Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Yang Hy.
Trì Yếm một mình lên núi Bành La, lúc đến chân núi anh liền thấy tổ tiết mục đang cư trú trong thôn xóm nhỏ, anh đỗ xe thật xa, gần như không nằm trong tầm mắt của mọi người, sau đó đi bộ lên núi.
Mùa đông núi rừng không có nguy hiểm như mùa hè, nhưng vẫn sẽ tràn ngập rất nhiều thứ ngoài ý muốn, theo như Trì Yếm thấy, tới nơi này quay chương trình là tương đương với chuyện không muốn sống nữa. Lúc anh lên núi, thôn xóm dưới chân núi đang bùng nổ khắc khẩu, hiển nhiên chuyện liên tiếp mất tích làm đạo diễn không đồng ý lên núi tìm người nữa, lúc trước mọi người đều cho rằng Khương Tuyết mất tích là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đến chạng vạng hôm nay, ngoại trừ đám Khương Tuệ không trở về, còn có một chuyên viên trang điểm không trở lại.
Lúc này đạo diễn mới ý thức được đã xảy ra chuyện lớn, ngọn núi này không thể đi vào nữa.
Khương Thủy Sinh hốc mắt đỏ bừng, suýt nữa đã dùng đòn gánh đánh nhau với bọn họ.
Trì Yếm không quan tâm tình hình dưới đó thế nào, sau khi lên núi anh đã đánh dấu suốt cả đường đi.
Anh vội vã đến đây, gần như cái gì cũng không mang, trên người chỉ có con dao găm thường hay mang theo bên người, anh dùng nó để phân rõ hướng đi. Trên nền tuyết rất dễ bị lạc phương hướng, cũng may ban ngày lúc lên núi có nhiều người, vẫn còn lưu lại dấu chân nhợt nhạt.
Trì Yếm loại trừ những dấu chân linh tinh và dấu chân qua lại trên đường, anh đi dọc theo mấy con đường còn lại.
Tuy là như thế, anh cũng đi nhầm đường vài lần, sắc trời tối xuống anh mới đi đến con đường cuối cùng.
Trì Yếm dùng di động để chiếu sáng, lớp tuyết phản xạ lại ánh sáng nên con đường không quá ảm đạm. Anh đi đến một chỗ, rõ ràng cảm thấy chân dẫm lên có chút không đúng.
Trì Yếm cẩn thận vòng qua mảnh đất này, dùng dao găm gõ nhẹ xuống nền tuyết, quả nhiên nghe thấy âm thanh trống rỗng.
Dưới nền tuyết có cái hang động đá vôi.
Anh cẩn thận bước ra ngoài, liền thấy mặt đất có một cái lỗ lớn, lại đi về phía trước một chút, anh thấy Khương Tuệ và Tống Địch rơi vào trong hang động đá vôi.
Khương Tuệ ôm đầu gối, lạnh đến phát run, Tống Địch tốt hơn một chút, hắn bọc áo lông vũ rúc vào góc với ý đồ dùng di động cầu cứu.
Khương Tuệ nghe thấy tiếng bước chân, cô nâng mắt lên.
Dưới bầu trời tối tăm, bông tuyết dừng trên lông mi, cô liếc mắt một cái liền thấy Trì Yếm. Cô bỗng cảm thấy mình đang nằm mơ, hoặc là bị đông lạnh đến choáng váng, chỗ như thế này sao lại nhìn thấy Trì Yếm chứ?
Tống Địch ngẩng đầu, lộ ra biểu tình vui sướng, hắn ra hiệu — Cứu chúng tôi. Sau đó lại dường như nhớ tới cái gì, hoảng sợ chỉ vào bên trong hang động đá vôi.
Trì Yếm cau mày, nhìn theo hướng ngón tay Tống Địch chỉ, liền thấy thân thể to lớn của con mãng xà. Trì Yếm một lúc lâu không nhúc nhích, vẻ vui sướng trên mặt Tống Địch cũng chậm rãi thu lại.
Tống Địch nghĩ: Vừa rồi chỉ mong có người tới, nhưng mà quên mất người này không có cách nào kéo bọn họ lên, người đàn ông trẻ tuổi trên mặt có vết sẹo này đến dây thừng cũng không có, độ cao hơn ba mét, làm sao anh kéo bọn họ lên được? Động tĩnh quá lớn sẽ kinh động đến mãng xà, nó tỉnh lại thì phải làm sao.
Ngón tay Khương Tuệ lạnh lẽo, sau khi phản ứng lại cô cũng ra hiệu cho anh — Phía dưới quá nguy hiểm, anh trở về tìm người đi.
Nhưng mà ba người đều hiểu rõ, nơi này cách dưới chân núi xa như vậy, sắc trời lại tối, một đi một về, gần như suốt đêm cũng không thể quay lại.
Thời tiết như vậy, bọn họ bị mãng xà cản chân, chỉ có thể ở cửa động chịu đựng gió lạnh và tuyết rơi, không dám đi xuống dưới, thật sự quá lạnh, ai cũng không biết ở trong động có thể cố nhịn qua hay không.
Khương Tuệ ôm chặt đầu gối, tuyết chạm vào phần da thịt còn lưu lại độ ấm, rồi tan chảy trên hàng mi của cô.
Nhưng mà ngay sau đó, Trì Yếm từ cửa động nhảy xuống. Anh đã có chuẩn bị rồi mới nhảy, khống chế lực đạo rơi xuống đất, cũng không quá mạnh.
Tống Địch mở to hai mắt, người này không muốn sống nữa sao? Thấy con mãng xà mập ú thế mà còn nhảy vào trong, tốt rồi, ba người đều không ra được!
Trì Yếm không nói lời nào, đi đến trước mặt Khương Tuệ, vừa rồi anh đã quan sát tình hình xung quanh một lát, hiện tại trong lòng có dự định.
Anh tới gần cô, Khương Tuệ cũng run run hàng mi nhìn anh.
Đã rất lâu kể từ lần ăn cơm chiên trứng đó, đối mặt với sinh tử, sự xấu hổ lúc trước cũng biến mất.
Trì Yếm đến gần cô hơn, mới phát hiện cô cực kỳ lạnh, môi đang phát run.
Anh giơ tay hất mấy bông tuyết trên người giúp cô, thấp giọng nói vào bên tai: “Tôi đưa em ra ngoài.”
Khương Tuệ lạnh đến cả người cứng đờ, cô có chút suy yếu nhìn anh. Khuôn mặt của người đàn ông nhìn không rõ lắm, nhưng mà câu nói này cực kỳ kiên định.
Trì Yếm kéo cô lên, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, ý bảo cô dẫm lên vai anh.
Khương Tuệ biết hiện tại không còn biện pháp, cô cũng không dám cọ xát, dẫm lên bả vai anh, Trì Yếm để cô đỡ vách hang động, sau đó chậm rãi đứng lên.
Hiện tại anh cao một mét chín mốt, Khương Tuệ một mét sáu tám, cô dẫm lên anh, cánh tay vừa vặn có thể với tới cửa động.
Trì Yếm trầm mặc, giữ chặt cẳng chân cô, không tiếng động đưa cô lên trên.
Khương Tuệ đã lên được nửa người, cô nỗ lực cắn răng bò lên tiếp, cuối cùng cũng ra khỏi cửa động.
Trong động Tống Địch dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn Trì Yếm, dũng khí phải lớn đến cỡ nào mới dám nhảy xuống đưa người ra ngoài chứ.
Người đàn ông trầm mặc cao lớn này, tuy biểu tình không phong phú, nhưng giờ khắc này Tống Địch bỗng thấy được hy vọng, anh thật sự có thể đưa Khương Tuệ ra ngoài!
Tống Địch đứng lên, hắn thật sự lạnh đến sắp chết, cũng không rảnh lo đến tôn nghiêm gì đó, nhỏ giọng cầu xin: “Anh cũng giúp tôi đi.”
Ở cửa động một thân ảnh nhỏ xinh đang ngồi xổm.
Đêm đông không có ánh trăng, anh chỉ có thể thấy bóng người nho nhỏ đang ở trên nền tuyết nhìn mình.
Vách động quá trơn, Trì Yếm không thể leo lên trên. Anh trầm mặc một chút, nói với Tống Địch: “Được, nhưng anh phải bảo vệ cô ấy.” Đừng làm cô sợ hãi.
Tống Địch giật mình, vội vàng đồng ý.
Trì Yếm làm y như lúc nãy và đưa Tống Địch lên trên.
Tống Địch ở trên cửa động, thở hổn hển, cảm giác như mình vừa chết một lần.
Trong động chỉ còn lại một mình Trì Yếm, anh không thấy rõ biểu tình của Khương Tuệ, anh ra hiệu cho cô — Em đi trước đi.
Tống Địch cũng nhỏ giọng nói: “Khương Tuệ, chúng ta đi trước đi, ít nhất là tìm người tới cứu anh ta.”
Khương Tuệ toàn thân lạnh lẽo, cô lắc đầu.
Cái gì mà tìm người tới cứu anh, ở đây một đêm, không biết có thể sống sót hay không.
Tống Địch thấy ánh mắt chết tâm của cô, hắn cũng rất nôn nóng. Lại khuyên thêm hai lần, thật sự lạnh đến không chịu nổi, hắn nói với Trì Yếm ở trong động: “Anh thấy đấy, tôi kêu cô ấy đi rồi, là cô ấy không chịu đi, tôi thật sự lạnh muốn chết, tôi đi đây!” Không phải hắn không muốn cứu người, mà là cái động sâu như vậy, dù có buộc quần áo thành dây thừng, hắn với Khương Tuệ, hai người đã bị đông lạnh một thời gian dài, cũng không có cách nào kéo Trì Yếm lên.
Dù là tìm chỗ trốn tuyết hay che gió cũng tốt hơn ở đây mắt to trừng mắt nhỏ.
Trì Yếm thần sắc lạnh lẽo, nhưng Tống Địch đã đi rồi. Cô gái còn ngồi xổm bên cửa động, cô chưa từng không nghe lời như vậy.
Một giọt nước rơi xuống mặt Trì Yếm, anh duỗi tay sờ khuôn mặt, mới phát hiện cô đang khóc.
Trì Yếm cắn răng, đột nhiên không tiếng động lấy dao găm ra bắt đầu đục vách đá.
Anh chọn chỗ để đục, thanh âm không lớn, nhưng hết sức nguy hiểm, dù sao trong động vẫn còn con mãng xà béo ú kia.
Trì Yếm dùng mười phần sức lực, cũng may vách động không quá cứng, anh thật sự đã đục được bốn năm lỗ.
Khương Tuệ đoán được anh muốn làm gì, cô khẩn trương nhìn chăm chú con mãng xà mập trong động, cũng may nó không tỉnh.
Tuyết rơi xuống ngày càng nhiều, ngón chân của Khương Tuệ vốn bị đau đã trở nên tê liệt.
Trì Yếm đục mấy cái lỗ cách nhau rất xa, anh dẫm lên chúng miễn cưỡng cũng đủ để lên mặt đất, anh dùng lực, cánh tay vươn lên, ra khỏi hang động đá vôi. Tâm tình căng chặt của Khương Tuệ cuối cùng cũng thả lỏng.
Đã hơn nửa giờ trôi qua kể từ khi Tống Địch rời đi.
Bàn tay Trì Yếm bị đá và dao găm cứa vào chảy ra rất nhiều máu, anh lau máu vào nền tuyết, bước tới bế Khương Tuệ lên, trong lòng ngực anh cũng lạnh, nhưng cô hiển nhiên lạnh hơn.
Trì Yếm sờ sờ khuôn mặt Khương Tuệ, quả nhiên tay anh đầy nước mắt.
Anh không nói gì, lau nước mắt cho cô rồi ôm cô rời đi.
Anh đi một lát thì thấy nơi được đánh dấu, Trì Yếm ôm cô đi qua đó, đẩy lớp tuyết ra, để lộ một cái sơn động nho nhỏ bên trong. Sơn động này không giống với hang động đá vôi mà đám Khương Tuệ ngã xuống, bên trong cực kỳ hẹp, cửa động còn có mấy cành cây mục nát.
Trì Yếm đặt cô xuống.
Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt, tựa như không có cảm xúc gì: “Tuyết rơi rất nhiều, đến hừng đông lại xuống núi.”
Khương Tuệ tất nhiên không phản đối, cô lạnh đến nỗi không có sức lực để nói chuyện, cô chỉ muốn đi ngủ.
Trì Yếm cau mày, nhặt mấy cành cây mục nát lên, chắn cửa động lại, anh sợ bị gió thổi bay nên kéo cà vạt xuống rồi buộc chúng lại.
Tháng một gió tuyết hoành hành, cũng may mùa đông ở thành phố R lạnh hơn chỗ khác, người cũng mặc đồ dày hơn, Trì Yếm cởi áo khoác lông vũ bọc cô lại, còn mình chỉ mặc áo sơmi, đưa lưng về phía cửa động, sau đó ôm cô.
Khương Tuệ áp trán vào ngực anh.
Cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ngực anh rất ấm, dưới tầng cơ bắp mỏng, trán cô chạm vào nhịp tim anh.
Cực kỳ mãnh liệt, như là nhịp trống.
Anh ôm rất chặt, lưng anh đối diện với cơn gió lạnh, còn cô lại không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy ấm.
Trì Yếm không nói lời dư thừa, vào một đêm như vậy, anh an tĩnh như mọi khi, thậm chí vẫn mang theo vài phần lãnh đạm đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Khương Tuệ bỗng đột nhiên ý thức được, anh có lẽ, thật sự có chút thích cô.
Ít nhất việc anh vừa làm chẳng có mấy người đàn ông làm được.
Trì Yếm cũng rất mệt, anh nhắm mắt lại, suy nghĩ đến con đường ngày mai đưa cô xuống núi.
Một bàn tay trong lòng ngực vươn lên, chạm nhẹ vào mặt anh.
Trì Yếm cúi đầu, đối diện với đôi mắt của cô.
“Anh có lạnh không?” Khương Tuệ nhẹ giọng hỏi.
Trì Yếm mặt không cảm xúc: “Không lạnh, em mau ngủ đi, tỉnh ngủ thì trời đã sáng.”
“Nói bậy, anh lấy lại áo đi.”
Trì Yếm: “Tôi quen rồi.” Anh nói cực kỳ bình tĩnh, anh thật sự đã quen với loại rét lạnh này, khi còn nhỏ gió tuyết đêm cũng chẳng thể đông chết một tên lưu lạc như anh, lớn lên tất nhiên cũng sẽ không.
Ánh mắt run rẩy, cô rút tay về, khuôn mặt anh lạnh như tảng băng. Khương Tuệ hỏi anh: “Trì Yếm, ngày đó ý của anh là thích em sao?”
Đây là vấn đề làm cô bối rối rất lâu, quá kỳ quái. Thậm chí làm cho người ta sợ hãi đến nỗi cảm thấy ngạc nhiên lại thẹn thùng.
Trì Yếm trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Không có, ngày mai em trở về thôn kia đi, đừng chạy đến chỗ này nữa.”
Nếu là trước đây, Khương Tuệ sẽ rất xấu hổ vì đã tự mình đa tình, dù sao lúc cô mời Trì Yếm ăn cơm, đoạn đối thoại đó rất mơ hồ, làm người ta không rõ rốt cuộc có phải tỏ tình hay không.
Nhưng hiện tại, anh nói không có, cô lại cảm thấy là nói dối.
Khương Tuệ thoát khỏi cái ôm của anh, cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên người anh.
Trì Yếm vừa nhíu mày, cô lại rúc vào lòng anh, lấy chiếc áo khoác to rộng bao lấy hai người bọn họ.
Cảm nhận được thân thể nho nhỏ mềm mại chui vào lòng, anh chợt cứng đờ, giống như bị người ta đánh cho một gậy vào xương sống, không thể động đậy.
Lần đầu tiên Khương Tuệ làm loại chuyện này, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng cô biết làm như vậy sau lưng Trì Yếm mới không đến nỗi bị gió thổi một đêm.
Nhịp tim của người đàn ông kịch liệt tăng nhanh, làm chấn động màng nhĩ của cô.
Cô chậm rãi nói: “Anh nói không có, vậy thì không có.”
Lúc có, lúc lại không, cô thật sự tin lời nói dối của anh.