Đăng vào: 12 tháng trước
Editor + Beta: Yang Hy.
Buổi tối Khương Thủy Sinh đạp xe trở về, thấy cửa sổ bị vỡ kính, nghĩ cũng biết tại sao lại thế này, hắn lắc đầu thở dài một tiếng.
Khương Tuệ mở tay ra cho Khương Thủy Sinh xem 150 đồng Tôn Tiểu Uy đưa cho cô: "Tôn Tiểu Uy bồi thường tiền."
Khương Thủy Sinh kinh ngạc: "Sao thằng bé lại trả nhiều như vậy?"
Khương Tuệ cắn răng: "Con không biết."
Thật ra sao cô lại không biết chứ, dùng cách nói của đời sau, Tôn Tiểu Uy chính là cái nhan cẩu. Nhưng mà cô mới mười ba tuổi, không thể cáo trạng với ba thế này được.
Khương Thủy Sinh nói: "Một cái cửa sổ không cần nhiều tiền như vậy, Tuệ Tuệ đi trả lại cho cậu ấy nhé."
"Ba." Khương Tuệ khẽ nói, "Con không muốn đi."
"Sao vậy?"
Khương Tuệ không nói, bây giờ Tôn Tiểu Uy vừa thấy cô liền nói lắp, cô nghe cũng thấy sốt ruột. Cũng may Khương Thủy Sinh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cô không muốn đi, Khương Thủy Sinh không nói hai lời liền tự mình đi.
Khương Thủy Sinh đi trả tiền, cha Tôn Tiểu Uy nháy mắt liền phản ứng lại, không cần Khương Thủy Sinh cáo trạng liền đánh Tôn Tiểu Uy một trận.
Tôn Tiểu Uy ở trong sân nhảy nhót lung tung: "Ba! Con sai rồi còn không được sao, ba nhẹ một chút nhẹ một chút, ai da!"
Cha Tôn thật sự là tức đến bật cười: "Tiểu tử thúi, mày có tiền ghê ha, sớm muộn gì của cải cũng bị mày tiêu sạch, không bằng đánh chết sớm một chút cho xong việc."
Tôn Tiểu Uy oan ức: "Lúc ấy trong đầu con, cũng chỉ có..." Cậu ta ngậm miệng, che mông nhe răng trợn mắt nhưng không nói.
"Mày nói trong đầu có cái gì? Bã đậu sao!"
Tôn Tiểu Uy mặt đỏ bừng, cắn răng ăn đánh.
Cậu ta vốn dĩ cho rằng chuyện mình đỏ mặt cào đất sẽ bị cười nhạo thật lâu, không nghĩ tới lại ngoài ý muốn cả bọn con trai lại nhất trí im miệng không nói. Cái nhìn thoáng qua hôm ấy trở thành bí mật mà mọi người đều biết.
Tôn Tiểu Uy cắn nhánh cỏ, ánh mắt bất động thanh sắc nhìn về hướng cánh cửa sổ đã được sửa lại.
Đỗ Lực bên cạnh nói: "Đó là Khương Tuệ đúng chứ?"
Có người nói: "Là cậu ấy."
"... Ừ."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người đỏ mặt hỏi: "Các cậu có cảm thấy, cậu ấy rất đẹp không?"
Ai cũng không hé răng, tựa như ai nói ra trước người đó thua.
"Tôn Tiểu Uy, cậu cảm thấy thế nào?"
Tôn Tiểu Uy đột nhiên bị điểm tên, giống như mèo bị dẫm đuôi: "Tớ cảm thấy cái gì? Bộ dáng của cậu ta... vừa nhìn đã biết không phải người tốt."
Đám con trai như vừa tỉnh mộng: "Đúng đúng, không phải người tốt."
Bọn họ tâm khẩu bất nhất, tinh thần không tập trung. Nhưng lời Tôn Tiểu Uy nói, mọi người vẫn có chút tán thành, diện mạo và tính cách của Khương Tuệ không phù hợp, cô lớn lên nũng nịu, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, như là hoa đào nhỏ thành tinh.
Thời điểm này, đám học tra cũng không biết hình dung bộ dáng của cô thế nào, dù sao, tóm lại vừa nhìn liền biết không phải người tốt là được rồi!
...
Trì Yếm tốn gần hai tháng để sửa lại chiếc xe cho phú nhị đại Dương Tung.
Cuối tháng tám, không khí oi bức làm tăng thêm sự khô nóng.
Có người không kiên nhẫn nói: "Dương Tung, sao cậu ta còn chưa tới, nếu xe mà biến thành rác thì ông đây đánh chết cậu."
Dương Tung cũng phiền lòng: "Gấp cái gì!"
"Cậu ta tới rồi!"
Mọi người sôi nổi quay đầu lại nhìn, một chiếc motor màu đen từ nơi xa phóng nhanh đến, tiếng động cơ lớn mang theo khói bụi bay tán loạn trong không khí, thiếu niên áo đen điều khiển motor, bay vọt vượt qua rào cản, xe trượt một khoảng rồi cấp tốc đánh một đường cong, cuối cùng vững vàng dừng trước mặt bọn họ.
Xe để lại vết trượt trên đường, đám phú nhị đại nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu mới có người kích động nói: "Mẹ nó! Tuyệt thật."
Dương Tung cũng phản ứng lại, kích động đến hai mắt sáng bừng.
Thiếu niên trên xe tháo mũ xuống, gật đầu với hắn ta: "Dương thiếu." Trì Yếm treo mũ vào tay lái, đám phú nhị đại sờ sờ chiếc motor được cải tiến giống hình viên đạn.
Trì Yếm nói: "Săm lốp là loại nóng chảy, chuyên dùng để đua xe, độ bám chắc, hiệu suất vận hành tốt. Dầu và đèn cũng được thay đổi lại." Anh nói rồi bật đèn lên, vài người hai mắt sáng bừng, hiếm lạ mà sờ sờ.
"Chiếc xe này mẹ nó thật quá tuyệt."
Trì Yếm giao chìa khóa cho Dương Tung, Dương Tung kích động vô cùng, hắn đam mê motor, trong nhà cũng được tầm mười mấy chiếc, nhưng không có chiếc nào so được với chiếc mà Trì Yếm vừa cải tiến. Hiện tại được nhận lại chìa khóa, hắn kích động như được ba giao lại di sản.
Dương Tung nói: "Trì Yếm, không, anh Yếm, về sau anh chính là anh trai của em."
Trì Yếm cười cười: "Dương thiếu nói đùa."
Dương Tung vuốt thân xe, nói: "Bao nhiêu tiền anh cứ nói, bao nhiêu cũng được cả." Lúc trước hắn ôm thái độ xem thử, tùy tiện kéo một chiếc từ gara đưa cho tên tiểu tử Đái Hữu Vi, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy chiếc motor tuyệt đến vậy.
Trì Yếm nói: "Không cần, lúc trước đã nói không thu tiền, cải tiến chơi thôi."
"Như vậy sao được! Cần phải trả chứ."
Mấy huynh đệ của hắn cũng kêu gào phải trả, Trì Yếm cuối cùng chỉ nhận chi phí nguyên vật liệu.
Một đồng cũng không kiếm được, thời điểm Đái Hữu Vi biết được, cậu ta đau lòng muốn chết: "Cái gì? Chú có phải bị ngốc không, thật sự không nhận tiền sao! Chiếc xe đó đẹp như vậy!"
Trì Yếm nói: "Lòng tôi tự hiểu."
Đái Hữu Vi không hiểu, nhưng Trì Yếm hiểu mình đã thu được lợi ích lớn nhất. Mối quan hệ sẽ được mở rộng, về sau nhìn thấy chiếc xe này, mọi người đều biết đến tên Trì Yếm.
Dương Tung rất thích thể hiện và khoe khoang, có thể nói yêu xe như mạng, thật sự là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đã gần đến tháng chín, anh còn phải suy xét đến chuyện mua đồ dùng sinh hoạt mới để lên cao trung.
Trì Yếm nghĩ ngợi, về sau còn phải giao tiếp với loại người như Dương Tung, bộ dạng hiện giờ của anh quả thật không được. Bộ quần áo mặc ở Đoạn gia thuộc loại "Quần áo lao động", cũng không thể mặc hằng ngày được. Lần đầu tiên anh đến trung tâm thương mại, nhân viên hướng dẫn mua sắm thấy anh cao cao gầy gầy, quần áo cũng là hàng vỉa hè, khó tránh được thái độ có chút khinh thường, Trì Yếm cũng không thèm để ý, lần lượt xem qua từng cái.
Cuối cùng anh coi trọng một bộ áo sơ mi đen và quần âu phục dài.
Giá của nó là 1866 đồng, ở thời điểm này nó coi như cũng tương đối xa xỉ.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm thấy anh nhíu mày, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
Ánh mắt Trì Yếm lướt qua khu quần áo nam, dừng ở chú mèo con bên trong tủ kính.
Nó thật xinh đẹp, mắt mèo làm rất thực, là thủy tinh thuần màu xanh lục, phản chiếu dưới ánh đèn lộ ra vẻ khờ ngốc đáng yêu sinh động như thật. Trì Yếm cau mày.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm nói: "Anh không mua thì đừng đứng chắn ở đó, rốt cuộc anh có muốn mua quần áo hay không."
Trì Yếm nói: "Không mua."
Vẻ phiền chán chê cười trong ánh mắt của nhân viên hướng dẫn mua sắm còn chưa kịp lộ ra thì lại nghe thấy thiếu niên nghèo kiết hủ lậu nói: "Lấy con mèo kia cho tôi."
Nhân viên hướng dẫn mua sắm ngây người.
Con mèo còn đắt hơn bộ quần áo hai trăm đồng.
Con mèo thủy tinh an tĩnh nằm trong lòng anh, ngực anh có chút nhói đau.
Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Yếm làm một chuyện mất não như vậy, lý trí rõ ràng đã lãnh đạm nói với anh, nó xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một viên đá. Viên đá có thể tùy ý thấy được ở hẻm Lý Tử, không đáng để bỏ quần áo mà mua thứ đồ vô dụng như vậy.
Nhưng anh nhớ tới ngày đó trong lớp vũ đạo, cô nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác lại chán ghét, làm trong lòng anh bốc lên loại cảm giác không vui.
Anh sờ sờ mặt mình, tựa như trên mặt vẫn còn cảm giác giày vũ đạo của Khương Tuệ đá vào mặt, anh mím môi.
Trì Yếm không có về hẻm Lý Tử, mùa hè tháng tám, anh một thân mồ hôi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo thủy tinh trong tay.
Dưới ánh mặt trời nó lại càng thêm loá mắt mỹ lệ, phản chiếu ra ra ánh sáng bảy màu. Thứ đồ vật sang quý lại xa xỉ như vậy, trước nay anh chưa từng nghĩ tới sẽ mua nó, nhưng hiện thực là, anh đã đứng bên ngoài đại viện.
Anh không muốn phải thế nào, chẳng qua chuyện ở viện dưỡng lão kia, như là điểm mấu chốt trong lòng anh, cho dù Đoạn Linh đã chịu báo ứng cũng không thể làm lòng anh bình ổn một chút.
Trì Yếm lạnh mặt, dạo bước tới cạnh cửa Khương gia, từ trước cửa nhìn thấy hai cô gái ngồi xổm trong hậu viện, anh dừng chân lại, không định đi vào. Trì Yếm giương mắt nhìn, Khương Tuệ đưa lưng về phía anh, chuyên tâm nhìn một cái thùng gỗ.
Khương Tuyết đang làm rau câu, Khương Tuệ chống cằm nhìn chị họ.
"Tuệ Tuệ, lần này chị nhất định sẽ thành công, em tin chị đi, rau câu ăn rất ngon. Đáng tiếc nước giếng nhà em không đủ lạnh, nếu không vừa rồi chị cũng sẽ không thất bại."
Đôi mắt Khương Tuệ mang ý cười, gật gật đầu.
Năm 2000 nhà cô còn chưa có tủ lạnh, nhà Khương Tuyết cũng không có, Khương Tuyết mua túi bột làm rau câu, đổ nó vào chén rồi cho nước sôi vào, sau đó bỏ vào trong thùng gỗ có nước lạnh, chờ một lát là đã thành món rau câu lạnh ngon miệng.
Hai cô bé nhìn chằm chằm thùng gỗ không chớp mắt.
Một hồi lâu, Khương Tuyết dùng muỗng chọc chọc, kinh hỉ nói: "Xong rồi!"
Khương Tuệ bị lây nhiễm sự vui sướng của chị họ, cũng cong đôi mắt cười.
Khương Tuyết dùng muỗng múc ra, thật cẩn thận lại chờ mong mà đút cho Khương Tuệ một miếng: "Em thử xem, ăn ngon không?"
Khương Tuệ há miệng ăn một miếng, thời thơ ấu có vẻ thiếu thốn lại đầy sắc thái sặc sỡ, miếng rau câu nhỏ như vậy lại có vẻ đáng quý lại đáng yêu.
Cô dùng sức gật đầu, khẳng định: "Ăn rất ngon, chị Tuyết thật lợi hại."
Khương Tuyết bị nụ cười của cô đánh trúng tim, cô khoa trương che ngực lại: "Đừng cười nữa, đừng cười với chị, chị yêu cầu hô hấp nhân tạo..."
Khương Tuệ hết sức vui vẻ.
Khương Tuyết hôn vào má Khương Tuệ một cái rồi che mặt lại: "A a a em gái của chị là xinh đẹp nhất!"
Tốc độ phản ứng của Khương Tuệ không tránh kịp, bị Khượng Tuyết làm cho hoảng sợ, phản ứng lại thì cực kỳ bất đắc dĩ.
Cô duỗi tay kéo Khương Tuyết, lại dùng sức xách thùng gỗ lên, định đem vào trong nhà.
Trì Yếm vốn dĩ mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Nhưng lúc Khương Tuyết lớn tiếng hô em gái là xinh đẹp nhất, gân xanh trên trán anh vui sướng nhảy nhót.
Nhưng lúc tiểu thiếu nữ yếu ớt xách thùng gỗ xoay người muốn đi vào nhà, cô nâng đôi mắt lên nhìn anh, anh dùng sức mím môi, không chớp mắt nhìn cô.
Khương Tuệ xách thùng, bị thiếu niên cao cao đứng ở cửa dọa sợ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, không xác định nói: "Trì... Trì Yếm?"
Trì Yếm nắm chặt mèo con trong tay, tựa như hận không thể bóp nát nó. Lỗ tai anh ẩn ẩn nóng lên, sắc mặt lại lạnh như đã kết băng.
Anh xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn tới cô một cái.
Mèo con kia cũng không định đưa cho cô nữa.
Thì ra không phải Khương Tuyết mắt mù, người bị mù là anh. Loại đồ vật này, một cô gái như cô, hẳn là sẽ chướng mắt.
Khương Tuệ không thể hiểu được, cô nhìn theo bóng dáng của anh, mê mang hỏi Khương Tuyết: "Em lại chọc tới anh ấy sao? Sắc mặt của anh ấy thật khó coi."
Khương Tuyết ló đầu ra: "Không có đâu, người này thật là kỳ quái, trưng cái mặt đơ với chúng ta để làm gì, thiếu tiền của cậu ta sao?"
Khương Tuyết nói chuyện một chút cũng không chú ý âm lượng thì thôi đã đành, mà hai cô gái này cũng không biết chờ người ta đi xa rồi nói tiếp! Trì Yếm còn chưa đi xa, tai của anh rất thính, nghe vậy liền cắn răng, tức đến nghẹn ngực.
Mặt đơ...
Anh mím chặt môi, bước nhanh ra khỏi đại viện.