Cố Kiến Thâm lo cho y xong mới nói với thuộc hạ quỳ bên dưới: “Có chuyện gì, nói đi.”
Người nọ nhìn Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm híp mắt, người nọ liền cúi đầu cung kính thưa: “Điện hạ, hôm qua có mật thám bắt gặp lục hoàng tử nửa đêm đi bái phỏng trưởng công chúa.”
Cố Kiến Thâm tập trung nghe thuộc hạ nọ bẩm báo hết mọi chuyện lớn nhỏ.
Thẩm Thanh Huyền bưng trà gừng, nom có vẻ đang nghiêm túc nghiên cứu bàn cờ, song thực chất lại lắng nghe họ bàn bạc.
Trong đám hoàng tử trưởng thành của Ấn quốc, lão lục là người có uy hiếp lớn nhất đến Cố Kiến Thâm.
Lục hoàng tử khác với Ấn Cửu Uyên, gã khôn khéo thiện mưu, biết cách lung lạc lòng người, mặc dù chiến tích khi lập quốc không bằng Cố Kiến Thâm, nhưng về đạo trị quốc thì lại có bản lãnh nhất.
Thiên hạ đã giành được, theo lý thì Ấn quốc cần gấp để lục hoàng tử cùng quốc vương ổn định cục diện chính trị, cho nên người ủng hộ lục hoàng tử rất nhiều.
Tuy trưởng công chúa là nữ, nhưng mày liễu không nhường mày râu, trong tay nắm binh quyền, nếu lục hoàng tử được nàng ủng hộ thì Cố Kiến Thâm gặp phiền toái lớn.
Thuộc hạ rời đi, Cố Kiến Thâm vẫn mặt không đổi sắc, hiển nhiên đang lo lắng vì thế sự.
Thẩm Thanh Huyền cẩn thận quan sát, qua một lúc mới khẽ ho một tiếng.
Cố Kiến Thâm lập tức hoàn hồn, nhìn y nói: “Em sao rồi? Không thì ta cho gọi ngự y(*) đến xem.”
(*) chỗ này raw là đại phu nhưng mình thấy trong vương thất thì gọi đại phu khám không hợp lý lắm nên mạn phép sửa lại.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không sao, điện hạ đừng lo.”
“Thân thể em không tốt …” Cố Kiến Thâm nắm bàn tay lạnh lẽo của y, nói: “Sao ta có thể yên tâm.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, rút tay ra nói: “Điện hạ, chúng ta tiếp tục nhé?”
Vừa nãy chưa đánh cờ xong, nhưng lúc này Cố Kiến Thâm nào còn tâm tình chơi cờ? Đương nhiên hắn cũng không nỡ trái ý Thẩm Thanh Huyền, bèn bảo: “Được.”
Ván cờ tiếp tục với trăm ngàn chỗ hở, Thẩm Thanh Huyền không nhường hắn nữa, dùng vài quân vây hắn vào tử lộ.
Cố Kiến Thâm thở dài: “Ta thua.”
Thẩm Thanh Huyền cầm quân đen nói: “Đáng lẽ điện hạ có thể thắng.”
Cố Kiến Thâm không đặt tâm tư trên bàn cờ, tùy ý đáp.
Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Quân đen vây thành, quân trắng cùng đường … nhưng nếu chặn ba quân ở chỗ này, quân đen sẽ trở thành phế tích hài cốt, còn quân trắng chính là rồng bay kiêu ngạo.”
Cố Kiến Thâm giả ngu tới mức xuất thần nhập hóa, sững sờ nhìn bàn cờ, sau đó vỡ lẽ: “Thanh Liên nói rất đúng!”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, không nhiều lời thêm.
Y nói cờ, song thực chất lại chỉ điểm giúp Cố Kiến Thâm.
Lục hoàng tử mượn sức trưởng công chúa, trưởng công chúa không thân với Cố Kiến Thâm, cũng có khuynh hướng ủng hộ lục hoàng tử, nhưng trưởng công chúa có nhược điểm, nàng sinh ba trai, con cả và con thứ đều đã qua đời, chỉ còn lại lão tam là máu thịt trên đầu quả tim của nàng.
Thành thử lão tam bị chiều hư, tính tình càn quấy hồ đồ, trưởng công chúa hao hết lòng vì hắn, nhưng không nỡ đánh cũng chẳng nỡ mắng, căn bản không quản lý được.
Nếu Cố Kiến Thâm có thể bắt thóp ngoại sanh của hắn, vậy thì trưởng công chúa tuyệt đối sẽ ủng hộ hắn.
Trùng hợp là lão tam này không chịu ảnh hưởng của lục hoàng tử, nhưng Ấn Cửu Uyên càn quấy hồ đồ giống hắn lại có thể khống chế.
Trải qua chuyện này, Thẩm Thanh Huyền trở thành “quân sư” của Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm tiếp tục giả “ngu”, cho vợ đủ mọi cơ hội, không hề kiêng dè, ngày càng tin tưởng …
Thẩm Thanh Huyền chăm chỉ giúp hắn giải quyết khó khăn, vẽ lối chính sự hắn không hiểu, thậm chí còn khuyên hắn qua lại với các hoàng tử, công chúa khác.
Vợ hiền lành như thế, lão Cố đương nhiên ngoan ngoãn vâng lời rồi.
Ấn Cửu Uyên vốn độc lai độc vãng, hiện giờ vì ngôi vị mà xã giao không ít.
Hắn tạo quan hệ với ngũ hoàng tử, bát hoàng tử cùng với mấy vị phò mã, trong đó có quan hệ tốt nhất với bát hoàng tử.
Bát hoàng tử không giỏi, nhưng có nhạc phụ rất hùng mạnh, có hắn ủng hộ cũng đồng nghĩa được vị trọng thần này ủng hộ, cho nên Cố Kiến Thâm qua lại rất thân với bát hoàng tử.
Có sự giúp đỡ của Thẩm Thanh Huyền, sau khi bù đắp khuyết điểm trên phương diện chính sự, Ấn Cửu Uyên vốn được nhiều người ủng hộ ngày càng được thánh tâm.
Đông đi xuân đến, hoa nở khắp nơi chính là lúc quốc vương hạ chỉ, phong Ấn Cửu Uyên làm thái tử đương triều.
Trong trận tranh vị này, Thẩm Thanh Huyền góp sức rất lớn, Cố Kiến Thâm tin y cực kỳ, hai người cũng ngày càng “thân mật gắn bó”.
Ngày tháng sẽ bình lặng trôi qua sao?
Hiển nhiên không có khả năng.
Dù sao Thẩm Thanh Huyền vẫn là người ôm gia cừu quốc hận, y làm tất cả để giành lấy sự tin tưởng của Cố Kiến Thâm, đồng thời giúp bản thân có đủ sức mạnh để báo thù.
Ban đầu Cố Kiến Thâm rất chờ mong, muốn biết kế tiếp Thẩm Thanh Huyền sẽ làm gì, về sau …
Hôm đó sắc xuân sinh sôi, trăm hoa đua nở, Cố Kiến Thâm thiết yến, chiêu đãi hoàng tử, công chúa và các đại thần thân thiết với mình.
Với thân phận của Thẩm Thanh Huyền, đương nhiên không thể có mặt ở đó.
Ban đầu Cố Kiến Thâm chẳng thấy có vấn đề gì, chỉ xem đây là bữa tiệc xã giao thông thường, ăn uống rất hăng say.
Bát hoàng tử là một kẻ ham chơi, bắt đầu nhốn nháo: “Hoàng huynh, nghe nói hậu viện ngươi có một hồ sen, hoa nở đẹp không gì sánh bằng.”
Hồ sen kia được xây vì Thẩm Thanh Huyền, tất nhiên đẹp cực kỳ, từng đóa sen đỏ nở rộ trông rất rực rỡ.
Hiện giờ bát hoàng tử rất thân với hắn, mở miệng nói: “Tất nhiên ta không dám nhớ thương, nhưng rất muốn đến đó nhìn thử.”
Hắn nhắc ngay trên tiệc nên Cố Kiến Thâm không tiện từ chối, bèn bảo: “Muốn đi thì đi, ai còn ngăn được ngươi?”
Lúc này bát hoàng tử cười nói: “Vẫn là hoàng huynh tốt với ta!”
Cố Kiến Thâm cười mắng: “Ham chơi.”
Thế là cả đoàn người đi về phía hậu viện.
Cung điện của Cố Kiến Thâm rất hoa mỹ, dọc đường mọi người đều tán thưởng không thôi.
Đi qua đài kim đình ngọc chói mắt, lọt vào tầm mắt là một hồ sen đỏ, quả nhiên đẹp vô ngần.
Người ở đây đều ngắm đến ngẩn ngơ, bát hoàng tử thì chạy về phía trước, mở miệng nói: “Quả nhiên …”
Hắn đang định khen ngợi, rồi bỗng dưng ngưng bặt.
Trong những tảng lớn sen đỏ xinh đẹp ấy, là một bóng trắng thanh thiển như nguyệt hoa sáng trong rơi vào thế gian.
Dường như y không ngờ sẽ có người tới nên hoảng sợ, khi thấy rõ người đến, y vội vàng cúi đầu quỳ trên mặt đất.
Tóc đen như thác, da trắng hơn tuyết, góc mặt khi khẽ cúi đầu đẹp đẽ như ngọc …
Bát hoàng tử ngắm đến ngây ngốc.