Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi Vương chưởng quầy được tín nhiệm "nói không giữ lời", Liêu Nhạn lại lần nữa cảm nhận được "Lòng người hiểm ác".
Thực sự đáng giận!
Chàng ta không làm ra được chuyện mặt dày mày dạn chạy đến cửa nhà người ta ở ké, cho nên đành phải căm giận nghĩ.
Mạnh Dương lại vui mừng lên.
Chàng đi rút mấy búp măng khô ngâm nở trước, sau đó cố ý đưa gà hầm hạt dẻ trong nồi đất đã lạnh thấu lên cho Liêu Nhạn xem, "Buổi tối chúng ta có thể ăn gà hầm hạt dẻ, lại cắt ra một chút móng heo đông lạnh Thúy Hồng tẩu tử cho nữa."
Gà hầm hạt dẻ tuy đã lạnh, nhưng màu sắc đỏ cọ mỹ lệ cùng hương thơm sâu kín vẫn tỏ rõ bất phàm.
Hơn nữa bởi vì thời gian cất khá dài, các loại mùi hương dung hợp càng tốt hơn, không thể nghi ngờ đã làm mị lực của nó tăng nhiều.
Tựa như một vị mỹ nữ tính cách quạnh quẽ, cũng sẽ không chủ động tuyên dương mỹ mạo của mình, nhưng mỗi một người từng gặp nàng lại đều biết: Đây là một vị mỹ nhân.
Liêu Nhạn rất không tiền đồ mà tim đập thình thịch, ngoài miệng lại vẫn hét lên: "Ai muốn ăn đồ ăn thừa của các ngươi!"
Dừng một chút, lại nói: "Lão tử muốn ăn cá khô nhỏ, còn muốn uống rượu!"
Bạch Tinh lập tức ở bên cạnh tiếc hận nói: "Gà hầm hạt dẻ rất ngon, thật đáng tiếc."
Thế thì đành phải để chính bọn họ ăn luôn rồi.
Liêu Nhạn bỗng nhiên tức giận, chính là lại nói không nên lời đến tột cùng là tức chỗ nào.
*********
Đèn dầu và ngọn nến là một hạng chi tiêu lớn, lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Mạnh Dương vội nắm chặt một chút ánh nắng cuối cùng, bay nhanh mà bắt đầu dọn dẹp.
Chàng trước hết là kiểm kê toàn bộ gia sản của mình: Tổng cộng hiện bạc là 19 lượng 4 tiền ba phần, cộng thêm 56 đồng tiền.
Nếu muốn lang bạt giang hồ, đằng nào cũng phải mua một con gia súc thay đi bộ, ngựa thì không dám nghĩ...!Nhưng con la thì thể trạng cường tráng lại có sức chịu đựng, là hạng tuyển chọn đầu tiên của bá tánh tầm thường khi ra ngoài lữ hành.
Mạnh Dương cau mày, nỗ lực nhớ lại, một con la phải bao nhiêu tiền ấy nhỉ?
Bạch Tinh bất tri bất giác thò qua ngồi xổm bên người chàng, "Chỗ ta kia còn có rất nhiều."
Nàng cũng không thiếu tiền, huống hồ còn có một cuốn to những da lông chất lượng tốt thượng đẳng chưa bán kìa.
Mạnh Dương lắc đầu, "Tiền của ngươi với Nhạn Nhạn ta đều không có động đâu."
Bạch Tinh hiểu rõ, cho nên, nhiêu đây chính là của cải của Mạnh Dương.
Nàng nhìn chằm một nắm bạc kia một lát: Chỉ là mấy hạt bạc vụn rất là nhỏ, nếu có một trận gió to thổi tới, chỉ sợ liền phải bị thổi bay, không khỏi cảm khái tự đáy lòng mà nói: "Ngươi thật nghèo a."
Ngay cả số lẻ một lần đen ăn đen của nàng cũng không đến.
Mạnh Dương hổ thẹn mà cúi đầu.
Chàng trước hết là trộm nhìn Liêu Nhạn sau người, sau đó mới hạ giọng, rất nhỏ giọng rất lo lắng hỏi: "Tinh Tinh, lang bạt giang hồ phải có rất nhiều tiền sao?"
Chính mình nghèo như vậy, Nhạn Nhạn có thể rất ghét bỏ mình hay không?
Thật ra thì, nếu dựa theo tiết tấu mấy năm trước, năm nay chàng ít nhất có thể tích cóp được 30 lượng, nhưng vì cung cấp nuôi dưỡng hai vị bằng hữu có thể ăn, chàng bất tri bất giác đã xa xỉ lên, bữa bữa có đồ ăn có thịt, tiền bạc liền tiêu ra ngoài như nước chảy.
Trước đó lúc tiêu phí không quá để ý, nhưng lúc này thoáng hồi tưởng lại, thế mà cũng cảm thấy có chút trông mà ghê người.
Bạch Tinh gật gật đầu, lại lắc đầu, "Ta cũng không rõ ràng lắm."
Dừng một chút lại nói: "Có điều chỉ cần chịu làm, thật ra thì kiếm tiền cũng không khó."
Nhưng sau khi nói xong, nàng lại mười phần sầu lo mà đánh giá Mạnh Dương, tiếc hận nói: "Có điều ước chừng ngươi không làm được."
Thịt ăn, da......!Săn thú là một nghề rất kiếm tiền, lúc trước khi nàng một mình xuống núi đó, trên người cũng đã có hơn một trăm lượng, về sau lại làm chút mua bán khác......
Nàng tiêu nhiều, nhưng kiếm càng nhiều, cho nên tuy vẩy bạc khắp nơi, lại chưa bao giờ phát sầu vì tiền bạc.
Mạnh Dương thở dài theo, mơ hồ ý thức được "chịu làm" trong miệng đối phương, chỉ sợ không phải cái giao dịch ấm áp thân thiện gì.
Chàng vẫn là đừng hỏi vậy.
Chàng khó tránh khỏi có chút hối hận, hối hận trước kia không có giống như Triệu tiên sinh đã nói vậy, viết sách thơ từ càng kiếm tiền hơn.
Thư sinh dùng sức nắm chặt nắm tay, thế mà bắt đầu đánh giá khắp nơi ở của mình, muốn xem chút xem có gì có thể bán hay không.
Nhưng mà sau khi nhìn một vòng......!Nhà chỉ có bốn bức tường!
Uể oải cùng mất mát to lớn lại lần nữa bao phủ thư sinh, chàng dùng sức vùi đầu vào giữa đầu gối, rầu rĩ nói: "Sao ta lại nghèo như vậy chứ."
Chàng thật sự nghèo quá à.
Bạch Tinh mang theo vài phần đồng tình mà vỗ vỗ sống lưng chàng, hào sảng nói: "Ta có thể nuôi ngươi nha."
Không tính da lông, nàng còn có được mấy thứ châu báu quý trọng từ chỗ Trương Bân chưa có xuất thủ, thư sinh ăn cũng không nhiều, nàng cảm thấy có thể nuôi tới mấy cái đó.
Mạnh Dương ngả ngả mặt, lộ ra một chút ánh mắt nhìn nàng, rầm rì nói: "Nam tử hán đại trượng phu, vốn nên tự lực cánh sinh......"
Chàng còn muốn nuôi Tinh Tinh.
Bạch Tinh nghiêm túc nói: "Nhưng xác thật rất nghèo á."
Mạnh Dương liền cảm thấy giống như có ai đấm một phát thật mạnh lên ngực mình, vừa là hổ thẹn, vừa là ấm ức.
Chàng lại lần nữa chôn đầu xuống, không nói gì, giống một mũ nấm to giận dỗi.
Liêu Nhạn ở bên ngoài đùa A Thanh với A Hoa chơi, bị hai con súc sinh lông bẹp mổ đến chạy vắt giò lên cổ, lông lá đầy người, chính mình lại đắc ý mười phần.
Chẳng qua chàng ta hứng thú tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rất mau đã mất đi hứng thú, lại bắt đầu tò mò hai người kia xoay lưng ngồi xổm trong phòng làm cái gì.
"Con mọt sách này làm gì vậy?"
Bạch Tinh nghiêm túc nói: "Hắn bị nghèo khó đánh ngã."
Liêu Nhạn sửng sốt, sau đó cười ha ha, chọc vào ót Mạnh Dương vui sướng khi người gặp họa nói: "Ha ha ha ha đúng vậy con mọt sách, ngươi nghèo như vậy, vẫn là đừng ra cửa!"
Mũ nấm to tên là Mạnh Dương gặp đả kích lần hai, vẫn duy trì tư thế nguyên bản, dùng sức co rúm lại một cái.
Nhạn Nhạn đáng giận!
Bạch Tinh rất không thể tưởng tượng mà nhìn Liêu Nhạn, "Vậy ngươi có tiền sao?"
Liêu Nhạn: "......"
Chàng ta không có!
Lại nói tiếp, 3 người ở đây đều có không có nghề nghiệp đứng đắn gì, nhưng tình huống thực tế lại kém rất nhiều:
Mạnh Dương viết thoại bản, ngẫu nhiên kiêm chức làm đèn lồng, thu nhập thuần mỗi năm không quá mười mấy lượng;
Liêu Nhạn hành sự tùy ý làm bậy, đại bộ phận thời gian đều chỉ đồ thống khoái, lúc cao hứng vung tiền như rác, căn bản không suy xét hậu quả.
Ngược lại là Bạch Tinh, ngày thường không có yêu thích đặc biệt gì, phiền toái không tới tìm nàng, nàng liền không đi tìm phiền toái, thêm vào đó chi tiêu cũng không tính là đặc biệt nhiều.
Trừ cái này ra, nàng sẽ còn vì nhàm chán mà lâu lâu bắt bớ tội phạm.
Đen ăn đen một lần này, lĩnh bạc thương của quan phủ lại là một lần này, một bút mua bán lột 2 tầng da, lúc vận khí tốt, một lần có thể vào sổ mấy ngàn lượng.
Như thế mấy năm xuống dưới, không ít quan phủ địa phương đều biết một nhân vật giang hồ làm việc thành tín đáng tin cậy như vậy, ngẫu nhiên lúc phương tiện ấy, sẽ còn chủ động liên hệ tới, ra giá thỉnh nàng ra tay hỗ trợ......
Bạch Tinh đột nhiên liền kiêu ngạo lên.
Nàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai nam nhân không biết cố gắng này, khẽ hừ một tiếng.
Vì thế người uể oải từ một biến thành hai.
Màn đêm rất mau đã buông xuống, ánh trăng e thẹn dùng đám mây che khuất nửa bên mặt, ngượng ngùng treo trên ngọn cây, ôn nhu chiếu rọi đại địa.
Đêm tối là váy áo nàng, ánh sao chính là đá quý điểm xuyết trên đó, dải ngân hà dài dẵng chiếu ra một bó eo thon......!Nét đẹp của ánh trăng không ai có thể bì.
A Thanh với A Hoa bị Liêu Nhạn lăn lộn một ngày rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Hai con gia cầm ghé vào với nhau, đầu rụt lại vào trong cổ, đôi mắt chậm rãi khép lại, dần dà, liền tiến vào mộng đẹp.
A Hôi với đại hắc mã vẫn chia nhau ở trong chuồng ngựa cách một bức tường như cũ, con nào con nấy nhàn nhã mà hất đuôi, ăn cỏ khô thượng đẳng đã điều phối tốt.
Thật ra thì một cái chuồng ngựa cũng chứa được 2 con ngựa, cơ mà danh câu huyết thống xuất sắc đều có vài phần bá đạo, thích gom đất.
Đặc biệt là A Hôi, vật nhỏ kia dã quen rồi, tuyệt sẽ không cho phép ngựa khác ở chung một phòng với mình.
Hầy, nếu là tiểu chủ nhân, có lẽ nó có thể nhịn đau phân ra một mảnh nhỏ.
Có điều, phải dùng trái cây chua chua ngọt ngọt tới đổi.
Mạnh Dương vẫn đang trong mất mát chưa quên nấu cơm.
Chàng nấu cháo, lại lấy móng heo Thúy Hồng tặng cắt ra một miếng, chỉ thấy trên phần thịt dạng cao nửa trong suốt màu nâu đỏ, trong loạn mà có thứ tự được khảm rất nhiều thịt móng heo phì nộn, lớp ngoài là một chút mỡ béo, phía dưới lại là da heo được cắt thành khối vụn.
Móng heo đông ở địa phương nào đó cũng gọi là hào nhục, xem như một món mặn chính, làm lên cũng phí công phu vô cùng, muốn điều chế ra hương vị tốt nhất, càng là khó càng thêm khó.
Móng heo da dày thịt ít gân nhiều, vị độc đáo, nhưng xương quá nặng, tính xuống cũng không có lời, cho nên cũng có người chỉ dùng da heo với thịt ba chỉ để làm, đơn thuần từ vẻ ngoài mà xem cũng không có khác biệt quá lớn, nhưng cảm giác khi ăn vào lại hoàn toàn bất đồng.
Mặc kệ là móng heo hay là da heo, đều giàu có chất keo, sau khi rửa sạch chúng nó rồi thì dùng lửa nhỏ hầm chậm, nước canh vốn dĩ trong veo nhạt nhẽo sẽ liền từ từ trở nên sền sệt mà nồng đậm.
Chờ đến khi chỗ thịt dày nhất vừa chọc đã xuyên thấu, liền có thể hơi chút múc đi một chút mỡ ở tầng ngoài: Như vậy có thể làm cho thịt nấu đông càng thêm trong và thấu, giàu có mỹ cảm.
Cho cả canh lẫn thịt vào trong vật chứa, để nghỉ một lát, chất keo hòa tan trong nước canh sẽ liền từ từ đọng lại, hình thành loại thịt đông lạnh độc đáo này.
Lấy móng heo và da heo cùng nấu, sẽ làm vị rất phong phú, cũng càng có thể chương hiển ra được quyết tâm muốn thỏa mãn ăn uống chi dục cho người nhà của người cầm muôi.
Đơn thuần từ điểm này mà xem, Thúy Hồng thật sự rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.
Hôm nay thật sự đã ăn thịt quá nhiều, Mạnh Dương lại làm một phần dấm trộn cải trắng.
Chỉ cho vào chút dầu, sau đó dùng dấm điểm hương, chua ngọt ngon miệng
Nhưng Liêu Nhạn còn không thỏa mãn, chàng tự mình chụp bay một vò rượu, lại thúc giục Mạnh Dương đi nướng cá khô nhỏ.
Mạnh Dương nhận mệnh mà đi.
Những cá khô nhỏ kia chẳng qua chỉ lớn cỡ nửa bàn tay người lớn, toàn thân không được một lạng thịt, ở trong sông Đào Hoa Sơn nhiều lắm.
Xương nhiều thịt ít, hầm nấu bình thường là không được, nhưng dùng muối ăn đơn giản ướp một chút, lại cho vào đáy nồi nướng đến hai bên ố vàng xốp giòn, dùng để nhắm rượu là tốt nhất rồi.
Cá khô nhỏ đã nướng tốt tản mát ra hương thơm mặn mà đặc thù, ngay cả xương nhỏ bên trong đều bị nướng tan, trực tiếp cắn xuống một miếng, ăn hết luôn cả xương lẫn thịt, càng nhai càng ngon.
Đã hồi lâu không uống rượu, nhưng làm Liêu Nhạn nghẹn hư rồi.
Chàng ta trước hết là rót cho mình một chén lớn, một hơi uống sạch, chép miệng sướng rơn trong chốc lát, rồi lại hơi hiện tiếc nuối nói: "Vẫn là rượu quan ngoại ngon."
Quan ngoại phong cảnh thô ráp, người cũng rộng rãi, yêu nhất là chén lớn uống rượu mồm to ăn thịt.
Bọn họ thích lấy rượu đã ủ tốt lặp lại chưng 2 lần, đến lúc ra được chính là rượu ngon mạnh như lửa.
Rượu mạnh vào cổ họng, phảng phất như nuốt một cục lửa hừng hực thiêu đốt, từ miệng đến yết hầu, lại đến ngũ tạng lục phủ, giống như tất cả đều bị châm lửa, nóng rát đau đớn.
Cho dù là con người sắt đá cứng nhất đi nữa, một hơi xuống, cũng phải bị ép ra vài giọt mồ hôi nóng.
Rượu như vậy rất đắt, nhưng Liêu Nhạn thích nhất, chàng ta ngày thường kiếm bạc ấy à, lại có hơn phân nửa chạy vào túi tiền thương nhân bán rượu.
Quan ngoại rất nhiều người đều biết: Chiết Sí Nhạn là tòa thượng tân của các thương nhân rượu mạnh.
Rượu mạnh trong như nước cùng quan ngoại hàng năm gió to thổi mạnh, cùng người nơi đó, chuyện nơi đó, hết thảy ở nơi đó đều vô cùng phù hợp.
Nhưng tới quan nội nhu hòa rồi ấy à, thế mà cũng có vài phần không hợp nhau.
Khí hậu một phương dưỡng người một phương, người một phương kia lại dựng dục ngược lại mảnh khí hậu độc đáo kia, ai cũng không thể rời khỏi ai.
Liêu Nhạn cảm thấy dùng chén uống rượu không đã ghiền, dứt khoát hốt cái bình trực tiếp rót vào trong miệng.
Mấy hớp xuống, đôi mắt chàng ta đều y như là bị rượu ngâm qua ấy, sáng long lanh ướt át, khóe mắt cũng hơi hơi nổi lên một chút đỏ.
Liêu Nhạn một chân đạp lên ghế, một tay ôm bình rượu, một tay cầm cá khô nhỏ nhai nhồm nhoàm, nhìn lên sao trời mênh mông, bớt thời giờ thế mà còn hát ca dao.
Trong giọng nói của chàng ta còn mang theo chút trong trẻo đặc hữu của người thiếu niên, nhưng mỗi khi đến lúc thâm trầm, lại cũng có thể áp xuống sâu thẳm nhưng lòng chảo vậy, sau đó giọng hát từ từ đẩy ra, giống như gió đêm mùa thu, vừa phẳng lại rộng, từ từ thổi qua thảo nguyên cùng sơn cốc vô ngần.
Thật là kỳ quái, ca dao này nghe ra thư giãn lại đa tình, nhưng được hát ra từ trong miệng Chiết Sí Nhạn nhuệ khí bức người, thế mà cũng không hiện đột ngột chút nào.
Mạnh Dương chưa bao giờ nghe qua ca dao như vậy, quả thực là nhập mê, đũa trong tay giơ lên, lại ngay cả đồ ăn mỹ vị cũng không rảnh lo ăn.
Chàng chống cằm, an an tĩnh tĩnh nghe, trước mắt phảng phất như thấy được đại thảo nguyen rộng rãi chỉ tồn tại trong sách vở.
Đây là giang hồ sao?
Chàng muốn đi xem.
*******
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vừa lúc, Mạnh Dương bay nhanh mà giặt sạch hai bộ quần áo, sau đó liền bắt đầu gọt giũa gỗ.
Chàng tìm ra được 2 tờ bản vẽ binh khí đã tàn phá trong đống thư tịch nhiều như núi nhỏ, chuẩn bị làm thử một lần.
Bản vẽ cùng loại vốn không nên lấy ra ngoài, nhưng như lịch đời lịch đại đều có kẻ buồn bực thất bại, thường thường sau khi thoái ẩn núi rừng rồi liền nhịn không được mà viết sách lập đạo, lấy tâm huyết suốt đời của mình ngưng kết lại thành vài trang giấy hơi mỏng.
Những kết tinh trí tuệ đó đại đa số thời gian đều sẽ bị chôn vùi trong dòng sông thời gian đằng đẵng, nhưng vận mệnh chú định, lại cũng sẽ có người có duyên tới lật xem, sau đó lại gặp lại ánh mặt trời.
Lại nói tiếp, đây chẳng lẽ không phải cũng cực kỳ giống truyền thừa cùng luân hồi sao?
Liêu Nhạn say rượu chưa tỉnh, còn đang ngáy như sấm ở trong phòng, khi Bạch Tinh đi ngang qua không nhịn được mà đạp lên cửa một cước.
Kết quả đối phương chỉ trở mình trên giường đất, lẩm bẩm một câu, "Hồ ly tinh!"
Bạch Tinh chọn lựa ra gỗ cứng rắn nhất giúp Mạnh Dương, dựa theo kích cỡ cố định mà bắt đầu mài giũa.
"Mũi tên không cần vỏ bọc sắt sao?"
Mạnh Dương thẹn thùng mà gãi gãi đầu, thấp giọng nói: "Quá đắt."
Quặng sắt cho quan phủ thống nhất khai thác, khống chế nghiêm khắc mười phần với dân gian, dẫn tới giá cả mãi cao không hạ.
Chàng giờ đây có thể làm thành công hay không còn khó mà nói, nên ngược lại không cần xa hoa lãng phí thế.
Hơn nữa gỗ chất cứng sau khi trải qua nung khô đơn giản rồi sẽ liền có được lực xuyên thấu kinh người, lại phối hợp với 2 lớp gân bò, lực sát thương cũng không dung khinh thường.
Hai người đều dọn băng ghế nhỏ ra ngồi dưới mái hiên, vùi đầu gọt gỗ.
Rọt roẹt ~ rọt roẹt ~
Phiến gỗ cuốn khúc cùng vụn gỗ tung bay, quả thực y như tuyết rơi vậy.
Mấy thứ này cũng không lãng phí được, có thể dùng để lót ổ cho A Thanh với A Hoa, mềm mại chắc mịn, hơn nữa càng giữ ấm.
Chắc là có chim sẻ nhỏ hiểu lầm bọn họ đang vẩy gạo, thế mà ríu rít bay xuống khỏi đầu cành, dẫm lên bước chân bé nhỏ mổ.
Nhưng sau khi vào miệng, lại thất vọng rồi.
Nó ngoẹo cái đầu nhỏ, nháy đôi mắt nhỏ như đậu xanh nhìn chằm chằm hai nhân loại một lát, phát hiện đối phương cũng không có ý tứ đền bù, đành phải thất vọng mà vỗ vỗ cánh bay đi.
Ánh mặt trời ấm áp, phơi đến quần áo treo trên dây thừng tí tách nhỏ nước.
Bọt nước trong suốt rơi xuống từ giữa không trung, chẳng qua trong kích cỡ lớn cỡ đậu nành kia, lại rọi ảnh ngược ra toàn bộ thế giới.
Bên người Bạch Tinh cách đó không xa chính là tô bự ngâm măng khô, nàng cô hồ là không cách nào kháng cự mà bị phân tán lực chú ý, nhịn không được mà đã nhìn rồi lại nhìn về phía bên kia, trong đầu đều bị bốn chữ "Măng khô kho thịt" nhét đầy rồi.
"Trưa hôm nay có thể ăn chứ?"
Nàng tràn đầy khát vọng hỏi.
Mạnh Dương cười.
Chàng thả gậy gỗ trong tay xuống, tới bên chén nhéo nhéo, "Được tầm tầm rồi, đợi chút nữa ta cắt thành sợi thô dài, cho vào nồi nấu một hồi."
Măng khô khó có thể ngâm nở, nhưng nếu ngâm quá lâu thì lại dễ đánh mất phong vị, cho nên thường thường cần nước ấm phụ trợ.
Mắt Bạch Tinh sáng rỡ lên, "Cho nên trưa nay có thể ăn măng khô hầm thịt chứ?"
Sau khi được hồi đáp khẳng định, nàng cảm thấy động tác gọt gỗ của mình đều phiêu lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Dương: Ta nghèo quá a!
Bạch Tinh: Ngươi thật sự nghèo quá a!
Liêu Nhạn: Ha ha ha, con mọt sách hồ ly nghèo quá a!
Xin hỏi, sao Nhạn Nhạn lại có mặt mũi đi nói người khác?.