Chương 67: Tộc Thanh Điểu

Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio


Tầm mắt của mọi người đuổi theo Trương Nhất Minh, cho nên dĩ nhiên trông thấy hai chàng trai giữa màn lá tím bay tán loạn ở bên ngoài cách y mười mét.

Tay áo tung bay, phong thái tuyệt thế, sức mạnh sâu không lường được.

Cả đám lập tức hít sâu một hơi, bọn họ còn trẻ tuổi, kiến thức cũng nông cạn, lần đầu tiên nhìn thấy những người như này, trong lòng không thể nói là không rung động.

Chim đỏ trên bờ vai Phượng Căng vung cánh gắt gỏng ré lên, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Bùi Cảnh cũng không muốn quen biết bọn họ ở chỗ này, nhìn con chim đỏ tròn vo kia một chút, ánh mắt khiêu khích chọc giận Thần thú đại nhân đến cắn cánh.

Bùi Cảnh vừa đi vừa hỏi: “Các đệ đến Thượng Dương Phong làm gì.”

Trần Hư đỡ trán: “Lần sau huynh có thể đừng làm loạn như vậy được không.”

Bùi Cảnh nhìn thoáng về sau, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện ở đây.”

Dứt lời, y bước đến sâu trong rừng Tử Trúc, Trần Hư hết cách, cũng chỉ có thể đuổi theo.

Phượng Căng đứng bên cạnh xem kịch, ôm tâm tư có ưu thế không chiếm là đồ ngu, nhất định phải tìm chút vui thú trên miệng: “Làm sao? Sợ người khác nhận ra thân phận của ngươi?”

Vị Đế vương Phượng tộc kiêu căng tôn quý này vừa gặp phải Bùi Ngự Chi là bắt đầu biến thành hình tượng tiểu nhân lắm mồm cay nghiệt.

Lại vênh váo cười nói: “Ngươi dám làm còn không dám nhận, làm Chưởng môn đến mức này, nếu ta là sư tôn ngươi kiểu gì cũng phải đuổi ngươi khỏi môn.”

Chim đỏ trên bả vai cậu chàng rung rung cánh, đứng trên cùng mặt trận với chủ nhân.

Bùi Cảnh biết ngay đôi chủ tớ này đến Vân Tiêu, miệng chó không mọc được ngà voi.

Vân hạc đứng ngoài rừng Tử Trúc lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí còn có chút kích động xen lẫn e ngại mơ hồ.

Đợi Vân hạc giương cánh, Bùi Cảnh bước lên đứng vững rồi mới đáp lại Phượng Căng: “Những năm này ngươi cũng chỉ tiến bộ được bản lĩnh mồm mép?”

Trần Hư lắc đầu, theo sát, cố ý đứng giữa hai người, dù sao bọn họ mà đánh nhau, một trăm lẻ tám phong của Vân Tiêu đều phải gặp nạn.

Phượng Căng phất tay áo bước lên Vân hạc, áo bào phơ phất, cười mỉm: “Đương nhiên không bằng được sự tiến bộ của ngươi. Ta nói nè, dù không đột phá được Nguyên Anh thì ngươi cũng không cần thiết phải đắm mình trong truỵ lạc đi bắt nạt đệ tử Luyện Khí kỳ chứ.”

Phượng Căng vừa lên, Vân hạc rõ ràng run rẩy một hồi, cảm nhận được uy lực của chủ nhân muôn loài chim, bên trong nó sinh ra tâm tư quỳ lạy, nhưng vẫn ổn định thân hình, bay đến Thiên Tiệm Phong.

Bùi Cảnh không thèm đếm xỉa: “Thế nào là đắm mình trong truỵ lạc?”

Phượng Căng túm được một điểm, chắc chắn phải cố gắng giễu cợt: “Ỷ mạnh hiếp yếu, có tính là trái với môn quy của Vân Tiêu không, đúng là khiến tổ tiên hổ thẹn thật đó Bùi Ngự Chi.”

Bùi Cảnh: “Chậc, cái gì là mạnh, lại cái gì là yếu chứ.”

Dứt lời, không đợi Phượng Căng trả lời.

“Thật ra thì, đệ đệ.” Bùi Cảnh cười với cậu chàng, cực kỳ sáng sủa hiền lành: “Trong mắt ta thì ngươi với hắn chẳng khác gì nhau, đều là bại tướng dưới tay, khác biệt duy nhất là, bạn nhỏ ấy khiêm tốn lễ độ, sau khi thua còn nhận ta làm thầy, một ngày làm thầy cả đời làm cha, còn trực tiếp gọi ta là cha.”

Phượng Căng: “…”

Bùi Cảnh tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ngươi muốn học chí khí của đệ tử Vân Tiêu ta không? Nếu ngươi gọi ra tiếng cha này, hôm nay ta cũng miễn cưỡng nhận lời.”

Trong nháy mắt, không khí ngưng đọng, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống mấy phần.

Giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Trần Hư hít một hơi thật sâu thật sâu, ngăn giữa hai người trước khi Phượng Căng phát cuồng, nói với Phượng Căng: “Có phải bệ hạ đã quên đồng ý với ta chuyện gì rồi?”

Cậu gọi lên tiếng “bệ hạ” này là để nhắc nhở Phượng Căng chú ý thân phận, Vân Tiêu không phải núi Phượng Tê cũng không phải viện Kinh Thiên, mỗi một hành động của cậu chàng đều liên quan đến mặt mũi của Phượng tộc.

Phượng Căng dằn lửa giận xuống, ha ha một tiếng, mặt nặng như nước vung áo sang một bên.

Sau đó, Trần Hư lại trừng Bùi Cảnh, nghiến răng nghiến lợi: “Huynh muốn làm cha như vậy sao không tự mình sinh đi?”

Bùi Cảnh: “…” Y không thể sinh cũng là sai à.

Ba người bọn họ rời đi, để lại truyền thuyết biến hóa khôn lường. Cả đám trước võ đài ở rừng Tử Trúc choáng cả mắt. Có người thì thào: “Cái người quần áo đỏ đó ta chưa từng thấy, nhưng tuyệt đối không phải người mà chúng ta có thể tiếp xúc. Mà bộ quần áo xanh kia, nếu ta nhớ không lầm, hẳn là Phong chủ của một trong ba toà nội phong, Trần Phong chủ Trần Hư của Vấn Tình Phong.”

Phong chủ của nội phong, lại còn là một trong ba toà nội phong. Cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, đến cả Hứa Kính cũng ngây dại.

“Đã biết Trương Nhất Minh có hậu thuẫn từ lâu… Hoá ra người phía sau lớn như vậy sao.”

“Nếu đã quen biết Trần Hư Phong chủ, vậy thì hắn vào thẳng nội phong cũng được nữa là.”

“Chuyện này…”

Cho nên, chính chủ bị mọi người khinh thường, thật ra là tiên nhị đại(1) tự cường tự lập tích cực vươn lên?

(1) chỉ con cái của mấy vị tiên nhân, kiểu như con ông cháu cha



Bùi Cảnh và Phượng Căng ầm ĩ ở viện Kinh Thiên thành quen, cho nên châm chọc móc mỉa nhau xong cũng chẳng đặt trong lòng.

Phượng Căng vẫn còn tâm trạng, nhướng đuôi lông mày, nhìn phong cảnh ở Thiên Tiệm Phong mà tấm tắc lấy làm lạ: “Ai cũng bảo Thiên Tiệm Phong của Vân Tiêu nằm ở Thiên Khu(2) của Vân Tiêu. Bầu trời lạnh lẽo, núi lạnh không sinh mây, quả là thế.”

(2) nơi giao nhau của đất trời

Bùi Cảnh cũng có hứng thú đùa giỡn con chim mập kia: “Này, sao mi lại mập lên rồi?”

“Chíp.”

Thần thú của Phượng tộc vùi đầu mình vào cánh, tức giận không muốn để ý đến người khác.

Phượng Căng trợn trừng mắt: “Nó tên là Mắt Đỏ.”

“Mắt Đỏ? Không bằng gọi là Bé Đỏ.” Bùi Cảnh khôi phục bộ dáng trưởng thành, tiện tay bẻ gãy nhành hoa, chọc cho Mắt Đỏ xù lông: “Mi đến Vân Tiêu của ta một chuyến cũng không dễ dàng, không bằng ta làm mai cho mi nhé, trên ngọn núi này của ta cũng có một con chim. Mặc dù là đứa ngu đần, nhưng cũng ngây thơ chân thành, mặc dù tham sống sợ chết, nhưng lại sống rõ dai. Cùng với ngươi lại càng bổ sung tăng thêm sức mạnh lẫn nhau.”

Trần Hư “…”

Phượng Căng: “…”

Đáng thương nhóc Thần thú nhô đầu ra, chíp chíp vài tiếng tan nát cõi lòng với Bùi Cảnh — Nó! Không! Đồng! Ý!

Bùi Cảnh ném đồ trong tay đi: “Đúng là không biết điều.”

Nhóc mập ngậm lấy một nhúm tóc của chủ nhân, mắt rỉ nước, khóc chíp chíp muốn về núi Phượng Tê. Nơi này thật là đáng sợ, cái tên ma quỷ trước mắt này không chỉ mới gặp lần đầu đã muốn lấy nó nấu canh, bây giờ đến cả cơ thể quý báu của chim cũng muốn cướp đoạt. Nó muốn trở về.

Phượng Căng đành chịu, thở dài: “Mi có biết giờ mi nặng lắm không, còn cử động nữa ta ném mi đi đó.”

Chim mập: “… Chiếp.”

Nước mắt cũng nuốt ngược vào trong.

Bùi Cảnh không nhịn được mà phì cười thành tiếng, Trần Hư cũng không khác gì.

Lúc này, hoàng oanh đang ở đỉnh núi Thiên Tiệm Phong mừng vui khấp khởi hái quả có lẽ không biết, suýt nữa nó bị chủ nhân vô lương tâm gả đi mất.

Trở lại Thiên Tiệm Phong, Bùi Cảnh vô thức nhìn về phía Vô Nhai Các, nụ cười trên khoé môi cũng chậm rãi tan đi.

Bây giờ Sở Quân Dự đang làm gì? Một mình dưỡng thương, hoặc một mình tĩnh tọa. Nhìn vào sâu thẳm trong biển mây, tuyết đọng gió cuốn.

Y thường xuyên có một loại cảm giác, Sở Quân Dự ngăn cách mình ở bên ngoài, cực kỳ cô độc. Ý nghĩ này càng thêm rõ ràng sau khi y phát giác được tâm tư của mình. Nhớ lại đoạn thời gian đã ở chung từng chút — thiếu niên mắt nhạt ở Nghênh Huy Phong lúc trước hình như cũng luôn thế này, thờ ơ, trầm mặc ít nói.

Không có bạn bè, chưa từng chủ động tiếp xúc với ai, thậm chí từ đầu đến cuối, người trò chuyện chỉ có y.

Quái gở lạnh lùng, nhưng không làm cho người ta thấy đau lòng hoặc thương hại. Sở Quân Dự có một loại khí chất đến từ vực sâu, dù là hiện giờ thì Bùi Cảnh cũng không cho rằng hắn cần có người làm bạn.

— Nhưng hắn không cần người bầu bạn không có nghĩa là y phải nhượng bộ.



Tựa như Bùi Cảnh đứng trong khúc ngoặt ngóng nhìn sâu thẳm trong mây.

Gió lạnh chiếm giữ Vô Nhai Các, Sở Quân Dự đứng trước cửa sổ, trầm mặc nhìn về phía trước.

Trang giấy nhuộm máu đầu ngón tay hoá thành tro tàn màu xanh lam, bay theo gió tiêu tán trong sương mù.

Hắn tính toán thời gian, cũng sắp rồi — Thiên Diện Nữ, Thư Diêm, kế tiếp, ngay trong Vân Tiêu.

Thân là quy tắc, Thiên Đạo có quyền kiểm soát vạn vật trên thế giới. Kiếp trước hắn phá vỡ hư không, điên đảo nhật nguyệt, mụ để thời gian chảy ngược dòng đã hao hết tinh lực — để bảo vệ Quý Vô Ưu đắc đạo, cuối cùng chỉ có thể phân hoá thần hồn, tản mát nhân gian, hoàn thành cái gọi là kẻ thẩm phán.

Ban lực lượng dời non lấp bể cho những người chết trong oán hận cực độ, để bọn họ lấy được cuộc sống vĩnh viễn, giãy giụa ra từ trong vực sâu đẫm máu, trở thành người quyết định vận mệnh của người khác. Mụ đang muốn nói cho hắn điều gì, lại đang muốn chứng minh gì chứ.

“Bọn họ đã từng là ngươi.” Trong thế giới đen kịt của cái vạc kia, trong ánh sáng trắng tuyền, giọng của người con gái mờ ảo mà thương xót: “Bọn họ trải nghiệm qua tất cả tuyệt vọng của ngươi, cho nên, bọn họ có tư cách xét xử ngươi nhất.”

Nhuỵ hoa tuyết trắng đầu cành ngoài cửa sổ rung rinh, trạng thái yêu kiều sạch sẽ. Những lá thư từ thành Thiên Yển nơi không trung bị phá huỷ như hồ điệp, chậm rãi bay quanh người hắn.

“Ai có tư cách xét xử ta cơ?”

Sở Quân Dự vươn tay, tay áo đen hơi rủ xuống, cổ tay như dòng sông xanh ngọc uốn lượn trong bóng đêm, con ngươi âm u quỷ quyệt gần như yêu quái, giọng điệu tản mạn: “Lưu lại phân thần ở nhân gian, ngươi cứ tự tin như vậy?”

“Đợi sau khi ta giết sạch từng người một. Quý Vô Ưu, lại có thể sống được bao lâu.”

Khoé môi hắn nhếch nụ cười, mà giọng nói lại lạnh như băng.

Bỗng nhiên một luồng sát khí và hơi lạnh làm cho hoàng oanh ngậm hoa quả từ xa giật nảy mình, cánh rung một cái, đồ ăn lộp bộp rơi xuống.

Nó trừng mắt, chíp chíp bay xuống, xuyên qua bụi hoa, lông vũ dính một đống lá cây cánh hoa mới nhặt lại được quả.

Quả tươi xanh mọng nước, hoàng oanh bay về Vô Nhai Các trong Vân đình, liếc mắt thấy được Sở Quân Dự đứng bên cửa sổ.

Vỗ cánh, bay lên, đứng trên khung cửa sổ, hai cánh nâng quả như dâng vật quý đến trước mặt Sở Quân Dự. Con mắt vừa tròn vừa lớn tràn đầy đắc ý và khát vọng được khen ngợi.

Sở Quân Dự cúi đầu, cụp mắt xuống che đi tất cả cảm xúc.

Hoàng oanh: “Chíp chíp chíp.” Đuôi đã sắp vểnh lên trời, ngoan ngoãn chờ khen.

Sở Quân Dự nhíu mày, nói: “Ngươi ở bên cạnh Bùi Ngự Chi nhiều năm như vậy mà chỉ học được tranh công?”

Hoàng oanh: “?”

Sở Quân Dự khẽ giọng: “Hắn vẫn nuông chiều ngươi quá.”

Thậm chí hắn còn không bằng lòng dùng tay chạm vào đầu chim dù chỉ một chút, nhìn con chim này lại nhớ đến chủ nhân của nó.

Hắn hiểu người nọ rất rõ, nhưng không tiếp xúc quá lâu, đã quên mất bộ dáng, thế là vẫn luôn làm hắn bất ngờ.

“Há mồm, ta cho ngươi ăn, ngọt cực kỳ.” Trên đường phố của thành Vân Lam, thiếu niên cười đùa nhét kẹo ngọt đến dính răng đến bên miệng hắn. Trong rừng sâu ác quỷ vây quanh, đùa bỡn người ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn phải bỉ ổi nói một câu, “Các ngươi xấu xí thì không thể dũng cảm một chút à.” Mưa chiều tí tách, ôm tấm bảng gỗ, nhảy lên võ đài, “Hôm nay ở đây, cầu bại một lần. Các ngươi cứ nhìn ta đẹp trai là xong việc.”

Tuổi trẻ ham chơi, tự tin ngông cuồng, đây là một khía cạnh mà Bùi Ngự Chi không muốn người ngoài biết, che giấu sâu trong tâm hồn. Linh hồn chìm xuống vực sâu, máu tươi chảy qua nước bùn, ký ức dừng lại vào ngày đầy trời gió tuyết — bản thân mình thời niên thiếu, lúc gặp lại, vẫn sạch sẽ rạng ngời, đối lập với một thân nhuộm đầy máu của hắn.

Hơi xuất thần.

Sở Quân Dự nhìn xuống, hồi lâu sau, thấp giọng nói một câu: “Có lẽ, ta vẫn quá nuông chiều hắn.”



Trong chủ điện, trước bàn gương, Bùi Cảnh lấy chiếc bình nhỏ kia ra.

Trong đây đã có trận pháp mà tiên tổ phi thăng từ lâu lưu lại, linh hồn của con chim chết tiệt này có lợi hại hơn nữa cũng không dám lỗ mãng. Y mở nắp bình ra, lập tức một tiếng gầm rú thê lương phẫn nộ vang vọng khắp đại điện.

Chim xanh hoá hình, hình dáng dữ tợn, ngay lúc nó oán hận cực kỳ muốn cắn chết Bùi Cảnh, một ánh mắt lẳng lặng như xuyên thấu số mệnh bóc trần thần trí của nó ra, đem đến cho nó đau đớn vô tận.

Nó hơi dừng ở không trung, con ngươi mày xanh hơi thấp xuống, đối diện với con ngươi đen nhánh sáng long lanh của một con chim đỏ tròn trịa vẫn chưa trưởng thành.

Một con chim non trông như chỉ tốn thêm chút sức thôi là có thể bóp chết, vậy mà chỉ một khắc, khiến nó cam tâm cúi đầu xưng Thần.

Chim đỏ cảm thấy mình phải bày ra dáng vẻ uy nghiêm sâu sắc, thế là chỉnh cánh chim lại cho ngay ngắn, dán sát vào người, móng vuốt nhỏ cũng đứng nghiêm.

Nào ngờ tới, nó như thế này chỉ càng lộ ra vẻ khờ khạo, như đang diễn kịch mua vui.

Chẳng qua nó cũng không dựa vào bề ngoài để thể hiện uy nghiêm.

Linh hồn của chim xanh rõ ràng chỉ là một sợi thần thức của nguyên hình, dưới Thần uy của Phượng Hoàng, ré lên một tiếng gầm rú, phẫn nộ trên người không còn, hơi thở cũng yếu dần đi. Ảo ảnh biến mất, sau đó tụ lại, ánh sáng xanh chói mắt lướt qua, từ không trung rơi xuống, là một sợi lông vũ.

Là màu xanh than đậm vô cùng, hoa lệ cực điểm.

Phượng Căng vươn tay, cọng lông xanh rơi vào lòng bàn tay cậu chàng, Phượng đế trẻ tuổi lộ vẻ mặt khó lường.

Trần Hư nhíu mày, không ngờ rằng việc này thế mà thật sự dính líu đến Phượng tộc ngàn dặm xa xôi, cậu nói: “Hẳn là trong tộc của huynh. Nó giết người vô số quanh Vân Tiêu ta, chuyến này chúng ta mời huynh qua đây là vì nó.”

Bùi Cảnh dùng tay chạm lên đầu chim đỏ: “Mi nhận ra nó à?” Thần thú nhỏ của Phượng tộc ngạo kiều hệt chủ nhân nó, ngẩng đầu hừ một tiếng, phớt lờ y. Giờ đã biết tác dụng của nó rồi?

Mà so với ba người bình chân như vại khác, Phượng Căng mở miệng, giọng điệu âm u hơn một phần: “Là người trong tộc ta.”

“Ừ?”

Phượng Căng thở dài: “Ta cũng không nghĩ tới, huyết mạch của tộc Thanh Điểu bị diệt tộc ở Tây Côn Luân sẽ lưu lạc đến đây.”

Bùi Cảnh sững sờ: “Tộc Thanh Điểu?”

Còn có Tây Côn Luân? Đây chẳng phải là chỗ ở của Tây Vương Mẫu trong thần thoại sao?

Phượng Căng cẩn thận để cọng lông vũ này vào trong bình một lần nữa, nói: “Tổ tiên của tộc Thanh Điểu là hậu duệ của Khổng Tước.”

“Phượng Hoàng sinh chín chim non, Kim Phượng, Thải Phượng, Hoả Phượng, Tuyết Hoàng, Lam Hoàng, Khổng Tước, Côn Bằng, Lôi Điểu, Đại Phong. Trong chín con thì Khổng Tước đẹp nhất, được Phượng Hoàng yêu thích nhất. Lộng lẫy chói mắt, hào quang tràn đầy. Trong sách cổ ghi chép, Phật từng tới kết giao mà không được nên nổi giận, ước hẹn đại chiến dưới núi Côn Luân. Khổng Tước tính tình hung mãnh, nuốt chửng Phật, Phật gian nan bổ lưng thoát ra, muốn giết chết Khổng Tước. Nhưng vì mọi người khuyên can, giết Khổng Tước sợ Phượng Hoàng giận, thế nên mới thôi.”

“Nhưng từ đó về sau, tộc Khổng Tước đời đời ở dưới núi Côn Luân. Thanh Điểu là con của Khổng Tước, chủ cũ Tây Vương Mẫu của Tây Côn Luân có ơn với tiên tổ của Thanh Điểu, thế là tộc Thanh Điểu thờ bà làm chủ, ở lại Tây Côn Luân.”

Mặc dù Phượng Căng nói rằng rất đau xót.

Nhưng Bùi Cảnh vẫn rút ra kết luận từ kết quả lúc trước.

“Cho nên đây là cháu ngươi, theo bối phận thì phải gọi ngươi là ông.”

Phượng Căng: “…”

Cậu chàng cầm lấy chiếc bình, phẫn nộ ngẩng đầu, rống lên: “Ngươi ngậm miệng nghe ta nói hết xem nào!”

Bởi vì phía sau còn kéo theo chuyện diệt tộc của tộc Thanh Điểu, cực kỳ nặng nề, thế là Bùi Cảnh cũng thay đổi sắc mặt nghiêm chỉnh hẳn lại.

Phượng Căng nói: “Phượng Hoàng cũng được, Tây Vương Mẫu cũng được, đều là những chuyện từ thời thượng cổ. Sau này thang trời của giới Tu Chân sụp đổ, linh lực suy kiệt, phi thăng khó như lên trời, thành Thần càng là lời nói suông. Tây Vương Mẫu cũng học theo tổ tiên của Phượng tộc ta, bắt đầu luân hồi sinh mạng mới nhiều thế hệ. Lúc ta còn rất nhỏ đã từng đi ngang qua Tây Côn Luân.”

Nói đến đây, Phượng Căng nhíu mày, chìm vào suy tư: “Tây Vương Mẫu đời ấy cũng không biết gây ra sai lầm gì mà lại là một cô gái không hề có chút linh lực nào. Một trăm tuổi rồi mà bộ dáng vẫn ở bảy tám tuổi, kiểu gì cũng không cao lên được. Hơn nữa còn không thích nói chuyện. Tộc trưởng tộc Thanh Điểu nói với ta, hình như nàng ta là người câm.”

“Nhắc đến cũng buồn cười. Tây Vương Mẫu trong tranh, ngón tay dẫn xuân tới, váy áo bồng bềnh, cao quý khoan thai. Mà Tây Vương Mẫu ở trong hiện thực sau khi luân hồi lại là người con gái khiếp đảm gầy còm xấu xí.”

“Tộc Thanh Điểu ghi nhớ ân tình lúc trước, sau lúc đau lòng thì tìm kiếm trân bảo hiếm có khắp nhân gian, điều trị linh căn cho nàng ta, dốc lòng chiếu cố nhưng vẫn không có thu hoạch. Người con gái ấy như bị nguyền rủa mà chết sớm, không lâu sau đó, Tây Vương Mẫu luân hồi lần nữa sinh ra trên đài sen.”

Phượng Căng trầm giọng: “Lại vẫn là không có chút linh căn nào.”

Bùi Cảnh chau mày.

Phượng Căng lại nói: “Trong bức thư cuối cùng mà Tộc trưởng tộc Thanh Điểu gửi cho ta, rằng tính tình của Tây Vương Mẫu mới sinh này còn cổ quái hơn lần trước, thậm chí có dấu hiệu nhập ma. Mà thứ khiến người ta sợ hãi chính là tỳ nữ hầu hạ phát hiện xương chim xanh dưới gối của nàng ta.”

Trần Hư cao giọng: “Xương chim xanh?!”

Phượng Căng gật đầu: “Đúng. Mà khi đó, vừa vặn là tộc Thanh Điểu có không ít người mất tích bí ẩn.”

Bùi Cảnh lên tiếng: “Xem ra, nàng ta nhập ma thật.”

Phượng Căng: “Ba trăm năm trước ta còn nhỏ, trưởng lão trong tộc kể cho ta nghe, nhưng cũng không cho ta xử lý. Song ước chừng một tháng sau, ta nghe được tin tức tộc Thanh Điểu bị diệt tộc, trên Tây Côn Luân, cỏ cây khô gãy, máu chảy thành sông, thây chồng thành đống. Tộc trưởng tộc Khổng Tước bi thương giận dữ, đối chất từng người, phát hiện trong đám thi thể tử vong thiếu mất hai người. Một là Tây Vương Mẫu, một là Thiếu Tộc chủ của tộc Thanh Điểu, nếu ta nhớ không lầm, nàng ấy tên là… Thanh Nghênh.”

Thanh Nghênh. Một cái tên thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.

Phượng Căng lại đắm mình vào suy nghĩ: “Ta từng gặp nàng ấy mấy lần, so với Thiếu Tộc chủ trước kia của tộc Thanh Điểu, nàng ấy có vẻ quá mềm yếu. Có sức mạnh truyền thừa nhưng không thể thức tỉnh, thân là chủ cả một tộc lại khiếp đảm như một cô bé trần gian. Rất nhiều người trong tộc đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với nàng ấy, có lẽ cũng bởi nguyên nhân này mà nàng ấy rất gần gũi với Tây Vương Mẫu.”