Chương 41: Phần tiếp diễn của kết thúc

Nuôi Trong Nhà Một Con Quỷ Hút Máu

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Ngao ngao, sau đó thì sao, sau đó thì sao, nói tiếp đi." Quỷ hút máu vốn đang gục trên người Thấm Nhã không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, mở to đôi mắt đỏ, dáng vẻ mệt mỏi buồn ngủ tan biến đi đâu hết, thay vào đó là khuôn mặt đầy hào hứng phấn khích. Lần đầu trong đời nghe tới chuyện sắc dục, cho nên biểu lộ hết vẻ"tràn đầy tính thú" ra ngoài.
"Em ngồi xuống!" Tịch nữ vương giơ tay kéo đôi cánh của nha đầu kia. Cái tiểu quỷ này thật không biết xấu hổ là gì, sao có thể hỏi chuyện "tính" của người khác như vậy chứ, cứ thẳng mặt người ta mà tò mò, chẳng biết giữ phép lịch sự gì cả.
Chu Doãn Văn bị hai con mắt sáng rực của Y Nặc Mễ nhìn chằm chặp cũng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt tái nhợt ngầm đỏ lên, ho nhẹ một tiếng mới nói tiếp: "Cũng chính đêm đó... Tiêu Quân biết được sự thật ta là nữ tử..."
Phương Tiêu Quân cảm thấy oán hận, nhưng ngay cả nỗi hận này cũng có vẻ buồn cười.Hận đương kim hoàng đế là một nữ nhân giả phượng hư hoàng? Hay là hận kẻ đã cưỡng ép nàng phải gả cho hắn, lại còn đoạt đi sự trong trắng của nàng lại là một nữ nhân? Tất cả thật quá sức hoang đường, hoang đường đến mức nàng cảm thấy sự căm hận của mình rốt cuộc cũng chỉ là một trò hề mà thôi.
Ngày hôm sau, Chu Doãn Văn đã đưa ra một quyết định mà hậu thế đánh giá là sai lầm nhất trong cuộc đời nàng, nàng thả Yến vương Chu Lệ, lệnh cho hắn lập tức quay trở về đất phong. Cùng năm Chu Lệ trở về Bắc Bình, sau khi Kiến Văn đế đăng cơ chừng một năm, Yến vương Chu Lệ phát động "Tĩnh Nan chi dịch", khởi binh chống lại quyền lực thống trị của hoàng đế.
Trận chiến này kéo dài bốn năm, khói lửa chiến tranh từ Bắc Bình lan xuống phía Nam, từ hoàng đế đang nắm quyền đến Yến vương có thế lực không ai địch nổi. Chu Doãn Văn là một minh quân, nhưng là một hoàng đế thời thịnh thế, tài năng quân sự hiển nhiên không thể địch nổi Tứ thúc lớn lên trong chiến tranh của nàng.Nếu như Yến vương tạo phản là họa ngoại xâm, thì Tiêu Quân đối với nàng mà nói chính là vấn đề bên trong đáng lo nhất, là nỗi đaumà nàng không thể quên được.
Bốn năm nay, Tiêu Quân luôn cự tuyệt mọi thứ được phong thưởng, chỉ một mình sống trong tiểu lâu hoàng đế dựng riêng cho nàng. Chu Doãn Văn hầu như ngày nào cũng đến đây bồi tiếp nàng, người ở bên ngoài nhìn vào, thấy nữ nhi của Phương Hiếu Như đại học sĩ được hoàng đế độc sủng.
"Tiêu Quân, nàng mấy ngày nay đều ở bên hồ sen, có phải đang cảm thấy buồn bực không? Trẫm sẽ lệnh tổng quản tìm đồ chơi mới cho nàng." Nàng quả thật dùng tình yêu chân thành, tha thiết nhất để yêu Tiêu Quân, nhưng lại chưa từng làm người kia cảm động. Chu Doãn Văn thở dài một hơi, bước vào trong đình rồi ngồi xuống.
"Những con cá này, ngày mai đem thả đi."Tiêu Quân chỉ vào cá trong hồ.
"Tại sao, nàng không thích chúng ư?"
"Bọn cá muốn tự do, thì để chúng đi đi. Ta sắp đi rồi, mấy con cá này cũng nên đi thôi."
"To gan!Nàng nói gì!"Chu Doãn Văn nổi giận.
"Ta nói gì,"Tiêu Quân cười giễu cợt, "Tứ lang đã phái người nói cho ta biết, không quá mấy ngày nữa chàng sẽ dẫn binh tiến vào thành Kim Lăng, ngôi vị hoàng đế ngươi làm không được bao lâu nữa, ngươi chẳng lẽ còn không biết?"
"Cho dù hoàng vị không còn là của trẫm thì nàng cũng vẫn là của trẫm!Nàng là thê tử của trẫm, nàng là người của trẫm." - Chính bởi vì nàng biết, nên mới không thể khống chế được buồn bực mà nổi giận.
"Ta không phải là người của ngươi! Người ta yêu là Tứ lang, chờ chàng tới hoàng cung chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, khi ấy tất cả mọi người sẽ biết ngươi là kẻ đã lừa gạt cả thiên hạ!"
Chu Doãn Văn lúc này nổi cơn lôi đình, lập tức sai người san phẳng hồ sen. Ngày đó nàng cả đêm phê duyệt tấu chương, chiến bào từ khắp nơi về đều là quân phòng thủ thất bại hoặc đầu hàng. Không có ai rõ hơn nàng, ngôi vị hoàng đế vốn không thuộc về nàng này, nàng không thể ngồi được nữa.Nàng không sợ mất đi hoàng vị, thậm chí đến việc mất đi tính mạng nàng cũng không sợ, duy chỉ có một điều mà nàng không thể chịu đựng.
Nàng giống như rơi vào ma chướng, trong đầu chỉ có một ý niệm --- dùng mọi thủ đoạn khiến Tiêu Quân đoạn tuyệt mọi tình yêu với Chu Lệ, dùng mọi thủ đoạn, để giữ nàng ở lại.
Đêm khuya, Chu Doãn Văn đi tới góc Tây Nam trong hoàng cung, trong cả hoàng triều Đại Minh chỉ có nàng và thái tổ Chu Nguyên Chương bước vào cấm địa này --- để gặp một người.
=================
"Cô làm cái gì?Cuối cùng chuyện này có liên quan đến Dracula đúng không."Thấm Nhã nhạy bén cảm nhận được ân oán giữa Chu Doãn Văn và Tiêu Quân, còn có những chuyện phát sinh về sau cũng có liên quan với việc này.
"Đúng vậy.Thái tổ khi còn tại thế từng gặp một đạo nhân dị tộc, hắn muốn chiếc chùy kim cương(*) bằng bạc được truyền từ hoàng đế tổ tông Nguyên triều Thái tổ lấy được trong hoàng cung Nguyên triều. Người kia là quái vật nửa người nửa quỷ, có dị năng cường đại nhưng phải hút máu người để sống. Thái tổ và hắn có ước định, yêu cầu hắn lưu lại trong hoàng cung bảo vệ Đại Minh bốn đời bình an, sau đó mới giao chùy kim cương cho hắn."
(*)Chùy kim cương (金刚杵/vajra): một pháp khí có tính chất của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét.
(nguồn: vi.wikipedia.org/wiki/Kim_cương_chử)
"Sau khi ta lên ngôi, vì muốn làm Tiêu Quân vui vẻ nên đã đưa món bảo bối đó cho nàng.Đêm đó đi gặp Dracula, ta đã làm một chuyện vô cùng hèn hạ... Ta nói với hắn, không cần chờ bốn đời, ta có thể giao chùy kim cương cho hắn, chỉ cần... chỉ cần hắn biến Tiêu Quân thành quái vật... biến thành người giống như hắn..."
"Cô..."Thấm Nhã thật sự khó lòng nhìn ra người phụ nữ có khí chất trần ổn này trước kia là kẻ cực đoan như thế, vì tình yêu mà có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn đến vậy.
Chu Doãn Văn cười khinh bỉ chính mình: "Ta lúc ấy chỉ nghĩ, nếu Tiêu Quân biến thành như vậy, với tính cách quật cường, quyết tuyệt của nàng, chắc chắn sẽ không thể cùng Tứ thúc ở cùng một chỗ, Tứ thúc cũng không thể đón nhận nàng. Như vậy nàng chỉ có thể thuộc về ta, ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng, vẫn sẽ yêu nàng."
Oa ~ vậy là thông qua Huyết minh mà biến thành Huyết tộc, khó chịu đến vậy sao.Tại sao nàng cảm thấy Huyết tộc đang bị ghét bỏ vậy, nàng có cái gì không tốt oa ~ Quỷ hút máu liếm liếm miệng bắt đầu mất hứng.
"Đừng nóng giận, em và cô ấy không giống nhau, đối với loài người mà nói, phải vứt bỏ thân phận con người là rất khó. Em ngồi xuống, tiếp tục nghe đi."Thấm Nhã biết Tiểu quỷ hút máu tâm lý đen tối lại đang nổi giận rồi, vội vàng đưa tay vỗ vỗ nàng, thấp giọng trấn an.
"Ta vì quyết định điên cuồng này mà lo lắng không yên, Dracula sau khi ta đi cũng chạy tới tẩm điện của Tiêu Quân.Khi ta đẩy cửa ra, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi chuyện đã xảy ra.Dracula lúc ấy đã hút cạn máu Tiêu Quân, nhưng lúc hắn buông Tiêu Quân đang hấp hối ra, chuẩn bị lấy máu ở tim ra hoàn thành Huyết Minh, tính cách cứng rắn mạnh mẽ của Tiêu Quân đã tạo nên kỳ tích, dùng một hơi cuối cùng cầm thanh chùy kim cương ta đưa cho cắm vào trái tim của Dracula, phẫn hận khoét xuống một nửa trái tim của hắn nuốt vào trong miệng."Khóe mắt Chu Doãn Văn co giật, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.Có thể thấy tình cảnh lúc đó chấn động nàng cỡ nào, đến mức mấy trăm năm trôi qua màhình ảnh ấy đối với nàng cũng chỉ như vừa xảy ra mà thôi.
"Draula bị trọng thương, chùy kim cương cắm trước ngực, hắn như nổi điên, suýt chút nữa đã phá hủy cả tòa cung điện. Ta cũng tận mắt thấy thân thể Tiêu Quân phát sinh biến hóa cực lớn, đồng tử đỏ, răng nanh, sát khí âm u. Cuối cùng hoảng hốt chạy ra ngoài hoàng cung, Dracula vì bị thương nặng nên cũng không cách nào chống lại pháp lực của chùy kim cương, lâm vào trạng thái phong ấn như sống như chết."
"Ta hạ lệnh phong tỏa tẩm điện của Tiêu Quân, sai người bí mật mang Dracula đến địa cung dưới một đạo quán nằm ở ngoại ô kinh thành chôn. Tiêu Quân sau đêm đó liền mất tích, nhưng ta biết nàng sẽ quay lại tìm ta.Ta vẫn nhớ rõ buổi tối giữa hè đó, trời nóng như thiêu đốt, vì nơi nơi trong kinh thành đều xảy ra hỏa hoạn lớn, ta ngồi trên ngai vàng, đốt màn che ở đại điện Kim Loan. Lửa rất nhanh đã lan ra khắp đại điện, ta cơ hồ có thể nghe thấy mọi người trong cung đang quỳ ngoài đại điện khóc lóc nỉ non, lúc này ta gặp lại Tiêu Quân."
"Nàng mặc một thân hồng y, phảng phất giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy.Chỉ là lần này nàng không phải là một thiếu nữ quyến rũ, khả ái mà là một nữ thần báo thù mang theo hận ý mãnh liệt từ trên trời giáng lâm, xinh đẹp kinh người. Ta biết ta sẽ trở thành con mồi đầu tiên của nàng, lúc ta sắp chết, dưới ánh trăng mờ ảo nhìn thấy nàng cắm đầu ngón tay vào tim mình, rút máu trong tim ra dẫn vào miệng ta. Ta cười, đây giống nhưng một loại lời thề, nàng có tất cả của ta, mà ta, có được trái tim của nàng. Vận mệnh của hai người, vĩnh viễn gắn kết với nhau."
Chân tướng trong lịch sử cuối cùng chính là, Yến vương Chu Lệ xông vào hoàng cung, giữa đám cháy lớn, có người nói Kiến Văn đế Chu Doãn Văn đã chết cháy trong trận hỏa hoạn, cũng có người ở phía đông đại điện rõ ràng nhìn thấy Kiến Văn đế đứng trên mái hiên, nho nhã, điềm tĩnh, tựa như thường ngày quân lâm thiên hạ, bình lặng nhìn đao quang kiếm ảnh của đám phàm phu tục nhân, sau đó thân ảnh vọt lên bến mất vào trong màn đêm rực lửa.
Hành tung của Kiến Văn hoàng đế Chu Doãn Văn vĩnh viễn trở thành một câu đố trong lịch sử, cùng năm đó Yến vương Chu Lệ lên ngôi, trắng trợn tru diệt trọng thần trong triều thời Kiến Văn, đại học sĩ Phương Hiếu Như, vì tham luyến quyền quý, cậy thế hoàng quyền, thất tín bội nghĩa hôn ước, lại thêm tội mưu phản, xử trảm, tịch thu tài sản cả nhà, liên lụy đến mười tộc, trở thành đại thần duy nhất trong lịch xử bị tru di "thập tộc". Chu Lệ trở thành Mình triều Vĩnh Lạc hoàng đế, chết già.
============
Câu chuyện của Chu Doãn Văn vừa kết thúc, khóe mắt Thấm Nhã lúc này trùng hợp nhìn thấy từ trên cầu thang hoa lệ một bọc vải bông cực lớn từ từ "đáp xuống". Định thần nhìn lại, bọc vải này được buộc trên cổ một con mèo nhỏ màu vàng chanh, orange trên người mang một túi quần áo lớn, đang từng bước từng bước leo xuống tầng.
Con mèo nhỏ này đang làm gì vậy... Tất cả mọi người lặng đi một lúc.Ngược lại là orange khẩn cấp gọi: "Tiểu Mễ nhanh lại đây giúp ta a meo, chúng ta phải tận dụng thời gian."
"Y điện hạ muốn rời khỏi đây?"Chu Doãn Văn có chút kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu vì sao.
"Orange tại sao lần này chúng ta phải đi."Y Nặc Mễ cũng không hiểu.
"Nơi này nguy hiểm a meo.Ngươi cũng mau tránh ra đi," vuốt mèo của Orange ra sức đẩy Chu Doãn Văn, "Tiểu Mễ ta cũng hỏi rõ rồi, ngoại tộc này là huyết mạch chính thống của Cain, rất cường đại đó a meo.Hắn xâm phạm lãnh địa của ngươi là kết thù một, ngươi cứu hai huyết tộc này kết thù hai, Dracula muốn cưới Thánh Linh chi huyết là kết thù ba, hắn thế nào cũng tới tìm đám người này. Vạn nhất hắn tìm ngươi đánh nhau thì làm sao bây giờ a?meow~. Vạn nhất ngươi bị thương thì làm sao bây giờ a?meow~. Ngươi là huyết mạch cuối cùng của Hoàng đế, tuyệt đối không thể có chuyện gì."
"Oa~ khi chúng ta từ châu Âu tới ngươi cũng nói như vậy, kết quả đã có gì xảy ra chưa."Y Nặc Mễ dính lấy Thấm Nhã, nàng bây giờ không nỡ rời xa thức ăn.
"Em từ châu Âu tới?"Thấm Nhã có chút dở khóc dở cười, nàng cho là Y Nặc Mễ vốn sinh ra ở châu Âu, giờ quay về "nhận tổ quy tông", nhưng hóa ra nguyên nhân thật sự là bởi vì một con mèo nhỏ lo Y Nặc Mễ đánh nhau bị thương.
"Huyết thống của tiểu Mễ rất quý giá, phải bảo vệ nghiêm ngặt a meo~ chức trách của ma bộc chính là phải thỏa mãn mọi yêu cầu của chủ nhân a meo."Orange vô cùng nghiêm túc.Những người này không hề hay biết tiểu Mễ còn "tiểu (nhỏ)", huống hồ còn là "chủng loại" trân quý, thân là ma bộc, áp lực của nó rất lớn đó nhé.
Thấm Nhã xoa trán, khó trách tiểu này này dù đã vài trăm tuổi rồi mà hành sự vẫn còn thất thường như vậy.Mặc dù tùy từng thời điểm có lúc vừa xấu xa vừa tinh ranh, nhưng khi mới nhìn thấy nàng lại có thể bị một cái tát đuổi đi.Cộng thêm tính cách Y Nặc Mễ cực kỳ chi li tính toán, còn có một đống sở thích kì quái, bây giờ suy ngẫm cẩn thận thì thấy tám phần là do con mèo kia dạy hư.
Mọi người còn chưa kịp xử lý tiết mục gây ồn ào của Orange, một giọng nói mang ý cười giễu cợt bỗng từ trên cầu thangvọng xuống: "Rời đi là có thể tránh được kiếp nạn này? Ta nói cho các người biết, chuyện đã đến nước này không ai có thể đứng ngoài. Chu Doãn Văn ngươi hài lòng chưa?Tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đều sẽ vì ngươi mà gặp phải kiếp nạn, mấy trăm năm trước là vậy, hiện tại cũng như vậy.Ta như thế, mấy trăm mạng nhà Phương gia như thế, Tứ lang cũng như thế! Tứ lang..."
Giống như xuyên qua không gian và thời gian của mấy trăm năm, Chu Lệ cùng Tiêu Quân, ánh mắt của Lý Cường và Tiêu Quân như hòa với nhau làm một...