Chương 121: 121

Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 121

Thịnh Kiều chần chừ không trả lời. Bối Minh Phàm nôn nóng, lại muốn nói thêm. Mạnh Tinh Trầm chụp tay anh ta ngăn lại, sau đó cười nói.

“Em lo lắng sẽ diễn không tốt à?”

Thịnh Kiều gật đầu.

“Trần đạo là một người rất nghiêm túc. Em không muốn cô phụ tấm lòng của ông ấy.”

Mạnh Tinh Trầm cười lên, nhỏ giọng ôn nhu hỏi.

“Anh hỏi em trước, nếu em nhận cả 2 bộ phim, em có lòng tin bản thân có thể hoàn thành tốt cả 2 không?”

Thịnh Kiều bị hỏi đến sửng sốt.

Thấy Mạnh Tinh Trầm có biểu tình nghiêm túc, không giống đang nói giỡn. Thịnh Kiều liền cẩn thận suy nghĩ về hai kịch bản, từ cốt truyện tới hình tượng nhân vật, trừ việc thời gian quay hình sẽ rất vất vả thì thật ra không có vấn đề gì.

Thịnh Kiều gật đầu.

“Có thể.”

Mạnh Tinh Trầm không hề cảm thấy bất ngờ, cười nói.

“Vậy hiện tại anh cho em biết lý do vì sao khi xảy ra chuyện thì bọn anh quyết định tìm tới em đầu tiên. Thứ nhất, sau khi anh Hàn qua đời, đoàn phim đã lỗ vốn khoảng 100 vạn (1tr). Ngày hôm qua, bên đầu tư rút vốn, cả nam nữ chính đều bội tín mà giải ước hợp đồng. Nếu bây giờ còn chưa chịu trọng tổ, toàn bộ tiền lỗ vốn kia sẽ uổng phí. Thứ hai, anh và Minh Phàm đã tính toán trước thời gian quay hình của em ở Nguyện Trục. Đinh Giản có thông báo, quá trình quay chụp bên em diễn ra rất thuận lợi, cơ bản đã đuổi kịp hành trình thiếu hụt lúc trước. Vai nữ chính trong Đông Phong Phá không nhiều đất diễn lắm. Em đã đọc qua kịch bản, nữ chính chết trận ở giữa phim. Lúc đầu chúng ta sẽ tập trung quay hình cho nam chính, chỉ an bài một ít cảnh quay cho em mà thôi. Đợi đến lúc Nguyện Trục đóng máy, em lại chạy qua quay đuổi hành trình là được. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất. Đông Phong Phá là kịch bản đại nam chủ (kể chuyện theo góc nhìn của nam chính, nam chính nặng cân hơn). Em cũng biết ở thị trường Cbiz hiện giờ, rất ít tiểu hoa chịu nhận phụ trợ cho kịch bản đại nam chủ. Nhưng bỏ tiền làm phim thì cũng cần bảo chứng rating, nữ chính nhất thiết phải chọn một vị tiểu hoa có chút tiếng tăm mới được. Vừa có kỹ thuật vừa có nhiệt độ, trong vòng chọn ra không được mấy người, hơn nữa lịch trình của bọn họ đều kín mít, không ai chịu tới cứu tràng.”

Thịnh Kiều nghe Mạnh Tinh Trầm nói xong, quay qua nhìn Bối Minh Phàm.

“Nếu Mạnh lão sư chịu đóng chính, các cô ấy cũng không muốn nhận à? Còn nữ chính trước kia thì sao?”

Bối Minh Phàm giận nói.

“Người vô trách nhiệm lại còn bội tín, thấy bất lợi liền quay đầu chạy như thế mà cô nghĩ chúng tôi sẽ chọn ư? Hiện tại, những người đồng ý nhận vai, hoặc là kỹ thuật không ổn, hoặc là nhiệt độ không đủ. Vài vị tiểu hoa đủ tiêu chuẩn thì cũng đang ở đoàn phim khác, tuyển ai cũng xảy ra tình trạng chạy qua chạy lại, chẳng sai biệt lắm. Đây là cơ hội tốt, cho nên mới ưu tiên hỏi cô trước.”

Diễn chung với Mạnh Tinh Trầm, khoan nói đến chuyện có thể bạo hồng hay không, chỉ riêng việc đối diễn với ảnh đế thì không biết cô sẽ học hỏi được bao nhiêu điều rồi.

Hơn nữa, từ đầu bản thân Thịnh Kiều đã có hứng thú với Đông Phong Phá, bởi vì nguyên nhân này kia mới nhịn đau vứt bỏ nó, cô vẫn luôn thấy nuối tiếc.

Thịnh Kiều suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghiêm túc nói.

“Em đồng ý. Nhưng em phải trưng cầu ý kiến của Trần đạo đã.”

Mạnh Tinh Trầm nói.

“Ông ấy đã đồng ý.”

“Hả?!?”

“Anh đã gặp ông ấy ở lễ tang của anh Hàn. Anh có đề cập tới chuyện này. Trần đạo nói biểu hiện của em rất tốt, nếu em có thể duy trì trạng thái như hiện tại, quay chụp hoàn hảo bên phim của ông thì ông không ngại em qua giúp bên anh.”

Thịnh Kiều nhẹ nhàng thở ra, cao hứng nói.

“Vậy hiện tại chúng ta cần xem xét lịch quay hình, sắp xếp lại một lần nữa. Em cũng cần một ít thời gian để xây dựng câu chuyện cho nhân vật.”

Bối Minh Phàm lôi một xấp tài liệu từ trong túi ra.

“Đã xong.”

“???”

Sao cô có cảm giác hai người này lên kế hoạch cho cô vào tròng từ đầu rồi vậy?

Mạnh Tinh Trầm cười cười.

“Những ngày kế tiếp, em sẽ rất vất vả, nhưng đồng thời cũng sẽ học được rất nhiều. Cưỡng chế bản thân đi tới cực hạn nông sâu, em sẽ có một cái nhìn hoàn toàn mới về bản thân.”

Thịnh Kiều cảm thấy tài ăn nói của Mạnh Tinh Trầm thật là tốt. Có thể cùng Bối Minh Phàm đi bán hàng đa cấp được rồi.

Sau khi thương lượng xong, nhiệm vụ của mỗi người sẽ nặng nề hơn. Bối Minh Phàm đem kịch bản Đông Phong Phá cho Thịnh Kiều để cô đọc kỹ lại một lần. Trước khi rời đi, Bối Minh Phàm quay đầu hỏi.

“À đúng rồi, quên không nói. Đạo diễn mới tới, nghe bảo cần tìm nữ chính liền điểm danh tên của cô. Đạo diễn Dương Quân, cô có quen không?”

Thịnh Kiều suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu.

“Không có ấn tượng.”

“Trước kia ở Tinh Diệu, cô từng làm khách mời cho một bộ cổ trang là Trường An Túy Mộng, có nhớ không?”

Thịnh Kiều lúc này mới nhớ ra.

“A… là đạo diễn đó à!”

Lúc trước, Tinh Diệu ép buộc cô đi đóng vai khách mời, nhân vật sư phụ của nam chính. Giữa mùa đông, cô mặc váy treo trên dây thép, thiếu chút nữa bị đông chết. Sau khi đóng máy, vị đạo diễn ấy còn đặc biệt tới tiễn cô, đưa cho cô một tờ danh thiếp, ân cần dặn dò một câu, người tốt thường gặp gian nan, vượt qua rồi sẽ là một bầu trời khác. Ông ấy cũng nói rất mong chờ được hợp tác với cô.

Không ngờ cơ hội hợp tác lại tới nhanh như vậy.

Thịnh Kiều càng háo hức chờ mong kịch bản phim dân quốc này hơn.

Sáng hôm sau, Thịnh Kiều đi tới đoàn phim Nguyện Trục, hoàn thành hết các suất diễn. Sau đó nghiêm túc giải thích với từng nhân viên công tác về quyết định sắp tới của cô. Mọi người mấy ngày nay đều biết tin diễn viên chính của Đông Phong Phá giải ước, nhà đầu tư rút vốn, đoàn phim sắp giải tán. Hiện giờ lại nghe Thịnh Kiều nói phải đi cứu tràng, ai cũng thấu hiểu.

Trần đạo không có gì khác thường. Giống như Tằng Minh đã nói lúc trước, chỉ cần diễn viên hoàn thành tốt suất diễn của họ, ông sẽ mặc kệ các chuyện khác. Trước khi Thịnh Kiều rời đi, Trần đạo chỉ dặn.

“Tối nay có suất diễn đêm, đừng tới trễ.”

Thịnh Kiều dạ một tiếng.

Nửa giờ sau, Phương Bạch lái xe chở cô đi qua đoàn phim Đông Phong Phá. Đoàn phim này, ngoại trừ diễn viên chính thay đổi thì toàn bộ nhân viên công tác khác đều giữ nguyên.

Mọi người vốn đã chuẩn bị tâm lý cuốn gói về nhà, không ngờ mọi chuyện thay đổi 180 độ, đầu tiên là từ trên trời rơi xuống một vị ảnh đế mang tiền vào tổ, sau đó ảnh đế kéo theo một vị tiểu hoa đang hồng vào tổ. Cảm giác của bọn họ là lâng lâng giống như đang nằm mộng.

Đạo diễn Dương Quân đã có mặt ở phim trường. Thịnh Kiều chạy qua chào hỏi. Dương đạo cười lên.

“Rốt cuộc có cơ hội hợp tác với cô em rồi.”

Thịnh Kiều cũng cười.

“Cảm ơn Dương đạo đã ưu ái.”

Hai người nói chuyện vài câu thì Mạnh Tinh Trầm tới. Nhân vật chính thay đổi, cho nên nhân viên đoàn phim chào hỏi giới thiệu lẫn nhau một lần nữa. Sau đó hai người đi thay trang phục rồi chụp ảnh tạo hình.

Thịnh Kiều có 2 bộ trang phục, một bộ là quần áo học sinh thời dân quốc, một bộ là trang phục quản lý của quân đội. Dù sao cô lớn lên xinh đẹp, cho nên mặc cái gì cũng đẹp.

Chụp hình xong, bước ra, Dương đạo đang giảng giải kịch bản với Mạnh Tinh Trầm.

“Tôi sẽ không nói nhiều, tránh nhiễu loạn lý giải về nhân vật của cậu, cứ dựa theo ý tưởng của cậu mà diễn là được.”

Trông thấy Thịnh Kiều, Dương đạo vẫy vẫy tay.

“Tiểu Kiều lại đây, chúng ta giảng giải một chút.”

Ừ thì, ảnh đế không cần giảng giải, cô mới cần.

Thịnh Kiều đi qua, Dương đạo cầm kịch bản quơ quơ, hỏi.

“Đã đọc qua hết chưa?”

Thịnh Kiều gật đầu.

“Lúc trước đã đọc qua một lần, tối qua đã cẩn thận đọc lại lần nữa.”

Dương đạo hỏi.

“Thức đêm để đọc à? Đã đọc qua thì tốt rồi. Nhân vật Tống Viện này thật ra không khó nắm bắt. Tôi tin tưởng em có thể nhập vai tốt. Khó khăn nhất là phần hậu kỳ. Tư tưởng của nàng thay đổi rất lớn, cần em tốn nhiều tâm tư để diễn giải và nghiền ngẫm xem ngay lúc xảy ra chuyện như thế thì tâm tình của nàng là như thế nào. Đặc biệt là thời điểm nàng chịu chết, em cảm thấy nàng chết vì người mình yêu, hay chết vì đại nghĩa cách mạng?”

Thịnh Kiều suy tư.

“Cả hai. Em cảm thấy không phải nàng vì sao phải chết, mà là nàng chỉ có con đường ấy để đi. Đó là tử lộ (đường chết) nhưng cũng là con đường sống duy nhất mà nàng có thể đi.”

Dương đạo gật đầu khen ngợi.

“Chính là cảm giác đó. Kỳ thật, nàng luôn sống trong giãy giụa. Quân thống nhất bức tử cha mẹ nàng, là kẻ thù của nàng. Nhưng vì sống sót để báo thù, nàng lại không thể không đầu nhập vào quân thống nhất. Nàng muốn trở nên cường đại, nỗ lực huấn luyện, rồi lại vì một thân bản lĩnh mà bị quân thống nhất phái đi làm nhiệm vụ, vi phạm nguyện vọng ban đầu của nàng. Nàng luôn bị dồn đẩy tiến về phía trước, không có con đường của riêng mình. Thẳng đến lúc nàng gặp Du Đông Phong, người bị quân thống nhất truy nã. Nàng bảo vệ Du Đông Phong, không chỉ vì anh ta là người nàng yêu, mà còn vì anh ta sống thì chính nghĩa mới thắng lợi, mà điều đó đồng nghĩa nàng rửa được thù cho cha mẹ. Từ một nữ sinh trong trắng ngây thơ không màn thế sự, đến đặc vụ trung kỳ của quân thống nhất, lại đến nữ anh hùng hy sinh mạng sống, một đoạn đường kia, nơi nơi đều là tử lộ, chỉ có cái chết mới là đường sống duy nhất của nàng.”

Thịnh Kiều cảm khái.

“Nhưng lúc Du Đông Phong cứu nàng cũng chỉ hy vọng nàng có thể tiếp tục sinh tồn mà thôi.”

Dương đạo cười lên.

“Thời gian ấy, sinh tồn là một thứ rất xa xỉ.”

Mạnh Tinh Trầm chụp ảnh tạo hình xong, nhóm hậu kỳ chỉnh sửa ảnh. Sau đó tài khoản chính thức đóng băng lâu ngày của Đông Phong Phá lần nữa online, tuyên bố hai diễn viên chính mới vừa nhập đoàn. Tin tức này giống như đập một nhát búa vào tin đồn giải tán đoàn phim bị rò rỉ trước đó.

Cái gì?

Nam chính là Mạnh Tinh Trầm? Ảnh đế trở về quay phim truyền hình sao?

Cái gì?

Nữ chính là Thịnh Kiều? Móa, cô ta làm sao ngồi lên đùi ảnh đế hay vậy? Lại nói, Thịnh Kiều không phải đang quay Nguyện Trục à?

Antifan lập tức lên bài bôi đen, chửi mắng Thịnh Kiều không kính nghiệp.

Bối Minh Phàm đã sớm dự đoán tình huống này, nhờ một loạt doanh tiêu hào tuông ra các thông tin về vấn đề nguy cơ giải tán của Đông Phong Phá, và chuyện Thịnh Kiều tới cứu tràng.

Lịch quay phim của Thịnh Kiều cũng được công bố. Cộng đồng mạng nhìn thấy các kế hoạch chằng chịt từ sáng tới tối liền tê dại da đầu.

Quá vất vả rồi.

Antifan >> Ha hả, vất vả thì có ích gì, tác phẩm không có chất lượng thì chẳng phải cô ta đã hủy hoại cả 2 bộ phim à?

Fan Kiều đáp trả >> Ha hả, bọn ngươi xuyên không từ tương lai tới hay gì mà biết trước phim không có chất lượng? Nhân viên cả hai đoàn phim đều thương lượng tốt, hai đạo diễn đều lý giải và chấp nhận, vậy bọn ngươi còn ở đây khoa tay múa chân làm cái đếch gì?

Tài khoản chính thức của Đông Phong Phá trên weibo viết bài thông báo, đại khái cảm tạ Thịnh Kiều và Mạnh Tinh Trầm đã ra tay cứu giúp khi đoàn phim sắp rơi vào tình trạng giải tán. Mọi người sẽ vực dậy tinh thần, tiếp tục hoàn thành tác phẩm cuối cùng của Hàn đạo, không phụ sự mong đợi của khán giả.

Đạo diễn đột ngột chảy máu não rồi qua đời, tin tức này được bàn tán sôi nổi suốt thời gian qua. Quần chúng ăn dưa ai cũng chú ý, đoàn phim không dễ dàng mới có thể trọng tổ nên cũng đặc biệt cẩn thận, đoàn đội và fan cùng góp sức khống chế, cho nên hướng gió nhanh chóng bị ép xuống, đề tài [Thịnh Kiều cứu tràng] lại từ từ trồi lên.

Đại bộ phận cư dân mạng là người lý trí, có người bình luận, Thịnh Kiều chấp nhận gánh áp lực của 2 bộ phim, hơn nữa đạo diễn hai bên đều tán thành, có phải điều này chứng minh kỹ thuật diễn xuất của cô đã tăng lên?

Antifan lập tức quăng clip diễn của cô trong Phong Ngữ ra, cái loại diễn xuất đại khái qua loa như này mà cũng có thể trầm trồ khen ngợi hả?

Fan Kiều phản bác, đó là hình ảnh quay chụp từ năm trước, các ngươi làm sao biết cô ấy có tiến bộ hay không?

Hai bên xé bức lẫn nhau. Chính lúc này, bộ phim cổ trang đang chiếu là Trường An Túy Mộng chuẩn bị phát tập có mặt Thịnh Kiều.

Thịnh Kiều không hề tham gia tuyên truyền, dù sao cô chỉ xuất hiện có mấy cảnh quay, nữ chính vẫn là bà cô yêu tinh cà tím. Nhưng tài khoản của Trường An Túy Mộng hôm nay lại đăng bài tuyên truyền, hơn nữa còn tag Thịnh Kiều.

Fan Kiều nhìn thấy liền nổi giận.

Hả? Cái bộ phim hành hạ bảo bối của chúng ta đến mức phải vào bệnh viện. Hiện tại còn có gan tag bảo bối? Còn muốn cọ nhiệt của chúng ta?

Fan Kiều phái một nhóm nhỏ chạy qua xem thử, bọn họ không biết Thịnh Kiều sẽ xuất hiện ở tập thứ mấy. Nhóm tiên phong này mỗi ngày đều cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc mà ngồi cày phim, mỏi mắt trông chờ idol lên sân khấu, sau đó cắt đoạn có mặt của idol, cung cấp cho fandom đang đói khát.

Mà đêm nay, chính là tình cảnh nam chính bị đuổi giết, lăn xuống vách núi, tương đồng tao ngộ (tình cảnh giống nhau), bất đồng địa phương, khiến nam chính không tự chủ được mà tưởng nhớ về sư phụ.

Mặc trên người một bộ trang phục đỏ tươi, Thịnh Kiều như băng thiên tuyết địa (băng trên trời, tuyết dưới đất), từ trên cao phiêu phiêu bay xuống, khản giả bị ánh mắt và ý cười của cô làm cho rung động.

Nếu tuyết là châu hoa, cô đứng trên băng sương, nhìn xuống con người dưới chân như nhìn con kiến. Nhìn một lúc lâu, sau đó nhếch môi cười. Nụ cười lan tỏa từ khóe môi lên khóe mắt, giống như vết băng nứt vỡ, mang theo nét yêu dị lẫn sự khát máu.

“Ngươi muốn bái ta làm thầy? Ngươi có biết, làm độ đệ của ta thì phải trả giá đại giới thế nào không?”

Đủ tuyệt.

Fan Kiều ngã hàng loạt, ôm tim kêu rên.

Vài phút sau, siêu thoại Thịnh Kiều bị spam hàng loạt ảnh chụp màn hình của trường đoạn này.

Huhu… bảo bối chúng ta lớn rồi, biết câu dẫn rồi.

Huhu… yêu nữ áo đỏ đẹp muốn chết luôn.

Huhu… trả giá đại giới cái gì, chúng ta đều nguyện ý hết!

Nhìn ánh mắt này xem, nhìn nét cười này xem, tự hỏi lương tâm đi, kỹ thuật diễn xuất của con gái chúng tôi vậy mà không tốt à? Bọn bây cút mẹ hết đi.

Thịnh Kiều lúc quay cảnh đó là bị đông lạnh đến toàn thân căng cứng, vậy mà hình ảnh thu được vượt xa sức phát huy lúc bình thường. Đúng là diễn xuất rất nhập thần. Đoạn clip này lưu truyền một hồi liền lên hotsearch, ngay cả người qua đường bấm vào xem cũng hết lời khen ngợi.

Antifan xám xịt rời đi. Nhưng mà chúng ta sẽ còn trở về. Dù sao bọn ta sẽ tiếp tục chờ cơ hội để hắc idol mấy người.

Trên mạng náo nhiệt tưng bừng, Thịnh Kiều thì bận rộn đến không biết thời gian là gì. Mỗi ngày cô chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim. Mỗi bên đều phải tập trung tinh thần để hoàn thành cho tốt nhân vật của mình. Ngay cả chuyện đánh bảng hằng ngày cũng quăng cho Đinh Giản làm.

Gần nhất, một bộ phim của Hoắc Hi lên sóng. Mỗi ngày, cô bận rộn ở phim trường, về tới khách sạn, đầu tiên là mở di động, mở ipad, mở máy tính, mở phim của Hoắc Hi để giúp tăng tỷ suất rating cho anh.

Phần lớn thời gian cô chỉ mở để đó chứ không xem, cô còn bận rộn với chuyện vệ sinh cá nhân này nọ, chỉ khi sắp ngủ thì cô mới có thời gian mở mắt nhìn một chút, liếm màn hình một chút, sau đó lăn ra ngủ.

Hôm nay, trước khi ngủ, cô xem nhầm cảnh Hoắc Hi hôn môi nữ chính.

Huhu… ánh mắt ôn nhu quá.

Thịnh Kiều ủy khuất xem Hoắc Hi hôn người khác, cố gắng ngăn chặn ý tưởng không tốt sắp nảy sinh trong đầu. Mấy hôm trước, xem một chút là cô có thể ngủ rồi. Hôm nay, bị kích thích nên cô lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Cuối cùng, nhịn không nổi mà bò dậy gọi điện thoại cho Hoắc Hi.

Bên Hoắc Hi hiện tại là ban ngày, anh đang trong lớp học. Nhận điện thoại, bảo cô đợi một chút rồi cúp máy. Vài phút sau, anh gọi lại, nhỏ giọng hỏi.

“Em sao còn chưa ngủ?”

Thịnh Kiều tức giận nói.

“Em nhìn thấy anh hôn cô gái khác!”

“Phim đang chiếu hả?”

“Hừ…”

Hoắc Hi cười cười, nhẹ giọng nói.

“Anh còn chưa tính sổ chuyện em hợp tác với Mạnh Tinh Trầm nhé. Em còn ăn dấm chua của anh?”

“…”

“Hợp tác với Mạnh Tinh Trầm có vui không?”

“…”

Haiz… sao cô không có việc gì lại đi ghen tuông với ông vua dấm vậy trời.