Chương 25: 25: Sự Thật Là Gì

Tôi Thực Sự Không Muốn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


- Ôi..Ôi trời...
Thụy Ly như không tin nổi mắt mình, cô mở căng mắt ra nhìn lại, khuôn mặt đó giống y sì đúc cô, bức ảnh hay hiện thân cô gái này cũng thi thoảng xuất hiện trong kí ức của Thụy Ly.

Cô lảo đẳo đứng dậy, vứt các tấm ảnh ra xa, mắt lờ đờ dần rồi ngã khuỵu xuống sàn ngất đi.

Ngay sau đó, Cửu Chấn từ bên ngoài đã bước vào lúc nào, anh lặng lẳng đi lại nhặt những tấm ảnh, cất chúng vào gọn gàng rồi đi lại nơi Thụy Ly đang nằm ngất lịm, nhẹ nhàng bế cô dậy đưa về phòng nghỉ.

Cửu Chấn đã tìm hiểu các cách để hồi phục trí nhớ, tìm đến các bác sĩ chuyên khoa trong và ngoài nước về Điều trị tâm lí, Khoa não bộ thần kinh.

Tất cả những gì anh muốn là bắt ép cô- Thụy Ly phải nhớ ra quá khứ cuả mình, 1 quá khứ đen tối, thê thảm của người con gái Tuê Mạn....!Ngôn Tình Tổng Tài
....Sáng hôm sau...
Thụy Ly co giật người cong lên mấy hồi rồi từ từ mở mắt, sự sỡ hãi đã đắm chìm trong giấc ngủ của cô.

Thụy Ly tỉnh dậy, nhìn nháo xung quanh rồi khẽ thở phào.

Cô vò 2 tay lên tóc, cố nhớ lại tất cả, Thụy Ly đã nhớ ra được những lần trong kí ức 1 cô gái bị tra tấn, hành hạ không ai khác ngoài cô.


Cô nhớ rõ cả 4 lần bị hành hình của bản thân, cả Cửu Chấn- anh xuất hiện trong kí ức cuả cô nhưng lại mờ nhạt, chưa đậm nét để nhớ rõ.

Hàng tá sự việc đổ ập xuống khiến đầu Thụy Ly nhức vô cùng, nó căng như dây đàn, tưởng như có thể nổ tung lên.

Thụy Ly tĩnh tâm trở lại, hít 1 hơi sâu rồi từ từ thở ra, điều cô thắc mắc ở đây nhất: Tại sao Cửu Chấn lại có những bức ảnh đó? Liệu trước đây anh và cô có mối liên hệ gì hay có những tác động như nào đến quá khứ của Thụy Ly.

Đang mải suy nghĩ thì Cửu Chấn bước vào, trên tay anh là 1 ly sữa, điều này tạm dừng những câu hỏi trong đầu cô bây giờ.

Anh tiến lại giườg, đặt cốc sữa lên bàn, ân cần hỏi:
- Em tỉnh rồi, đã thấy khoẻ hơn chưa? Hôm qua em đã ngất đi lúc lấy tài liệu cho tôi đấy...
Thụy Ly đờ đẫn, cô không trả lời, ánh mắt cứ nhìn thấu vào anh, hai con mắt dán chặt không rời trên từng đường nét mặt.

Cảm giác của cô bây giờ thật khác.

Nếu như trước đây thấy anh cô sẽ có phần cởi mở, thoải mái hơn thì bây giờ, ngay tại lúc này, cô lại hình thành 1 cảm giác đề phòng, có chút dè dặt muốn tránh xa.


Cô mải nhìn mà quên đi câu hỏi của anh.

Nhận ra điều này, Cửu Chấn khuơ khuơ tay mình trước mặt Thụy Ly, nói:
- Này...Em có sao không vậy?
Thụy Ly lấy lại sự tập trung, cúi mặt xuống, lắp bắp nói:
- Không...không sao...Tự nhiên tôi hơi choáng....
Cửu Chấn ân cần đưa cô li sữa nóng, nói:
- Em uống đi rồi ngủ thêm 1 giấc...Tôi thấy có vẻ em chưa khoẻ hẳn đâu.
Thụy Ly đón lấy li sữa, uống 1 cách gượng ép, đôi mắt cô chỉ nhìn chằm chằm xuống chăn, thi thoảng liếc lên nhìn lén anh 1 cách đáng ngờ.

Mỗi lần nhìn lén như vậy Thụy Ly lại bắt gặp ánh mắt sâu hút, đen láy và có sự xa lạ, lãnh lẽo trong đôi mắt Cửu Chấn.

Điều này càng khiến cô cảm thấy muốn đề ̣hòng anh hơn, tuy nhiên cô cũng cần hành xử sao cho bình thường nhất, cô muốn âm thầm điều tra rõ về quá khứ của mình.

Trở lại khuôn dung tươi tắn, cô đưa lại li sữa cho Cửu Chấn, nói nhỏ:
- Xong rồi...Anh mang ra giúp em nhé.

Giờ chắc em nghỉ thêm tí, đầu em còn đau...
Cửu Chấn vui vẻ ra bên ngoài, ngay sau đó, cô lấy ngay chiếc máy điện thoại, nhắn tin cho vị bác sĩ kia:
- Con có chuyện muốn gặp người, khi nào đến con sẽ hẹn ạ.