Đăng vào: 12 tháng trước
Giữa trưa, khi mặt trời lên tới đỉnh, trong lúc Trần Tiểu Nhạn, tiểu Ốc Đốn và tiểu Bạch đang nô đùa hết sức vui vẻ thì có một giọng nói sang sảng vang lên "Hoắc Cách đâu rồi". Hoắc Cách hơn hở bước ra ngoài phòng khách.
"A, Hoắc Cách, bằng hữu thân ái của ta. Hôm đó ta nghe thấy tiếng chim quyên hót, đoán rằng nhất định sẽ có chuyện mừng phát sinh. Quả nhiên là đến giữa trưa thì ta nhận được tin của ngươi. Thấy thư ngươi, ta quả thực vô cùng cao hứng."
"Phì Lực thân ái gặp được ngươi, ta cũng cao hứng phi thường. Hi Nhĩ Mạn, các ngươi mau đem bức thạch điêu 'Mãnh Sư' đến đây cho ta. Phì Lực lại đây nào, chúng ta sang phòng khách xem bức thạch điêu được mang tới."
Trần Tiểu Nhạn nghe cuộc đối thoại liền lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Hoắc Cách là muốn bán đồ trong nhà. Gia tộc Ba Lỗ Khắc bị Ô Sơn Trấn đánh thuế rất nặng, là một gia tộc suy bại nên tình hình kinh tế gặp nhiều khó khăn. Thậm chí trong phủ trừ quản gia Hi Lý thì cũng không có thêm một tì nữ hạ nhân nào khác. Cũng may, đây là một gia tộc cổ xưa, cũng có không ít vật phẩm mang giá trị lịch sử, bán chúng đi mới có thể cầm cự tới ngày hôm nay.
Trần Tiểu Nhạn lắc đầu, nàng và Lâm Lôi năm nay đã là 8 tuổi, trong năm nay, Hoắc Cách cũng sẽ cho Lâm Lôi đi tham dự kỳ kiểm tra ma pháp chiêu sinh, tới lúc đó nàng nhất định phải xin phép đi tham gia cùng một phen.
Cuối cùng thì sau cuộc thỏa thuận, vị khác Phì Lực cũng vui vẻ với cái giá mà Hoắc Cách đưa ra, hoàn tất cuộc giao dịch và mang bức thạch điêu ra khỏi phủ đệ. Trong tay Hoắc Cách lúc này là 6 chiếc túi nhỏ màu vàng, nhìn qua rất giống với chiếc túi nhỏ mà nàng có, hình như mỗi túi đó là 100 kim tệ.
Tại Ngọc Lan đại lục, 1 kim tệ = 10 ngân tệ = 1000 đồng tệ. Những người dân bình thường làm việc quanh năm cũng có thể kiếm được khoảng 20, 30 kim tệ, còn những binh lính bình thường trong quân đội một năm quân hưởng cũng vào khoảng 100 kim tệ.
Trong chiếc túi mà Địch Lỵ Á cho nàng, trong đó cũng chứa 100 kim tệ, nhưng từ lúc nàng trở về Ô Sơn trấn vẫn chưa từng động tới số tiền đó.
"Có lẽ may mắn thì Hoắc Cách đại nhân cho ta đi tham gia kỳ kiểm tra ma pháp chiêu sinh, còn không thì ta cũng có thể tự mình đi là được." Trần Tiểu Nhạn thầm nhủ. Trở về phòng, nàng bế tiểu Bạch lên giường thủ thỉ " Tiểu Bạch, ngươi nhìn không giống một con mèo bình thường, cái sọc đen này có khi nào là một con mắt chưa mở ra hay không?" Nàng đưa tay vuốt lên sọc kẻ đen, tiểu Bạch không đáp lại nàng mà chỉ hưởng thụ của nàng vuốt ve.
"Ha ha, sao có thể chứ, nếu ngươi là ma thú thì có lẽ là một ma thú ấu nhi đi, thôi không đùa với ngươi nữa, ta đi tu luyện đây" Nói rồi nàng đặt Tiểu Bạch sang một bên, nhắm mắt vào, chìm vào tu luyện, tiểu Bạch cũng vô cùng ngoan ngoãn nằm cuộn trong bên cạnh, không nghịch ngợm quấy phá tới nàng.
***
Bài huấn luyện buổi chiều vẫn diễn ra như thường lệ, Trần Tiểu Nhạn đang thực hiện Uẩn Khí Thức, mắt nàng nhìn xung quanh liền nhanh chóng phát hiện sự vắng mặt của Lâm Lôi.
"Tên tiểu tử này, hôm nay như nào lại đến trễ như vậy?" Trong lòng nàng dấy lên sự khó hiểu. Một lúc sau, Lâm Lôi tất tả chạy tới, Hy Nhĩ Mạn lạnh lùng quát "Hôm nay huấn luyện nhiệm vụ gia phạt lên gấp đôi, trở lại đội"
"Vâng" Lâm Lôi dõng dạc đáp.
"Lâm Lôi, ngươi hôm nay sao lại tới muộn vậy?" Trần Tiểu Nhạn dò hỏi.
"Chuyện đó..." Không kịp đợi Lâm Lôi nói xong thì "Oành!" Đến cả đại địa cũng phải chấn động, những chấn động ấy dường như có tiết tấu, dường như có một vật gì đó khổng lồ đang bước từng bước tới, khiến cho mặt đất rung lên như thể có động đất vậy.
"Phía đông, là phía đông truyền tới!" Trần Tiểu Nhạn, Lâm Lôi và mọi người đều thần sắc ngưng trọng nhìn về phía đông. Mặt đắt chấn động ngày một mạnh, đám thiếu niên cũng có thể cảm thấy được tiết tấu, có thể đoán được một vật khổng lồ đang bước tới đây.
Mỗi một lần chấn động là lại như một lần đè nặng lên trái tim của Trần Tiểu Nhạn. Nàng nín thở nhìn về phía đông.
Vật làm chấn động mặt đất cuối cùng cũng hiện thân.
Là Tấn Mãnh Long! Trần Tiểu Nhạn dại da nhìn ma thú mạnh mẽ này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ma thú.
Hi Nhĩ Mạn, La Thụy, La Kiệt ba người phản ứng rất nhanh, trực tiếp lao tới đứng chắn trước những đứa trẻ, kinh hãi nhìn đại vật khổng lồ.
"Thất cấp ma thú 'Tấn Mãnh Long'!" Hi Nhĩ Mạn mặt biến sắc, trong khi La Thụy, La Kiệt đứng bên cạnh chân như muốn nhũn ra.
Thân hình khổng lồ cao chừng 2 tầng lầu, chiều dài khoảng 30 thước, đó là ma thú Tấn Mãnh Long. Tấn mãnh long toàn thân được bao phủ bởi một lớp hỏa hồng lân giáp vô cùng cứng rắn, mỗi khối lân giáp đều toát ra ánh kim chúc băng lãnh sáng loáng. Đặc biệt, cả bốn chân của Tấn mãnh long đều được bao phủ bởi lớp lân giáp dài lại càng thô tráng, ước chừng phải đến 2 người ôm thì miễn cưỡng mới ôm xuể. Toàn thân Tấn mãnh long đều là một màu đỏ, chỉ có long trảo băng lãnh là toát ra sắc đen. Hỏa hồng lân giáp cơ hồ bao trùm tới tận nửa cái long vĩ vừa to vừa dài, tựa như một cây roi tiên, cứ mỗi lần quét ngang mặt đất thì khoảng đất bị quét qua lập tức lún sâu thành một đường rãnh dài.
"Hừ -"
Tấn mãnh long hừ nhẹ một tiếng, hai lỗ mũi phun ra hai luồng khói trắng tựa như lưu huỳnh, nhãn châu giống như hai chiếc đèn lồng treo trên một khối tinh thạch bằng đá trong suốt, phát ra sắc đỏ lại càng tăng thêm phần quỷ dị. Con ngươi toát ra ánh hồng lạnh lẽo, nhìn về phía đám người Trần Tiểu Nhạn khiến bọn họ sợ đến không dám động đậy.
"Phụt, phụt", Tấn Mãnh Long hai dòng nước dãi chảy ra, để lộ ra hai hàm so le có lẽ là răng, mỗi chiếc răng trắng ởn khiến cho người ta lạnh toát toàn thân, không một ai dám hoài nghi về độ sắc bén của chúng.
Trần Tiểu Nhạn nghe tim đập thình thịch, đứng trước sự cường hãn của ma thú, nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng, cảm giác này so với kiếp trước gặp bọn xã hội đen còn đáng sợ hơn, chỉ cần cái long vĩ kia của Tấn Mãnh Long quét ngang một cái thì không chỉ cái mạng nhỏ của Trần Tiểu Nhạn nàng, mà cả những căn nhà làm bằng đá kia của Ô Sơn Trấn cũng nát vụn.
"Đây có phải là Ô Sơn Trấn không?" Một giọng nói lạnh lùng từ trên Tấn Mãnh Long truyền xuống.
Toàn bộ đám thiếu niên bị dọa đến ngây ngốc đều hướng ánh nhìn về phía trên lưng của Tấn mãnh long, chỉ thấy phía sau lưng Tấn mãnh long có một vị thần bí nhân vận tử sắc trường bào đang khoanh chân ngồi.
"Ma pháp sư đại nhân, nơi này quả thực là Ô Sơn trấn, không biết chúng ta có thể giúp gì cho đại nhân?" Hy Nhĩ Mạn lên tiếng đáp
"Đến Ô Sơn trấn này thì cùng đường rồi." Thần bí nhân áo tím trầm giọng nói.
Sau đó ông ta không nói thêm một tiếng nào, Tấn mãnh long khổng lồ quét ánh mắt đỏ rực qua đám người một cái, rồi sau đó vừa phả ra hai làn sương trắng từ lỗ mũi, vừa mở cước bộ tiếp tục tiến về phía trong trấn. Hi Nhĩ Mạn khuôn mặt biến sắc.
"Mọi người ở nguyên tại đây." Ông ta nói xong thì lập tức trực tiếp đuổi theo Tấn mãnh long.
Trần Tiểu Nhạn nuốt nước bọt một cái, trong ánh mắt vẫn còn sự kinh hoàng. Quả thực là một ma thú hung mãnh đáng sợ!
Tác giả: well, vốn định hôm nay không đăng mà nhờ có người khích lệ nên đăng tiếp. Mọi người đọc và cho ý kiến ạ.