Đăng vào: 12 tháng trước
Dịch+biên: Zasw Thanh âm của hắn tràn ngập phẫn nộ, ngoài ra còn có khôn cùng ủy khuất. Thanh âm ủy khuất này khiến cho Âu Dương Vũ lập tức nghĩ đến, Hi Thú dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên.
Một cảm giác vô cùng thả lỏng dâng lên trong người, Âu Dương Vũ không khỏi ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp quyến rũ mà tựa như hồ nước thu nhìn về phía Hi Thú. Trong bóng tối, Hi thú đang buồn bực và tức giận đối mặt với Âu Dương Vũ, trong nháy mắt, vẻ mặt hắn trở nên ngẩn ngơ, cả người giống như bị điểm trúng huyệt đạo, nhất thời trở nên cứng đờ.
Âu Dương Vũ trước mắt Hi Thú bỗng trở nên quyến rũ vô cùng, khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn ở trong bóng tối vẫn vô cùng rạng rỡ, nhìn gương mặt như vậy, Hi Thú chỉ cảm thấy một cảm giác kì lạ mạnh mẽ đập vào trong lồng ngực của mình làm cho khí huyết hắn sôi trào, thoáng chốc trở nên khó thở. Trong nháy mắt, Hi Thú bỗng nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, cho dù vứt bỏ tánh mạng của mình, hắn cũng không thể làm cho nàng rời khỏi mình dù chỉ trong chốc lát.
Cảm giác như vậy trước kia hắn cũng từng trải qua, nhưng chưa có một lần nào lại mãnh liệt như vậy, làm cho hắn cũng hít thở không thông. Hi Thú si ngốc nhìn nàng, chỉ cảm thấy ở sâu trong nội tâm nổi lên một cảm giác mang tên là hạnh phúc, lại là chua xót, lại là khát vọng, lại là bi thương. Những cảm xúc này đan chặt vào nhau, phức tạp vô cùng.
Chống lại ánh mắt như mê như cuồng của Hi Thú, Âu Dương Vũ bỗng nhiên thầm nghĩ: hắn sẽ không thương hại ta! Hắn rất yêu ta, yêu đến mức điên cuồng nha. Một nam nhân yêu ta như vậy thì ta có cái gì phải sợ?
Ý nghĩ này làm cho nàng hoàn toàn buông lỏng, khẽ nghiêng đầu đón gió, để cho gió đêm thổi lên mái tóc dài của mình, ánh mắt Âu Dương khẽ lướt qua về chỗ Liễu cách đó năm mươi thước.
Lúc này, ánh mắt Liễu không còn vội vàng nhìn xung quanh nữa, hai mắt Liễu khép hờ, mười ngón tay để ở trước ngực, đôi môi không ngừng mấp máy. Theo bờ môi của Liễu mấp máy, mười ngón tay trước ngực như bông hoa nở rộ, không ngừng biến hóa các tư thế không ngừng.
Hẳn là đang sử dụng pháp thuật để tìm kiếm đi? Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ.
Hi Thú đi tới bên người nàng, cùng nàng nhìn Liễu, cười lạnh nói: “Hắn đang sử dụng pháp thuật để tìm nàng. Hừ, ngay cả hợp thuật cũng sử dụng, Ẩn Tôn đại nhân thật là bất phàm.”
Thanh âm của hắn vừa dứt, tiểu hồ ly ở một bên bập bẹ nói tiếp: “Nhưng là, hắn không biết trên đời này còn có sự tồn tại của ta đâu. Hì hì, ta thật là một hồ ly thông minh.”
Thấy sắc mặt Hi Thú lập tức trở nên xanh mét, tiểu hồ ly bị dọa sợ đến co rụt đầu lại, vội trốn ở bên chân của Âu Dương Vũ. Tâm tình của Âu Dương Vũ thì càng thêm buông lỏng: Hi Thú chỉ là một hài tử còn chưa lớn lên, hơn nữa còn là một hài tử rất yêu ta.
Tiểu hồ ly kiêu ngạo là có đạo lý, khi hai người chăm chú nhìn, đôi môi Liễu không ngừng rung động, ngón tay tung bay như hoa, nhưng chân mày Liễu vẫn nhíu chặt như cũ, căn bản cũng không có biện pháp dò ra chỗ Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ không biết pháp thuật, cũng nhìn không ra pháp thuật này của Liễu rất inh. Nhưng Hi Thú ở một bên thì càng xem chân mày càng nhíu chặc, trong chốc lát, Liễu liền sử dụng ra mười hai pháp thuật truy tung. Mà trong mười hai loại pháp thuật này, liền có ba loại là đã thất truyền, ngay cả Hi Thú cũng chỉ là nghe được kỳ danh! Pháo thuật như vậy hắn lại có ít nhất là ba loại, vậy có phải rằng chính mình vẫn đánh giá thấp Liễu không?
Không nhịn được lại cúi đầu nhìn lại, tiểu bạch hồ nhìn ánh mắt của Hi Thú liền liên tục le lưỡi lấy lòng và nháy mắt. Hi Thú nhìn nó, thầm suy nghĩ: nếu không phải nghe nó đề nghị, lợi dụng năng lực của nó để che dấu Âu Dương Vũ lại, chỉ sợ lần này ta phải vô công nhi phản! (không công mà lui)
Đúng lúc ấy, Hi Thú nghe được một âm thanh lạ truyền đến, hắn nhanh chóng quay đầu lại.
Trong bóng tối, ngay cả vài loại biện pháp cũng dùng qua mà không có được kết quả, Liễu chợt đem ngón giữa đặt ở trong môi, âm thanh rít lên. Tiếng huýt gió của Liễu ở trong bóng tối liên tục không dứt, truyền đi rất xa.
Tiếng huýt gió vang lên một hồi, Liễu mới thả tay xuống, lập tức, từ nơi hắc ám rất xa liền truyền đến từng tiếng huýt gió. Tiếng huýt gió kia chỉ vang lên một tiếng liền im bặt. Mới vừa dừng lại, ở phương tây cách tiếng huýt gió trước chừng trăm dặm lại truyền đến từng tiếng huýt gió.
Trong chốc lát, từ bờ sông bên đó, lại một tiếng huýt gió vang lên. Những tiếng huýt gió này đều chỉ vang lên một tiếng liền đột nhiên dừng lại.
Tiếng huýt gió liên tiếp, mỗi một chỗ thì tiếng huýt gió chỉ vang lên một lần liền không vang lên nữa.
“Ai nha, ông của ta nha, Liễu này thế lực thật là lớn a, trời ạ, có khoảng ba mươi a, ba mươi cao thủ kém đại nhân chỉ có một bước ngắn a, Liễu này thật sự là đáng sợ.” Tiểu hồ ly kinh ngạc hét lớn lên. Âu Dương Vũ trong lòng vừa động, nhìn về phía Hi Thú. Hai mắt của Hi Thú nhìn Liễu vẫn trầm tĩnh bất động như núi, lạnh lùng tiếp lời nói: “Không phải là ba mươi, là ba mươi ba kẻ.”
Hắn nhìn Liễu vẫn trầm tĩnh như núi, cũng không quay đầu lại hỏi: “Tiểu Hoàng, pháp thuật của ngươi có thể kéo dài bao lâu, ngươi hiện tại có biện pháp rời đi sao?”
“Nhân gia đổi tên rồi, nhân gia hiện tại gọi là Tiểu Bạch.” Tiểu bạch hồ buồn bực nói những lời này xong, thở dài, giọng nói bập bẹ trả lời: “Có thể kéo dài hai ngày hai đêm. Vốn là có biện pháp rời đi, bất quá Liễu này cũng thật inh, ta không dám dùng.”
Hi Thú gật đầu nói: “Tốt lắm, chúng ta ở chỗ này chờ thêm hai ngày hai đêm. Ta cũng muốn xem thử, Liễu cũng không khẳng định rằng chúng ta nhất định trốn ở cái địa phương này không có di động. Hừ, chờ bọn hắn đi rồi chúng ta mới xuất phát cũng không muộn.”
Dứt lời, hắn ung dung ngồi xuống.
Âu Dương Vũ nhìn Liễu ở cách đó không xa, lại nhìn một chút về Hi Thú. Do dự nửa khắc sau, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống.
Nàng mới ngồi xuống, tiểu hồ ly liền bật dậy, nhảy ngay vào giữa hai chân nàng ngồi xổm xuống. Nhưng nó mới ngồi xổm xuống, một bàn tay ở bên cạnh nhanh chóng vươn ra, ngay lập tức túm lấy da đầu của nó kéo lên.
Hi Thú đem tiểu hồ ly nhéo một cái, sau đó liền vứt ra phía sau. Ở giữa không trung, tiểu hồ ly nhẹ nhàng đảo mình một cái liền đáp xuống mặt đất. Đầu nhỏ cúi thấp, tiểu hồ ly buồn bực xem xét Hi Thú một cái, liền quệt mồm, cọ vào phía sau Âu Dương Vũ rồi ngồi xổm xuống.
Đứng ở trong bóng tối, dáng người Liễu thẳng tắp không nhúc nhích. Sắc mặt Liễu ngưng trọng, hai mắt nhìn về phương xa, Âu Dương Vũ chợt phát hiện, Liễu duy trì cái tư thế này đã nửa giờ rồi. Trong nửa giờ này, ngay cả ngón tay Liễu cũng không có động đậy chút nào.
Ngay khi Âu Dương Vũ có chút cho lo lắng, Liễu từ từ xoay đầu lại.
Đây là một ánh mắt như thế nào?
[Nhện: Đến đây là ta muốn dừng chương lắm rồi đó *cười gian*, mà tác giả còn viết thêm 1 đoạn ngắn nữa]
Âu Dương Vũ đã gặp qua vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào lại thế này. Một đôi mắt đen nhánh như vậy, một đôi mắt luôn luôn cười khanh khách tràn đầy ngây thơ như vậy, thế rồi có một ngày, đôi mắt đó cũng có thể toát ra vẻ này, đó là khôn cùng ưu thương, khủng hoảng cùng với khẩn trương bất an.
Gương mặt trẻ nít của Liễu lại hiện lên đầy sự khủng hoảng, vô biên vô hạn khủng hoảng. Cái loại gần như tuyệt vọng khủng hoảng này cùng với bất an khiến cho Âu Dương Vũ bỗng dưng căng thẳng: thì ra là, hắn đã yêu ta đến như vậy!
Nàng vẫn biết, Liễu rất thích nàng. Nhưng là, nàng đã lâu chưa từng có tin tưởng người khác, chưa từng nghĩ qua, Liễu sẽ thích nàng đến như thế này. Nhìn vẻ mặt Liễu giờ phút này, nếu không tìm được Âu Dương Vũ, nói không chừng Liễu có thể trở nên điên cuồng.
“Tiểu tử này xem ra rất coi trọng nàng. Xem ra, hắn gọi tới ba mươi ba người này cũng là lực lượng lớn nhất của hắn rồi.” Hi Thú ở bên cạnh lẩm bẩm nói nhỏ. Nói xong một câu đó, thanh âm của hắn rõ ràng mang theo vài phần ngưng trọng.