Đăng vào: 12 tháng trước
Mọi người bắt đầu chỉa mũi dư luận sang hai nhân vật sáng giá Mộ Dung Tuyết và Y Nhã. Những nữ nhân tại bữa tiệc này không ai là không có đầu óc, nhìn một chút thái độ của hai người kết hợp với chuyện của Minh Nguyệt xảy ra ban nãy, chưa kịp hiểu hết chuyện mà đã lớn lối như vậy, không phải vu oan cho Di Thiên thì là gì?
Y Nhã thấy mọi chuyện chuyển biến xấu đi, bây giờ nói gì cũng vô ích, vô số ánh mắt sắc như dao xen lẫn miệt thị làm chân cô run run, có chút đứng không vững, mắt thấy Chấn Phong đứng phía sau, liền quay đầu ôm lấy hắn, tiếng khóc nức nở vang lên. Chấn Phong không nói gì, ánh mắt rực lửa quét một vòng, thành công làm những người khác thoái lui, không dám có chút biểu hiện gì nữa.
Không bắt nạt được Y Nhã không có nghĩa không bắt nạt được Mộ Dung Tuyết, dưới ánh mắt chế nhạo của đông đảo quần chúng vây xem, cô ta tức giận giậm chân chạy khỏi hiện trường.
Di Thiên âm thầm giơ ngón giữa trong lòng, Đm, chúng mày ân ái trước mặt, thật là muốn đui mù hợp kim titan mắt chó của bà. Bà đây cũng muốn có soái ca ôm ấp, bà đây cũng là nữ nhân yếu đuối mỏng manh, cần lắm một bờ vai a~.
Để thể hiện sự ghen tị chúng nó bắn tim hồng phấn, Di Thiên lạnh giọng, hướng Y Nhã mắng : "Ôm ấp nam nhân ở chốn đông người, còn ra thể thống gì nữa???". Y Nhả nghe xong, thân mình khẽ run lên, không đành lòng buông Chấn Phong ra, trong mắt hoàn toàn là ủy khuất, hệt như cô dâu nhỏ bị mẹ chồng ức hiếp, nếu không phải người gây chuyện là cô ta, thật sự tất cả mọi người sẽ bị dáng vẻ bạch liên hoa này lừa.
Quách Hùng hệt như một vị thần bảo hộ, từ đâu xông tới, vẻ mặt giận dữ quát Di Thiên:
-Mày ngoài ăn hiếp em mày ra, còn làm được trò trống gì nữa???
Di Thiên cảm nhận được đâu đó một tiếng đứt dây thần kinh, đã muốn dành chút mặt mũi cho lão an toàn mà lui xuống sàn mà không chịu, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Gần như ngay lập tức, nước mắt Di Thiên như chuỗi hạt châu bị đứt, rơi xuống không kiềm chế, cô dùng hai tay ôm lấy vai mình, không cho thân thể run lên:
-Hức, hức...con...con chỉ muốn nhắc nhở em cẩn thận một chút, không nên làm ra loại chuyện đáng hổ thẹn như dì lúc nãy nữa lại làm cho ba thêm một cái đau lòng.
" Chết tiệt, sắp hết nhịn cười nổi rồi..."
Quách Hùng lập tức nghẹn họng, chưa kịp đễ lão nuốt xuống liền nghe Di Thiên nói tiếp:
-Con bị vu oan, ba không thèm bên vực một tiếng, mới la em gái một tí ba liền giáo huần con. Có phải từ lúc mẹ mất, ba liền xem đứa con gái này như người ngoài?Hức, hức...
Nói xong, lấy tay ôm lấy mặt, thân thể không thể kìm chế được mà run lên, Vân Trà từ đằng sau đi tới, ôm lấy cô dựa vào vai mình, nhỏ giọng cưng chiều an ủi, ánh mắt ngập tràn thương tiếc:
-Nếu Quách thị không chứa chấp em, vậy thì tới Ninh thị đi, cơm áo không lo...
-Huhu, chị...em đau khổ quá...ahuhu. =)))
-Em thật đáng thương~~~.
( Thật ra người run lên vì nhịn cười thôi)
Thế là toàn sân khấu sặc mùi chị em tình thâm, ta sướng ngươi họa , khanh khanh ta ta ân ân ái ái.
Sở Ngạo : "..." Độc nhất phụ nhân tâm...
Từ Thịnh : ".... " Phụ nữ quả nhiên là sinh vật đáng sợ nhất.
Chấn Phong "..." Di Thiên ánh mắt ngoan độc tuyệt nhiên dễ nhìn hơn dạng liễu yếu đào tơ này. Thật buồn nôn!!!
Đám Hồng Ưng : "...Thật may mắn vì sinh ra đã là nam nhân, cung đấu cái gì một chút dính dáng cũng không có, nếu không chắc chắn bị vờn đến chết cũng không kịp biết lí do a~".
Quách Hùng tức đến choáng váng, nhưng trước mặt người ngoài không dám làm ra hành động gì quá phận, nhìn ánh mắt mọi người là biết, hai người trước mắt này đóng kịch đến đáng khinh bỉ nhưng không ít phụ nhân ở đây đã bị cảm động, ánh mắt lấp lánh như sao đầy thông cảm bắn về phía Di Thiên. Quách Hùng là một con cáo già, làm sao không nhận ra vấn đề, liền xoay chuyển tình hình.
-Ba làm sao không quan tâm tới con. Con xem hôm nay ba đặc biệt vì con chuẩn bị đối tượng xem mắt.
Di Thiên đang run rẩy lập tức cứng ngắc, không thể tin quay phắt lại nhìn chằm chằm Quách Hùng, bên này li rượu đang đưa đến miệng đột nhiên khựng lại, Sở Ngạo vẻ mặt lạnh như băng ngước lên, mâu quang không chút cảm tình như dã thú nhìn đến Quách Hùng.
Y Nhã nhìn Di Thiên ngạc nhiên, cười thầm trong lòng, lần này xem cô chạy đằng nào, chị gái đáng yêu à...
Chỉ thấy đi ra trong đám người, một người đàn ông mặc âu phục màu tím bước tới, mái tóc vuốt ngược ra sau, hướng Di Thiên đưa tay ra lịch sự chào hỏi:
-Quách Linh tiểu thư, tôi là Phương Cảnh Nam, rất hân hạnh gặp mặt.
Di Thiên sau một hồi chỉnh lí trang phục, bắt lấy bàn tay đưa ra đó coi như hoàn thành nghi thức " Hân hạnh gặp Phương thiếu gia". Trong đầu nghĩ nghĩ liền nhớ trong tiều thuyết có nhắc sơ qua người này, hình như là người hợp tác với LD, giúp Quách Hùng không ít trong sự nghiệp, bất quá cũng chỉ là một cái pháo hôi không cần để ý mà thôi. Cô quay sang nói với Quách Hùng:
-Ba à, con còn nhỏ, không có ý định này.
Quách Hùng lập tức phản bác " Y Nhã mà còn có ý trung nhân, con làm chị không thấy đáng xấu hổ sao?".
Di Thiên khẽ nhíu mày "Xin lỗi, bàn tay vàng Chấn Phong to quá, cô cũng không phài nữ chủ, nuốt không trôi đâu nha".
Phương Cảnh Nam thoáng khó chịu, tuy rằng y không thích Di Thiên, nhưng bị cự tuyệt trực tiếp như vậy vẫn là hơi khó chấp nhận.Quách Hùng thấy cả hai đều có ý tứ từ chối, liền chen chân vào dụ dỗ:
-Con xem, Cảnh Nam lớn lên dễ nhìn như vậy, gia thế lại tốt, tính tình đàng hoàng, chưa kể y còn là người kế thừa tập đoàn Phương thị, là đối tượng hợp tác chính với LD chúng ta nha.
Di Thiên đỡ trán, thật khâm phục chỉ số thông minh của các nhân vật Quách thị, quả nhiên cha nào con nấy, lão nói ra như vậy còn sợ người khác không biết mục đích chính của lão là lôi kéo LD vào tay mình sao, còn cái gì " LD của chúng ta" nghe thật chói tai nga.
Y như rằng, mọi người liếc mắt xem thường Quách Hùng, mất khả năng nắm trong tay cổ phần của LD, liền lấy chiêu này ra uy hiếp Di Thiên, ai mà không biết bây giờ Di Thiên không khác gì người nắm giữ LD, nếu Di Thiên hợp với Cảnh Nam một đôi, không phải chắp tay dâng LD lại cho Quách Hùng sao? Nếu nhớ không nhầm mẹ của Phương Cảnh Nam là đối tượng làm ăn lâu đời của Quách Hùng.
Phương Cảnh Nam càng nghe càng khó chịu, y đã cố gắng từ chối ý kiến này, nhưng mẹ y cứ một mực nói cứ giật LD về tay Quách Hùng trước đã, sau này không phải càng có lợi cho Phương thị bọn họ sao? Bây giờ mất mặt như vậy, Quách Hùng đúng là thật không có đầu óc, cư nhiên nói thẳng ra như vậy.
Phương Cảnh Nam ném một ánh mắt bất mãn qua cho Di Thiên, cô lập tức hiểu ý là người đàn ông này cũng không muốn, nhưng là làm sao từ chối đây? Không có lí do cự tuyệt, bây giờ mà trở mặt thì thật không cho người khác mặt mũi, dù sao Quách Hùng cũng là cha của cô.
-"Con thử quen cậu ấy một thời gian đi, không chừng lại hợp"-Quách Hùng thấy Di Thiên bối rối, liền thừa cơ xông tới, dù gì cũng chưa thử làm sao biết người ta thế nào, Di Thiên đương nhiên không có lí do từ chối, mà Phương Cảnh Nam càng không thể lấy danh tiếng lúc trước của Di Thiên ra để từ chối, như vậy rất không nể tình.
Di Thiên mắt đảo một vòng, thấy mọi người một bộ mặt hóng chuyện, Y Nhã với Chấn Phong một bên xem kịch, còn Vân Trà lo lắng nhìn cô. Di Thiên quét mắt qua một lượt cũng không thấy Tử Duệ đâu, mẹ nó, lúc cần thì không thấy bản mặt mo của y đâu cả.
Muốn thấy tôi mất mặt, các người nằm mơ quá sớm rồi đó!!!
Di Thiên không nói hai lời, xoay người chạy đi, trước ánh mắt ngạc nhiên cùa đôi bên hai họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, phóng tới chỗ Sở Ngạo, ngồi xuống ôm đùi hắn, một bên khóc cơ hồ nghe đến liệt tâm liệt phế, cực kì bi thương:
-A! Sở ca ca, ba em bắt em xem mắt, vậy...vậy...chuyện của chúng ta thế nào đây??
Sở Ngạo "..."
Đám Hồng Ưng "...." Ặc, Sở ca ca ?
Mọi người "...." O.o Chuyện quỷ gì nữa đây!????
Vân Trà phì cười, nhịn không nổi mà tựa người vào Từ Thịnh, cười đến phát khóc " Di Thiên quả nhiên rất giảo hoạt, trong mọi hoàn cảnh vẫn có thể xoay sở đến chóng mặt a~~"
Quách Hùng lắp bắp, giọng không thể tin nhìn hai người đang dán chặt một chỗ kia " Cái...cái này...??".
Di Thiên một tay véo bắp đùi, nước mắt lập tức thả phanh, âm thanh nghẹn ngào :
-"Con..con với Ngạo qua lại từ lâu, nhưng ba một lần cũng không hỏi qua nên con không tiện nói ra".
"Ngạo" gọi thân mật như vậy??
Nói xong, ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Sở Ngạo, trong ánh mắt đó làm gì có ủy khuất mà là cầu xin cùng đe dọa "Sở Ngạo đại nhân, Sở Ngạo lão đại uy vũ, anh giúp tôi qua ải này đi mà!!!"
Sở Ngạo : "..."
Vân Trà sau khi nhịn cười vất vả, đi đến bên cạnh, nén một tiếng thở dài :
-Quách Hùng, ông làm cha cũng quá thất bại đi, đến con gái có bạn trai còn không biết, hơn nữa vật đính ước cũng có, ông thật sự chưa nhìn đến Di Thiên một lần?
Nói xong còn có lòng tốt chỉ chỉ tay về phía cổ Di Thiên, mọi người tức khắc tỉnh ngộ, có người còn thốt lên:
-Cái dây chuyền này, rõ ràng từ một năm trước đã có.
Thật sự tặng cho đồng chí nào đó một tràn vỗ tay, hóng chuyện đến trình độ này quả thực là cao thủ a...
Quách Hùng nhanh chóng bị chỉ trích, ông ta nghẹn họng nhìn chằm chằm Sở Ngạo, hi vọng hắn một phát đem Di Thiên đẩy ra, phải biết Sở Ngạo hắn là người lãnh khốc, vô tình, giết người còn không thèm chớp mắt một lần, chưa có ai dám lại gần hắn, mà Di Thiên lần này cả gan như vậy, trước sau cũng chết thảm.
Chỉ là đáng thương Quách Hùng, ánh mắt kém không có nhìn tới chữ Ngạo trên sợi dây chuyền = . = "
Sở Ngạo bạc thần khẽ nhếch, tâm trạng hiển nhiên rất vui vẻ, đưa tay qua sờ đầu Di Thiên, ánh mắt ngạo mạn nhìn Quách Hùng :
-Quách tổng có ý kiến?
-Không...không có.
Quách Hùng theo bản năng đáp trả, nếu thật sự có ý kiến, lão thật sự không thể tường tượng đến kết cục của chính mình.
Mùa xuân chính thức đến là với bọn Hồng Ưng, còn đang đau đầu nghĩ kế hoạch làm sao lừa phu nhân tới tay, hiện tại người đã tự động dâng lên tới cửa,nhìn xem, nhìn xem, không khí này ấm áp bao nhiêu, con đường tương lai tăm tối lóe lên hi vọng rồi ~~~.
Y Nhã bị một màn này dọa sợ, Chấn Phong thì rất bình tĩnh, quả nhiên từ sau lần gặp mặt ở cửa tiệm ngày hôm đó, Di Thiên chính thức được "Địa Ưng bang" bảo hộ, làm cho hắn muốn xuống tay giết cô cũng không được. Di Thiên, mạng của cô lớn thật đấy! Có thế nắm được Sở Ngạo xem ra là thật sự có bản lĩnh.