Chương 20: Không xấu

Nhớ Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor + Beta: Yang Hy.

Con mèo nhỏ nằm bên ghế đá rất đáng thương, Trần Thục Quân lộ vẻ không đành lòng, muốn đi tới ôm nó về.

Khương Tuệ giữ cô bé lại, Trần Thục Quân lộ vẻ khó hiểu, nhưng dựa trên sự tín nhiệm với Khương Tuệ, Trần Thục Quân không có ôm mèo con về.

Ánh mắt khiển trách quái dị của các bạn học và giáo viên giống như kim đâm, lúc này Đoạn Linh cũng phản ứng lại, sắc mặt khó coi đi ra ngoài. Tay cô ta bị mèo cào, phải nhanh chóng trở về xử lý vết thương.

Cô ta vừa đi, Trì Yếm tự nhiên cũng phải đi theo.

Chờ bọn họ rời khỏi viện dưỡng lão, Khương Tuệ mới nói với Trần Thục Quân: "Chúng ta đi xem mèo nhỏ."

Trần Thục Quân vội vàng gật đầu, mấy cô bé chạy tới.

Tình huống của mèo con không tốt lắm, kêu cũng không kêu nổi, hữu khí vô lực.

Có một giáo viên nói: "Các con đừng di chuyển nó, lão Phương lúc trẻ là thú y, để ông ấy xem cho."

Ông lão chống gậy đi tới nhìn nó: "Có thể cứu sống hay không phải xem mệnh của nó."

Đám con gái đều có chút nôn nóng khổ sở.

Ông lão nói: "Trời chiều rồi, mấy đứa mau trở về đi, nếu không người nhà sẽ lo lắng. Mèo nhỏ bọn ta sẽ chăm sóc nó."

Các bạn học đồng ý, lại cùng nhau về nhà, phần lớn đều đang thảo luận chuyện lúc nãy Đoạn Linh ném mèo nhỏ.

"Hiện tại tớ tin chuyện Đoạn Linh đánh học tỷ Lâm Văn Văn rồi, chị ta thật ác độc."

"Mèo nhỏ rõ ràng không phải của chị ta, tớ thấy chị ta véo đuôi mèo nhỏ nên nó mới cào chị ta."

"Chị ta không phải là bị biến thái tâm lý đấy chứ..."

Trần Thục Quân hỏi: "Khương Tuệ, vừa rồi vì sao cậu không cho tớ đi xem mèo nhỏ vậy?"

Khương Tuệ nói: "Đoạn Linh còn ở đó, tính cách chị ta rất hung hăng, nếu cậu đi qua, chị ta sẽ đoạt lại mèo nhỏ, có khả năng nó thật sự không sống nổi."

Hơn nữa thời điểm bị thương nặng, dù là người hay là động vật, đều không thể dễ dàng di chuyển.

Trần Thục Quân nghe xong, nghĩ lại mà sợ. Cô cẩn thận nghĩ quả thật là như vậy, người càng tự ti càng sợ mất đi, sợ chính mình không bằng người khác. Nếu lúc ấy đi qua, Đoạn Linh sẽ cầm nó đi không để cho Trần Thục Quân chạm vào.

"Vậy cậu thật sự giận Trì Yếm sao?"

Khương Tuệ bước chân ngắn nhỏ đi theo phía sau mọi người, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Trần Thục Quân hồ đồ: "Rốt cuộc là có giận hay không?"

Khương Tuệ chậm rãi nói: "Lúc chưa phản ứng thì giận, phản ứng lại rồi thì không giận nữa."

Trần Thục Quân không nhịn được, phụt cười: "Khương Tuệ, cậu thật đáng yêu."

Khương Tuệ thở dài, lời cô là thật, Trần Thục Quân lại chê cười cô. Cô theo bản năng là tức giận, cho nên không khống chế được thân thể nói anh là kẻ lừa đảo. Nhưng hiện tại cô hiểu rõ, là cô đang chờ mong Trì Yếm cho cô thái độ tốt.

Cô đưa nước cho Trì Yếm, dùng tiền tiêu vặt mua bao tay, nuôi chim ngói nhỏ đến trắng trẻo mập mạp, còn đưa anh đi bệnh viện...

Người cho đi càng nhiều, theo bản năng liền muốn đòi lại hồi đáp, Khương Tuệ không phải là thánh mẫu, cô chỉ là một người bình thường. Lúc ấy cô có chút ủy khuất, nhưng sau đó hiểu được, những thứ cô làm, Trì Yếm cũng không biết, cô cũng hoàn toàn không muốn để anh biết, cho nên Trì Yếm vì lấy lòng Đoạn Linh mà lừa gạt cô, cũng là chuyện có ích lợi lớn nhất với anh.

Chỉ mong anh vĩnh viễn như vậy, lạnh lùng và sắt đá, phú quý sẽ đi theo anh.

Chỉ cần anh vẫn là Trì Yếm tiên sinh khiến cô kính nể, anh thế nào cũng được.

Biệt thự Đoạn gia.

Sau khi tiêm phòng ngừa, tâm tình Đoạn Linh không tốt, mê mang ngủ thiếp đi.

Lão Trương xoa xoa tay: "Trì Yếm, hay là chúng ta nhặt mèo con mà Đoạn Linh tiểu thư ném về nuôi đi?"

Trì Yếm lắc đầu, thần sắc thiếu niên nhàn nhạt, ai cũng nhìn không rõ anh đang suy nghĩ cái gì. Thật ra lão Trương cũng không phải người yêu mèo, ông ta chỉ cảm thấy làm vậy có chút tàn nhẫn, con mèo kia chắc còn chưa cai sữa, Đoạn Linh một hai phải đoạt lấy, đoạt được lại không đối xử đàng hoàng, loại thái độ này làm người xem thấy ớn lạnh.

Trì Yếm bình tĩnh nói: "Không có thời gian nuôi, tiểu thư phát hiện sẽ tức giận."

Lão Trương ngẩng đầu nhìn Trì Yếm, cảm thấy anh có chút lương bạc.

Trì Yếm không nói gì nữa, chạy xe về nhà.

Vào ban đêm, Đoạn Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, bị tiếng mèo kêu thê thảm làm cho bừng tỉnh. Cô ta hồ nghi lắng nghe, nhưng lần này lại không nghe thấy tiếng kêu nữa. Cô ta thật vất vả mới áp xuống cảm giác tim đập loạn nhịp mà ngủ, kết quả tiếng kêu đáng sợ đó lại vang lên xung quanh cô ta, Đoạn Linh bị dọa đến thét chói tai, lặp lại vài lần, cô ta cũng không dám ngủ nữa.

Thứ hai Trì Yếm đi đón Đoạn Linh.

Cô ta đến khẩu trang cũng chưa đeo, để chân trần hét với Đoạn Thiên Hải: "Con đã nói không phải ảo giác, thật sự có tiếng mèo kêu, cả một đêm con không ngủ! Ba sao ba lại không tin con!"

Đoạn Thiên Hải biết tính khí của con gái thế nào, tuy đã tìm khắp biệt thự cũng không thấy mèo, ông ta vẫn vội nói: "Ba tin con, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đi học. Ba kêu chị Cầm ở với con."

Trì Yếm rũ mi đứng ở một bên.

Đoạn Thiên Hải đi rồi, Đoạn Linh mới che mặt lại, đôi mắt đẫm lệ: "Tôi cũng không muốn, tôi không muốn ném nó vào ghế..." Cô ta dường như nhớ tới cái gì đó, "Bác Trương, Trì Yếm, hai người tin tôi chứ?"

Bác Trương cúi đầu, ấp úng nói tin. Trì Yếm tiến lên, bình tĩnh nói: "Chúng tôi đương nhiên tin cô, Đoạn Linh tiểu thư, không phải cô cố ý."

Đoạn Linh rơi nước mắt, cô ta luống cuống tay chân đeo khẩu trang, ôm gối không nói một lời.

Hôm nay Đoạn Linh không đi học, Trì Yếm tự nhiên cũng không thể đi.

Bác Trương ra khỏi biệt thự, nhỏ giọng nói: "Cô ta luôn như vậy, mỗi lần phạm sai đều nói mình không cố ý, lần này bị giáo huấn, xem sau này cô ta còn dám không!"

Trì Yếm: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Bác Trương phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng.

Chờ bác Trương đi rồi, Trì Yếm vòng đến mặt sau hoa viên, dì Trịnh dọn vệ sinh kinh hoảng nhìn anh.

Trì Yếm gật đầu nói: "Cảm ơn."

Sắc mặt dì Trịnh tái nhợt: "Tôi chỉ giúp cậu đến đây thôi, nếu tiểu thư biết tôi để máy ghi âm trong ngăn tủ, tôi sẽ xong đời."

Trì Yếm bình tĩnh nói: "Cô ta sẽ không phát hiện."

Dì Trịnh: "Chuyện lúc trước tôi lấy trộm vòng cổ trong nhà..."

Trì Yếm nói: "Tôi sẽ không nói ra ngoài, hiện tại dì cũng có nhược điểm của tôi không phải sao."

Lúc này dì Trịnh mới nhẹ nhàng thở ra, làm việc ở Đoạn gia là công việc béo bở, bà ta còn có thể lén lấy nước và dầu, bà ta không muốn bị đuổi việc.

Trì Yếm rời khỏi Đoạn gia, đi bộ đến viện dưỡng lão, xa xa nhìn con mèo kia. Mèo nhỏ hình như đã tốt lên rất nhiều, lắc lư muốn đứng lên.

Mấy người già thấy anh tới, khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề có ý che dấu sự chán ghét với anh.

Trì Yếm cúi chào rồi rời đi.

Bà lão ngày đó khen Khương Tuệ đẹp buồn cười nói: "Mấy người bao nhiêu tuổi rồi, còn so đo với thằng bé làm gì, cũng đâu phải nó sai."

Lão thú y dùng sức gõ gõ cây gậy: "Nhìn nó đi, có một chút cốt khí và ý nghĩ của mình không?"

Bà Thôi nói: "Chỉ có ông có cốt khí! Có cốt khí thì không biết đã đói chết ở chỗ nào rồi, loại đồ vật không thể ăn lại không thể ấm người này, thằng bé muốn nó để làm gì? Ông cho rằng ở cái tuổi vốn nên kiêu ngạo hiếu thắng này, nếu không phải là có chuyện khó xử, sao lại để cho người ta đè ép!"

Lão thú y hừ một tiếng, không nói.

Trì Yếm đi đến đoạn 19 của đường Trường Thanh, trường đã tan học được một lát.

Anh đứng ở đối diện đường một lát rồi cất bước đi qua.

Tháng năm, dòng chữ "Lớp vũ đạo Sương Mai" lóng lánh dưới ánh mặt trời, hàng cây bên đường bị gió thổi, phiến lá xanh biếc hơi đong đưa.

Anh giương mắt nhìn, liếc mắt một cái liền thấy cô bé đứng trước gương.

Mấy cô bé khác đang hi hi ha ha trêu ghẹo cô: "Tuệ Tuệ, cậu như vậy không đúng, chân phải nâng lên một chút."

"Vẫn là không được... Ha ha ha Tuệ Tuệ, cậu đứng vững đứng vững."

Cô bé đang ép chân, giày vũ đạo đặt trên thanh sắt, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, đôi giày hồng nhạt cũng căng ra.

Nhưng thân thể cô ngã trái ngã phải, mấy cô bé bật cười nghiêng ngả.

Khương Tuệ mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nói: "Đừng cười, tớ sắp ngã rồi."

Mấy cô bé giúp cô giữ chân lại.

Trần Ngọc khoảng mười lăm mười sáu tuổi, là người lớn tuổi nhất trong lớp vũ đạo, cô ta oán trách: "Cô giáo nói mọi người không được giúp con bé, đi đường còn bị té, nhưng đã gần hai năm rồi, hôm nay phải học được cách khống chế thăng bằng."

Mọi người tức khắc không dám cười nữa.

Trần Ngọc chỉ vào cây thang nhỏ: "Tuệ Tuệ, leo lên trên đi, sau đó leo xuống từng bậc. Dùng đại não chi phối tư duy, nhất định phải đuổi kịp tiết tấu của tứ chi." Cô ta lại nói với các cô bé khác, "Ai cũng không được giúp con bé, đi lên lầu luyện tập!"

Mấy cô bé thương hại sờ sờ đầu Khương Tuệ, tất cả đi lên lầu.

Khương Tuệ dùng tay chân leo lên cây thang.

Trần Ngọc chỉ chỉ ba nấc thang nói: "Từ chỗ đó leo xuống."

Khương Tuệ tái mặt.

Khoảng cách với mặt đất ước chừng hai mét, Trần Ngọc lấy đi tấm đệm dày bên dưới để phòng trường hợp bị té, thật sự là buộc cô hôm nay phải giữ được thăng bằng.

Loại khó khăn này mức độ không cao, đối với mấy cô bé khác trên lầu mà nói, vài bước liền uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống, nhưng đối với Khương Tuệ thì khó khăn này rất lớn. Hơn nữa Trần Ngọc tuổi còn nhỏ, tính tình nóng nảy, suy nghĩ không chu toàn, rút tấm đệm đi rất dễ xảy ra chuyện. Trần Ngọc cũng là do quá nôn nóng, hận không thể để Khương Tuệ ngay sau đó giống với mấy cô bé khác, uyển chuyển nhẹ nhàng như hồ điệp.

"Nhưng em..."

Trần Ngọc nhanh như chớp chạy lên lầu, để lại một mình Khương Tuệ ở đó, thật cẩn thận nhìn cây thang.

Không được, cô biết, khẳng định sẽ bị ngã. Có tấm đệm còn đỡ, ngã xuống cũng không đau, nhưng hiện tại Trần Ngọc dục tốc bất đạt, làm cô tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng nếu không đi xuống, buổi chiều cô không thể đi học.

Khương Tuệ cẩn thận thò chân xuống, lại rụt trở về.

"Chị Trần Ngọc!"

Trên lầu không hề có phản ứng, còn có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng nhạc.

Trì Yếm vốn không định đi vào, nhưng các cô quả thực đùa rất nguy hiểm. Anh đi vào, vươn hai tay về hướng cô.

Khương Tuệ ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn Trì Yếm.

Cô mang giày vũ đạo, chân còn đang để bên ngoài.

Thiếu niên mặt mày thanh lãnh, nhíu mày nhìn cô.

Khương Tuệ lắc đầu: "Không cần." Cô không thể lý giải vì sao Trì Yếm lại xuất hiện ở đây, cái này làm cho cô có chút cảnh giác, cô nghiêm túc nói, "Đoạn Linh còn muốn con mèo kia sao? Nhưng mà mèo con không ở chỗ em, nó... chết rồi."

Trì Yếm kéo kéo khóe miệng, không tiếng động nhìn cô.

"Thật mà." Khương Tuệ cường điệu nói, "Nó đã chết rồi."

Dù Trì Yếm muốn lấy lòng Đoạn Linh, anh cũng không thể đổi biện pháp sao!

Đôi mắt đào hoa của cô bé sáng ngời, nhưng trước đây cô thấy anh luôn mang theo ý cười, lần này là vẻ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Anh lạnh mặt đi lên phía trước, Khương Tuệ không biết anh muốn làm gì, có chút kinh hoảng, cô đá loạn hai chân muốn rút về.

Chiếc giày hồng nhạt bên chân phải không cẩn thận đá vào mặt Trì Yếm. Cô chưa đến mười ba tuổi, chân cũng ngắn, bàn chân nho nhỏ dẫm vào mặt anh.

Thiếu niên sờ sờ mặt, mím môi nhìn cô.

Khương Tuệ cũng ngây người, cô chưa từng trải qua chuyện dẫm vào mặt người ta, nhất thời vừa hoảng vừa sầu, sau một lúc lâu nói không nên lời.

Anh duỗi tay nắm lấy cẳng chân cô, cẳng chân của thiếu nữ mảnh khảnh nhưng xúc cảm sờ vào lại mềm như bông. Anh kéo xuống, Khương Tuệ sợ tới mức kêu ra tiếng: "Chị Trần Ngọc! Cứu mạng!"

Tiểu thiếu nữ ngã từ trên xuống, rơi vào lòng ngực thiếu niên.

Anh giống như ôm em bé, che chở đỡ lấy eo và sống lưng cô, ôm cô từ trên ghế xuống.

Khương Tuệ khẩn trương muốn chết, cô kéo tóc anh, Trì Yếm đau đến nhíu mày.

Anh không kéo tay cô ra, ngồi xổm đặt cô xuống đất.

Cô bé phản ứng quả nhiên rất chậm, hồi lâu mới buông mái tóc đen ngắn ngủn của anh ra như điện giật.

Sau đó bên tai cô đỏ ửng.

Trì Yếm nhìn cô, nói: "Tôi còn chưa tệ đến như vậy, tôi cũng không phải chó nhà cô ta."

Anh nói xong, cũng không nhìn phản ứng của cô, đứng trước gương xoa xoa dấu giày trên mặt rồi đi nhanh ra ngoài.

Trần Ngọc từ trên lầu đi xuống: "Vừa rồi em kêu tụi chị sao?" Cô ta thấy Khương Tuệ đang đứng trên đất phát ngốc, kinh hỉ nói: "Tuệ Tuệ! Em giỏi quá, em xuống được rồi! Mau xem đi, chị đã nói mấy đứa đừng cưng chiều làm hư con bé, phương pháp của chị là hữu dụng nhất!"

Mấy cô bé bừng tỉnh gật gật đầu.

Khương Tuệ: "..."