Đăng vào: 12 tháng trước
Không có Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng còn hứng ngâm suối.
Mới đầu y còn nghĩ, biết đâu chừng lát nữa hắn sẽ về? Kết quả chờ rồi chờ … chờ hết cả buổi cũng chẳng chờ được người về.
Thẩm Thanh Huyền bước ra khỏi ôn tuyền, ấm ức móc gương ra soi.
Quả thực không thể so với bản gốc, nhưng không tới nỗi bị ghét bỏ chứ?
Thể xác này … ở thế gian chắc cũng được xem là cực phẩm chứ nhỉ? Đến mức như thế à!
Không phải lớn hơn mười hai tuổi thôi ư? Tên khốn Cố Tiểu Thâm này ghét bỏ y tới mức đó sao?
Thẩm Thanh Huyền càng ngắm tim càng rỉ máu … Nào biết nếu để người thứ hai nhìn thấy dáng vẻ này của y, sợ rằng sẽ hái sao trời hái mặt trăng, còn dâng tặng trái tim, cam nguyện thần phục y cả đời.
Y mặc y phục chỉnh tề, tìm kiếm quanh quất mà vẫn chẳng thấy Cố Kiến Thâm đâu.
Sau đó thì nghe bảo hắn đang nghị sự cùng mấy lão già trong phòng.
Thẩm Thanh Huyền chẳng buồn quan tâm mấy thứ chính sự rườm rà này, dứt khoát cầm thoại bản, tiếp tục tranh thủ thời gian.
Y đổi quyển khác xem, đọc một hồi vậy mà ngộ ra tâm đắc, thế là tiếp tục kiên trì, không thể nhụt chí, ngươi xem không phải trong sách đều viết, gái ngoan còn sợ sói quấn lấy sao?
Tiểu Bệ hạ của y nhất định cũng sợ!
Thẩm Thanh Huyền hồn nhiên không biết mình định vị sai đối tượng.
Bệ hạ của y không phải gái, y cũng chẳng phải sói, ờm … Đương nhiên thực tế hiệu quả vẫn giống nhau, chỉ có điều kích thích hơi quá mà thôi …
Rõ ràng chỉ cần cho một miếng bánh màn thầu là được rồi, y nhất định muốn dâng cả bàn mãn hán toàn tịch, sao không khiến người ta sợ hãi.
Lại nói về Cố Kiến Thâm, cả ngày vẫn trong trạng thái hồn vía lên mây.
Vốn đang trong độ tuổi tinh lực tràn đầy, bị Thẩm Thanh Huyền kia cố ý hoặc vô tình trêu ghẹo, hắn nào còn nhớ được những chuyện khác?
Hắn chạy khỏi ôn tuyền, nhưng tràn đầy tâm trí đều là bóng lưng xích lõa của Thẩm Thanh Huyền.
Cố Kiến Thâm vẫn luôn biết quốc sư của hắn rất đẹp, nhưng cái đẹp này đối với hắn là ấm áp và thần thánh, có lẽ còn có lực uy hiếp không cách nào tiêu tan, nhưng tuyệt đối không phải sắc tình.
Hắn xem Thẩm Thanh Huyền là nhánh cỏ cứu mạng, là niềm an ủi sâu trong tâm linh, thậm chí là chốn nương nhờ của tinh thần … Cho nên hắn không muốn rời xa y, dù không tin tưởng, nhưng vẫn là sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng hắn.
Vậy nên đối với hắn, những ngày qua cứ như trời đất đảo nghiêng.
Giống như tín ngưỡng bị khinh nhờn.
Cấm kỵ tội lỗi nhưng dụ hoặc tới trắng trợn.
Luồng khát vọng bệnh hoạn vươn những cái râu dữ tợn từ sâu trong bùn lầy.
…
Thẩm Thanh Huyền lên tinh thần, tiếp tục cố gắng.
Buổi tối, y mới gặp Cố Kiến Thâm.
Hai người họ thường xuyên dùng bữa cùng nhau, Phúc Đạt chuẩn bị xong thì thành thật lui ra, tuyệt đối không quấy rầy.
Mọi khi Cố Kiến Thâm sẽ chia thức ăn cho Thẩm Thanh Huyền, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Huyền cực kỳ chủ động, gắp đồ ăn cho hắn nói: “Bệ hạ mệt nhọc cả chiều, nên ăn nhiều vào.”
Đặc biệt là ăn nhiều thật nhiều cái món gà hầm nhân sâm này, tuổi trẻ mà, nhất định phải bồi bổ cho tốt.
Cố Kiến Thâm vội vàng nói: “Để trẫm tự ăn là được.”
Thẩm Thanh Huyền lại gắp một đũa rau hẹ cho hắn: “Món này nấu cũng ngon lắm nè, ăn đi.” Rau hẹ là món tráng dương, tuy công hiệu không khoa trương lắm, nhưng ăn chun chút không có hại đâu!
Cố Kiến Thâm tạm ngừng …
Thẩm Thanh Huyền lại châm rượu cho hắn: “Bệ hạ uống thêm tí rượu cho đỡ mệt.”
Y ân cần như thế, Cố Kiến Thâm càng cảm thấy lòng đầy hổ thẹn.
Hắn căn bản không muốn ăn, hắn phải dùng hết sức mới liều mạng khống chế được tầm mắt mình không dời sang quốc sư.
Mọi khi ở trong phòng, Thẩm Thanh Huyền ngại nóng nên thường mặc rất mỏng, chỉ mặc trung y lỏng lẻo rời rạc, cổ áo mở ra, trong ống tay áo rộng không có dây buộc, nếu ngồi ngay ngắn sẽ không lộ, nhưng vừa kẹp đồ ăn lại còn nhoài người qua …
Cố Kiến Thâm ngồi đối diện y, cả buổi chẳng thấy y gắp món gì, chỉ biết nhìn cần cổ thon dài, cánh tay trắng nõn của y, còn có … như ẩn như hiện.
Cố Kiến Thâm đứng phắt dậy.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn dọa hết hồn: “Bệ hạ sao thế?”
Cố Kiến Thâm nói: “Trẫm … sực nhớ còn một việc, cho nên đi xử lý trước, quốc sư nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Vứt lại lời này, Cố Kiến Thâm đã nhanh chân rời đi.
Thẩm Thanh Huyền đặt đũa xuống, tình huống gì thế này? Thằng nhóc nghịch ngợm này … rốt cục bị sao vậy?
Đúng là càng lớn càng không nghe lời, y đã nhọc nhằn vất vả “lấy lòng” hắn vậy rồi, hắn không hề bị lay động cũng thôi, lại còn chạy trốn?
Sao muốn yêu thôi mà khó khăn quá vậy!
Tôn chủ đại nhân độc thân trăm triệu năm cực kỳ phẫn nộ!
Rốt cục là sai ở đâu? Lẽ nào Cố Tiểu Thâm thực sự chê y tuổi lớn?
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Huyền khó chịu phát hờn, khó chịu tới mức muốn xách hắn về Vạn Tú sơn hỏi cho ra lẽ!
Thử đi thử lại … Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại thời gian dài ở thế gian này, dù thế nào cũng phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Y không tin mình không thể khiến tên này thích y!
Buổi tối, Thẩm Thanh Huyền đợi Cố Kiến Thâm, đợi tới khi mình ngủ luôn rồi mà vẫn chẳng thấy người đâu.
Sáng sớm hôm sau, y gặp được Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm không nhìn y: “Ừm.”
Thẩm Thanh Huyền rất không vui, y ngồi trên giường nhìn hắn: “Hôm nay vẫn còn bận ư?”
Cố Kiến Thâm nói: “Có một số việc phải xử lý.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn: “Trưa có về dùng bữa không?”
Cố Kiến Thâm cũng muốn về lắm, nhưng không dám, hắn bảo: “Để xem đã.”
Thẩm Thanh Huyền liên tục khó ở dần tích lũy: “Buổi tối thì sao?”
Từ đầu tới cuối Cố Kiến Thâm đều chẳng nâng mắt nhìn y: “Buổi tối có thiết yến, ngươi cũng phải qua.”
Thẩm Thanh Huyền cáu kỉnh ngay tắp lự: “Thần không qua.”
Cố Kiến Thâm chần chờ, toan nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu đã cụp mắt xuống: “Thôi được, nhiều người sẽ nóng lắm, ngươi không đi cũng không sao.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Muốn làm y tức chết đó hả?
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm đi trước.”
Hắn xoay người đi, Thẩm Thanh Huyền thiếu chút nữa đã nhấc chân bỏ về Vạn Tú sơn.
Còn yêu đương gì nữa? Không yêu!
Ngọc giản lấp lóe yếu ớt, Thẩm Thanh Huyền thấy nó sợ thành như vậy, thành thử ráng nhẫn nhịn, suy nghĩ kỹ hơn rồi tính tiếp.
Rốt cục là sai ở đâu? Rõ ràng mọi thứ vẫn ổn, sao tự dưng trốn tránh y?
Thẩm Thanh Huyền cẩn thận ngẫm lại, nghĩ mãi mà chẳng biết được nguyên do.
Lại nói về Cố Kiến Thâm … nội tâm rõ là đang đấu tranh tưng bừng.
Tối hôm qua, hắn vừa vào phòng đã thấy Thẩm Thanh Huyền nằm ngủ. Mọi khi vẫn thế, Thẩm Thanh Huyền không hề kiêng dè hắn, tới những ngày hè nóng, y thường mặc rất mỏng, cổ áo rộng lỏng lẻo, chân lộ ra bên ngoài …
Trước kia còn lo y ham lạnh mà không màng hậu quả, hắn còn đắp chăn mỏng cho y, nhưng hôm nay …
Hắn vừa nhìn liền không dời mắt nổi, vốn là đêm hè khô nóng, vậy mà hắn lại nhận thấy huyết khí của mình đang điên cuồng tháo chạy, xông ra ngoài làm miệng khô lưỡi khô.
Còn đáng bị khinh thường hơn là, hắn thế mà có phản ứng.
Chỉ nhìn vậy thôi mà đã …
Cố Kiến Thâm đi về phía nước lạnh, nhắm chặt mắt, nhưng không cách nào quét sạch những gì trong đầu.
Hắn muốn quốc sư của hắn, muốn Liên Hoa ca ca của hắn, muốn cái người mà hắn cực kỳ coi trọng này …
Thực sự quá hoang đường!
Cố Kiến Thâm cho rằng … nếu tâm tư xấu xa này của mình bị lộ, nhất định đừng mong gặp lại Thẩm Thanh Huyền nữa.
Nghĩ tới khả năng này, trái tim Cố Kiến Thâm lập tức đau đớn co thắt lại.
Hắc ám sâu thẳm sinh sôi, hắn lại nhìn thấy hình ảnh bản thân bị xích sắt trói buộc tay chân, lẻ loi trong vực sâu.
Không thể.
Chuyện đã tới nước này, hắn càng không thể để mất y.