Chương 8: Vẫn là trẻ con

Oanh Oanh Của Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: An Tĩnh | Beta: Linh




Tương Phỉ Phỉ là một người xinh đẹp.

Sau khi cô ta phát hiện ngoan ngoãn mềm yếu không cách nào khiến Lâm Tống Tiện chú ý đến thì dứt khoát buông thả tính tình trời sinh của mình, dáng vẻ khó mà kiềm chế được, lại có đôi chút bóng dáng của cậu.

Lúc tiết tự học đầu tiên kết thúc, bên ngoài bắt đầu hơi ồn ào, lục đục, âm thanh tiếp theo ngày càng lớn, thậm chí có vài học sinh trực tiếp chạy đến lớp ba, đứng cách cửa sổ và bàn tán gì đó.

Tống Oanh đặt bút xuống, còn chưa kịp thắc mắc, đã nghe thấy tiếng kêu dưới lầu, vang dội khoa trương, còn là giọng trong trẻo của một cô gái.

“Lâm Tống Tiện, tớ — rất —- thích —– cậu —–“

Lời nói vô cùng rõ ràng lọt vào tai từng người, giống như một tiếng sấm đánh thẳng lên mặt nước.

Không khí nhất thời xao động, tất cả học sinh đều bỏ chuyện mình đang làm, lao ra bên ngoài phòng học nhìn xuống.

Tương Phỉ Phỉ đứng dưới đó, ngẩng đầu nhìn về hướng lớp ba không chút sợ hãi, chờ đợi một người đi ra.

Bên trong đồng phục của cô ta là một chiếc áo hai dây nhỏ màu đen, ống quần đã bị chỉnh sửa, để lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ gầy, mái tóc dài biến thành đuôi sam nhỏ, bên trong lẫn vài sợi tơ màu tím.

Nữ sinh còn trang điểm, mắt màu hoa tử lan tím và môi màu đỏ đậm, hai màu sắc rất khó điều chỉnh lại vô cùng thích hợp với khuôn mặt cô ta, có lẽ nguyên nhân chính là làn da trắng và ngũ quan tinh xảo, cả người đứng đó cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn.

Càng khiến người khác chú ý hơn là vách tường bên cạnh cô ta, đã bị ai đó phun lên mấy chữ rất to bằng sơn màu sắc rực rỡ, vô cùng bắt mắt.

—— “Lâm Tống Tiện, tớ rất thích cậu”

Phách lối giống hệt sự phóng khoáng trên vẻ mặt cô ta giờ phút này, nhiều người vây lại trên hành lang, bàn luận sôi nổi, trên mặt họ đều là sự hưng phấn và khiếp sợ.

Tỏ tình trước đám đông trong trường học đã quá kích thích, không nghĩ tới còn mạnh bạo đến như vậy, mọi người kiềm chế sự kích động, trông mong chờ đợi vai nam chính bước ra sân, cuối cùng, ở mảnh đất trống trước khu dạy học, bóng dáng Lâm Tống Tiện không nhanh không chậm xuất hiện ở nơi đó.

“Tớ đã chuẩn bị sự bất ngờ này vì cậu.” Tương Phỉ Phỉ nháy mắt mấy cái, nhìn cậu, “Thích không?”

Lâm Tống Tiện như thể mới hoàn hồn lại, nhìn về phía bức tường bị phun tên mình ở bên cạnh theo lời cô ta nói, bên tai vẫn còn lời nói của cô khi nãy.

“Bức vẽ trên tường thông báo của cậu rất bạo dạn đấy, tớ cũng muốn bày tỏ với cậu theo cách này.”

“Như vậy thì chúng ta cùng làm với nhau.”

Tương Phỉ Phỉ nhìn cậu, hai con người tỏa sáng, đáy mắt của thiếu nữ chứa đựng sự sợ hãi và tình yêu tuổi trẻ, Lâm Tống Tiện rời mắt khỏi bức tường, còn chưa tỉnh ngủ, ngáp một cái.

“Cậu là phá hư của công, tôi là sáng tác nghệ thuật.”

Giọng nói của cậu tùy ý, dáng vẻ lười biếng như một chú mèo trốn trên gác xếp vào chiều ngày hè, Tương Phỉ Phỉ không tức giận chút nào, ngược lại còn tỏ ra thích thú không giấu được.

Cô ta đang định mở miệng.

“Phía trước, nữ sinh kia! Em đến văn phòng làm việc của tôi ngay!” Thầy chủ nhiệm chạy đến rất kịp thời, nhìn cảnh tượng khoa trương này, ông ta hung hăng cầm thước dạy học đến gần, xách quần áo Tương Phỉ Phỉ lên, không quên khiển trách trang phục của cô ta hiện tại.

“Em xem thử em đang ăn mặc kiểu gì, hết thuốc chữa thật rồi, còn vẽ bậy bạ lên tường của trường, ai cho em can đảm, Lương Tĩnh Như sao? Ngày mai gọi người nhà em đến trường gặp tôi, thuận tiện xử phạt!”

Mắng xong một trận, dường như ông ta đã bớt tức giận, nhìn sang Lâm Tống Tiện với dáng vẻ không liên quan đến chuyện này, vẻ mặt thầy dịu lại, nói: “Lâm Tống Tiện, mặc dù trong chuyện này em không thoát khỏi sự liên quan, nhưng do thấy em chủ động tích cực báo cáo, lần này thầy sẽ không so đo với em, bình thường phải ngoan ngoãn lại cho thầy biết không?!”

“Chủ nhiệm Chu, em là người bị hại.”

“Là cậu gọi thầy à?” Tưởng Phỉ Phỉ không thể tin nổi mà mở to hai mắt, Lâm Tống Tiện ngẫm nghĩ nói: “Nghiêm túc mà nói, là tôi nhờ người khác giúp đỡ báo cáo cho giáo viên biết.”

Cậu nói xong, trịnh trọng nhìn cô ta, không quên bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, tôi không thích cậu, lần sau xin đừng làm mấy chuyện chiếm dụng tài nguyên công cộng nữa, dù sao mọi người cũng rất bận rộn.”

Trên mặt Tương Phỉ Phỉ là sự đau khổ và bi thương không cách nào che giấu, lúc đang bị thầy chủ nhiệm lôi đi, lại đột nhiên thu hồi sự mất mát, ngẩng đầu cười rực rỡ với cậu.

“Không sao cả, tớ cam tâm tình nguyện bị phạt vì cậu.”

Người đi rồi, những người xem náo nhiệt xung quanh cũng tản bớt, trước khi đi, Chu Đại Chùy còn gọi công nhân vệ sinh đến dọn dẹp mặt tường, dòng chữ bắt mắt nhanh chóng bị lau sạch sẽ.

Phương Kỳ Dương – người vừa rồi đã gọi thầy chủ nhiệm đến vẫn đứng bên cạnh Lâm Tống Tiện, nhìn bóng lưng bị lôi đi của Tương Phỉ Phỉ, lắc đầu cảm khái.

“Anh Tiện, nói thật, cô gái này thật sự rất si tình với anh đấy.”

Lâm Tống Tiện không để ý đến cậu ta, xoay người đi vào khu dạy học.

“Hơn nữa người ta còn là hoa khôi của trường, mặt xinh dáng đẹp, kết hợp với anh cũng không thua kém, sao không cân nhắc thử xem?”

“Cân nhắc cái gì?” Lâm Tống Tiện gắng gượng phản ứng với cậu ta.

“Yêu đương ngọt ngào đó! Có một cô bạn gái không thích hơn sao?”

“Có thể thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu mày không hả?”

“?” Phương Kỳ Dương chấm hỏi, lại nghe Lâm Tống Tiện nói hợp lý hợp tình.

“Tao vẫn còn là trẻ con.”

“…………”

Hôm nay là thứ sáu, bầu không khí lúc tan học náo nhiệt vui vẻ hơn thường ngày.

Phương Kỳ Dương tỏ vẻ ban ngày Lâm Tống Tiện đã làm tổn thương sâu sắc đến mình, yêu cầu bồi thường, nếu để cậu ta đến nhà Lâm Tống Tiện chơi trong căn phòng bày vô số trò chơi, thì cậu ta sẽ bất đắc dĩ tha thứ cho cậu.

Lâm Tống Tiện biểu hiện, hy vọng cậu ta vĩnh viễn không tha thứ cho mình.

Tuy nói như vậy, nhưng lúc Phương Kỳ Dương bừng bừng hứng thú bấm chuông cửa nhà cậu vào thứ bảy, Lâm Tống Tiện vẫn tự mình xuống lầu mở cửa cho cậu ta, vừa tiến vào, Phương Kỳ Dương quen cửa quen nẻo đổi giày ở tủ giày bên cạnh, lảm nhảm than phiền không ngừng.

“Không phải em nói chứ, nơi cao cấp đúng là khác biệt, em đã đến bao lần rồi, an ninh giữ cổng vẫn kiểm tra đầu đuôi gốc ngọn, mười tám đời tổ tiên của em cũng sắp bị ông ta tra hỏi luôn rồi.”

Lâm Tống Tiện mở tủ lạnh, lấy một chai nước bên trong ra cho cậu ta, “Uống nước đi.”

Tiếng ồn ào bên tai cuối cùng cũng im lặng, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục vang lên.

Trong lòng cậu thở dài, đi lên lầu.

Nhà của Lâm Tống Tiện là biệt thự đơn lập, tổng cộng có ba lầu, lầu một lầu hai là phòng ngủ, lầu ba chia làm thư phòng, phòng chiếu phim và phòng trò chơi.

Thứ khiến Phương Kỳ Dương hâm mộ nhất cũng chính là chỗ này, căn phòng trò chơi độc nhất được Lâm Tống Tiện sửa sang lúc cậu còn học cấp hai, các thiết bị máy móc đều là hàng phân phối hàng đầu, vốn có thể tìm được tất cả trò chơi trên thị trường, đó là thiên đường cho nam giới, là mơ ước của tất cả học sinh trung học bây giờ.

Lần đầu tiên Phương Kỳ Dương đến đây cũng kinh ngạc không nói nên lời, lúc trở về còn bày tỏ mình muốn có một căn phòng như vậy, sau khi bị ba mẹ đánh cho một trận, cậu lập tức từ bỏ ý tưởng.

Từ đó cậu thường xuyên đến đây, hận không thể ở chung với Lâm Tống Tiện.

Phòng không lớn, cửa sổ bị che một nửa, hai nam sinh ngồi xếp bằng ở giữa sàn nhà, cầm điều khiển trò chơi trong tay, tập trung nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lớn trên vách tường.

Âm thanh va chạm và tiếng nổ trong trò chơi vang lên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu la kích động từ miệng của Phương Kỳ Dương. Lúc Lâm Tống Tiện chơi game rất yên tĩnh, khóe miệng chỉ mím chặt, thao tác trên tay cầm trong tay mình, toàn bộ ánh mắt và tinh thần đều chăm chú theo dõi giao diện trò chơi.

Đánh xong mấy ván, Phương Kỳ Dương hét đến độ giọng khàn đi, cậu ta ném máy game, xoa xoa hai tay ê ẩm, đứng lên.

“Em xuống lầu lấy hai chai nước, anh muốn uống gì?”

“Gì cũng được.” Lâm Tống Tiện dùng hộp điều khiển từ xa để dừng màn ảnh, không ngẩng đầu.

Phương Kỳ Dương đi xuống, không bao lâu, lại nghe thấy giọng nói của cậu, truyền đến từ cạnh cửa, vừa thận trọng vừa cẩn thận.

“A Tiện, hình như mẹ anh quay về rồi, anh muốn xuống xem thử không.”

Tống Nghi Ninh ngồi trên ghế sofa dưới lầu, người phụ nữ mặc một bộ quần áo màu trắng, khuôn mặt được chăm chút kĩ lưỡng y hệt mới ba mươi tuổi, khí chất xuất chúng.

Hình như bà chỉ quay về để lấy văn kiện, sau khi kiểm tra cẩn thận đồ trong tay, chuẩn bị xách túi đứng dậy rời đi.

Nghe thấy tiếng động, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tống Tiện đang đi từ trên lầu xuống, cũng chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Con ở nhà à?”

“Vâng.” Lâm Tống Tiện có không giống bình thường. Đối mặt với bà, tinh thần phấn chấn luôn tồn tại trên người cậu thiếu niên như thể bị một cánh tay vô hình dập tắt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại sự nặng nề.

Bà gật đầu, không lên tiếng, lại nhìn về phía Phương Kỳ Dương đứng bên cạnh, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.

“A Dương cũng ở đây à, thay dì hỏi thăm sức khỏe của ba mẹ con nhé.”

“Vâng, dì Tống.”

Tống Nghi Ninh lại gật đầu với họ một lần nữa, sau đó đi ra cửa, Phương Kỳ Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, hơi thấp thỏm nhìn về phía Lâm Tống Tiện.

“Sao dì ấy đột nhiên quay về vậy?”

“Không biết.” Trên mặt anh không có cảm xúc, đôi mắt ảm đạm. “Khuya ngày hôm trước cũng có về một lần, say bất tỉnh nhân sự, có lẽ thư kí mới đến đưa về nhầm chỗ.”

“Thảo nào…” Phương Kỳ Dương như có điều suy nghĩ.

“Em còn nói sao đột nhiên anh lại cúp tiết.”

Lâm Tống Tiện không lên tiếng, vẻ mặt có hơi khó coi, Phương Kỳ Dương thấy vậy, lập tức hỏi: “Có muốn tiếp tục chơi không?”

“Ừ.”

Hai người ở trong phòng chơi game đến tận chiều, mãi khi sắc trời bắt đầu tối, ba mẹ Phương Kỳ Dương gọi điện thoại thúc giục cậu trở về ăn cơm.

Âm thanh huyên náo của trò chơi và tiếng nói chuyện bỗng nhiên biến mất.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Lâm Tống Tiện gác hai tay nằm trên sàn nhà, nhìn căn phòng từ từ tối lại, đến khi nó hoàn toàn rơi vào một màn đêm đen.

Ngoài cửa sổ chiếu vào ánh sáng yếu ớt, không đủ chiếu sáng trước mắt, bóng tối mờ mịt, sự bày biện xung quanh tựa như biến thành dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

Cả ngôi biệt thự yên lặng không một tiếng động, ngoại trừ cậu thì không còn một sinh vật sống nào.

Lâm Tống Tiện đột nhiên đứng dậy.

Đèn đường trong tiểu khu đã cũ, chỉ mờ nhạt ảm đạm.

Tống Oanh thay giày xách túi rác ra cửa, Tống Chi Lâm ngồi trong phòng khách đọc sách nghe thấy tiếng động, không quên ngẩng đầu đẩy mắt kính, dặn dò cô.

“Nhân Nhân, nhớ mang chìa khóa.”

Ban đêm trên đường không có nhiều người đi lại, các nhà khác vẫn sáng đèn, lúc đi ngang qua thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tivi từ bên trong truyền ra, tràn ngập khói bếp.

Tống Oanh vứt rác ở cổng tiểu khu xong, lúc chuẩn bị xoay người đi vào, bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc ở đối diện đường.

Cô cho là mình nhìn nhầm, nên lại cẩn thẩn nhìn chằm chằm, cuối cùng mới chắc chắn, đó chính là Lâm Tống Tiện.

Nam sinh mang theo một chiếc túi căng phồng, đi về phía trước với sắc mặt sa sầm. Cậu mặc một chiếc áo khoác cũ rất rộng, trên đầu còn đội một chiếc mũ rất to, đây là nguyên nhân lớn khiến vừa rồi Tống Oanh không dám nhận người.

Bóng cây lắc lư, bóng cậu đổ trên mặt đất, tựa như nhập làm một thể với chiếc bóng mờ.

Tống Oanh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tiếng gọi cậu lại.

“Lâm Tống Tiện, cậu đi đâu vậy?”

**

Hết chương 8