Đăng vào: 12 tháng trước
Di Thiên tay vẽ vẽ vòng tròn dưới đất, nếu ai thân với cô sẽ biết đây là hành động của cô lúc đang bất an. Di Thiên càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn, cô thở dài "con đường Conan, Sherlock Holmes gì gì đó còn khó hơn con đường lên trời a" T.T
Bọn không tặc bị giết có gì đó rất lạ. Hung thủ không có khả năng chuẩn bị trước. Bọn cướp đã lên kế hoạch bắt cóc thì hiển nhiên bọn chúng phải đóng quân ở nơi này lâu rồi mới phải. Hơn nữa bọn chúng bị giết ngay đêm đầu tiên bọn học sinh này đến...
Di Thiên hít sâu một hơi. Khỏi nói cũng biết có thể hung thủ là một trong số bọn nhóc mặt đang tái mét trước mặt này.
Đây là đáp án không khả quan hay do cô tự an ủi mình là không phải? Lúc Di Thiên nhìn thấy xác bọn chúng dù là thoáng qua nhưng cô biết, những dấu vết đó không phải do vũ khí mà là... hoàn toàn dùng tay.
FML!! Cô rõ ràng xuyên vào tiểu thuyết hắc đạo bây giờ chọt đâu ra mấy đứa quái vật thế này???
Nếu thật trong số đám này có một đứa đột biến gien thì...chết khỏi bàn cãi a!!!
Di Thiên ngửa mặt lên trời cười khổ, ai nói cho cô là sẽ KHÔNG có một nữ sinh váy rách nát, trên cơ thể bê bết máu, miệng rách tận mang tai cười lộ ra hàm răng còn nhiễu máu hướng cô nói "thịt ngon thịt thơm" giùm cái đi!!!
Chết tiệt, dù khó chấp nhận thật nhưng là cô không thể tìm ra đáp áp khác, dã thú gì gì đó nên vứt lên chín tầng mây đi.
Nguyên Kỳ ngồi bên cạnh thấy sắc mặt cô càng ngày càng kém, quan tâm dịch qua hỏi:
-Cậu không sao chứ?
Di Thiên nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm "Nhóc con, cậu nên lo cho mình thì hơn, tôi không có năng lực bảo hộ các cậu đâu nha", nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn trả lời :
-Tôi đói quá!
Nguyên Kỳ khuôn mặt thương cảm nhẹ giọng an ủi :
-Cố chịu đến sáng mai đi, ngày mai tôi giúp cậu ra ngoài xem có gì ăn được không?
Di Thiên gật đầu, balo của bọn này đều ném vào cái phòng ăn kinh dị đó rồi, có cho cô mười lá gan cũng không dám vào đó ai biết được gặp phải "em gái đáng yêu" như cô miêu tả thì sao?
-----Ta là phân cách tuyến-----------------
Sở Ngạo ngồi trên sô pha nhìn màn hình rè rè mất sóng, ánh mắt không chút dao động quét tới làm bọn Hồng Ưng phía sau bất giác cảm thấy nguy hiểm, tay hắn siết chặt, ly rượu vang vỡ nát vang lên âm thanh đáng sợ, từng giọt rượu đỏ thẫm chảy từ tay hắn xuống tạo thành hình ảnh giống hệt tu la đòi mạng.
Dây chuyền định vị của họ đã mất sóng điều đó có nghĩa tiểu thư đang gặp nguy hiểm.
-Lão đại, sóng điện thoại của tiểu thư không tìm thấy.
Sở Ngạo hơi thở lạnh thêm vài phần, không nhanh không chậm phun ra một câu:
-Tìm cho ra!!
Bọn Hồng Ưng lập tức dạ vâng rồi lui ra ngoài, phu nhân của họ đã mất dấu được hai ngày rồi, lão đại rất tức giận, từ câu nói của hắn có thể hiểu là "dù có lật ba tấc đất cũng phải tìm ra".
---Ta là phân cách tuyến------
Chuỗi ngày kinh hoàng, ngày thứ 3...
Di Thiên vừa mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh thì thấy đầu cô đang tựa vào vai Nguyên Kỳ, cô lập tức nhảy dựng lên, lùi ra xa.
Chết tiệt! Cư nhiên dựa vào cậu ta ngủ!
Nguyên Kỳ bị hành động của cô đánh thức, mệt mỏi xoa xoa chỗ cô dựa vào, nặn ra nụ cười gượng:
-Di Thiên, sớm!
Di Thiên áy náy đáp lại "Hảo, sớm!"
Cô nhìn ngó xung quanh thấy chưa mấy ai dậy, liền đứng lên đi ra ngoài, Nguyên Kỳ lập tức ngồi dậy như cái đuôi nhỏ đi theo cô:
-Cậu đi đâu vậy?
-Đi tìm gì đó ăn được.
Cả hai ra ngoài gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm được một con suối, Di Thiên hai mắt sáng lên chạy tới đó, tranh thủ rửa mặt một lát.
-Di Thiên, có cá!
Nguyên Kỳ mừng rỡ reo lên, Di Thiên thấy vậy tâm tình cũng thoải mái, liền bảo cậu kêu mọi người ra ngoài cùng nhau bắt.
Rất nhanh cả đám lục đục kéo nhau ra, thấy Di Thiên đã bắt đầu từ bao giờ, không nói hai lời nhanh chóng hùa nhau lao xuống suối. Việc bắt cá này tốn không ít thời gian, nhất là với những kẻ "ngậm thìa vàng thìa bạc" như bọn họ nhưng rất thoải mái, nỗi sợ cũng vơi bớt trong tiếng cười vui vẻ.
Lúc Di Thiên xách bốn cây xiên cá đến thì đám Nguyên Kỳ cũng đánh lửa xong, cả bọn ngồi xung quanh đám lửa, lúc này không khí đặt biệt im lặng, có lẽ họ nhớ cảnh hôm qua.
Di Thiên nhìn vào đám lửa đang phập phùng bừng cháy, lơ đễnh hỏi một câu :
-Giáo viên lớp 2-2 đâu rồi?
Mọi người sửng sốt, trừng mắt nhìn nhau, bọn họ xì xầm cái gì đó liền có một nữ sinh thanh tú trả lời cô:
-Bọn mình không biết, từ lúc xuống máy bay tới giờ không thấy cô ấy đâu.
Di Thiên trầm mặc, lần này đi dã ngoại hai lớp, mỗi lớp một giáo viên canh chừng, một người đã chết, người còn lại mất tích, không nên hợp với hoàn cảnh như thế chứ?
Hy vọng hung thủ là cô ta, nếu không cô không biết phải giải thích như thế nào nữa. Di Thiên như có nhu không đảo mắt qua mọi người một cái liền cụp mắt xuống che giấu đi suy nghĩ lúc này của mình.
Có lẽ, mình nên cẩn thận hơn rồi. A~ không biết nạn nhân tiếp theo có phải mình hay không nhỉ??
-Nguyên Kỳ, mau qua đây lột xương cho tôi!
Một giọng nữ the thé vang lên, bảy phần ra lệnh ba phần khinh thường thu hút ánh nhìn của Di Thiên, ngước mặt lên liền thấy một nữ sinh môi đỏ chót, ánh mắt canh nghiệt nhìn Nguyên Kỳ hệt như mẹ chồng ra lệnh cho con dâu, mà Nguyên Kỳ không oán giận lấy một câu nhanh chóng làm theo mệnh lệnh của cô ta, một bộ dáng chân chó nhìn cô ta lấy lòng.
Di Thiên ánh mắt có gì đó xẹt qua liền biến mất, nhỏ giọng thì thầm vào tai nữ sinh ngồi bên cạnh:
-Hai người đó là quan hệ gì vậy?
Giọng của cô gái chanh chua kia không nhỏ, nữ sinh không tốn giây suy nghĩ nào liền biết cô hỏi cái gì:
-Cô ta tên là Quan Nhiên, ba cô ta là thủ trưởng, nghe nói gia đình Nguyên Kỳ bao nhiêu đời đều làm cho gia đình Quan Nhiên.
Di Thiên a một tiếng như đã hiểu rồi nói lời cảm ơn, cô cười lạnh trong lòng. Số phận nô dịch? Đừng nên biến thành Chí Phèo mới tốt, phải biết rằng dồn con chó đến đường cùng rồi nó sẽ cắn lại thôi.
Cô không biết lúc cô rời mắt khỏi bọn họ, Nguyên Kỳ nhìn chằm chằm vào cô như suy nghĩ gì đó.
Cả đám loi nhoi quyết định tối nay sẽ ngủ bên ngoài, xung quanh đống lửa, bọn họ tin tưởng bên ngoài sẽ an toàn hơn căn nhà kinh khủng đó. Buổi chiều vẫn là cá nướng với vài quả dại ăn tạm bợ nhưng không ai phàn nàn câu nào.
Nước uống được tất cả chuyền tay nhau, Di Thiên rất tự nhiên uống sạch, ai cũng như vậy cớ gì cô phải sợ. Tối đến mọi người tìm chủ đề nói chuyện cho đỡ sợ nhưng đến cuối cùng không ai tránh khỏi cảm giác hoang mang, bọn họ lo sợ sáng mai sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.