Đăng vào: 12 tháng trước
"Giao lại thứ này, tuỳ anh xử lí."-Linh đưa lọ nguyên liệu cho Phong.
Phong nhận lấy lọ thủy tinh, ngắm nghía một hồi rồi đem ra sân đập vỡ nó. Linh ngạc nhiên nhìn Phong, anh chỉ nói: "Việc báo cáo để tôi!"
"Ừm!"-Linh gật đầu.
Sáng
Tuyết Linh vẫn đi học bình thường như chưa có gì xảy ra. Đến chiều Linh lại ghé vào quán cà phê của Bảo Ngọc. Cô nàng nhìn Linh với ánh mắt than vãn. Thì ra Thiên Ưng cúp học và đến đây ăn vạ Bảo Ngọc, bắt cô nói ra mọi chuyện, nhưng vì Ngọc không nói nên Thiên Ưng ngồi đó ăn vạ.
"Nói chuyện được không?"-Tuyết Linh mở lời.
Thiên Ưng ngóc đầu dậy nhìn người ngồi trước mặt.
"Em chịu nói chuyện với tôi rồi à?"
"Nếu không anh cứ ăn vạ ở đây thì làm sao Bảo Ngọc làm ăn?"
Thiên Ưng bật cười: "Quả nhiên chỉ cần liên quan đến Bảo Ngọc thì em sẽ ra mặt."
"Anh đang đâm chọt tôi đó à?"-Tuyết Linh khó chịu nhìn Thiên Ưng.
"Hừm! Năm năm qua em đi đâu?"-Thiên Ưng không lòng vòng nữa mà nói thẳng vào chủ đề.
"Đi thế thân cho ba mẹ sau đó trở thành 'chuột bạch' để The Death thí nghiệm. Cuối cùng là được huấn luyện trở thành một tên tay sai cho bọn họ."
Thiên Ưng nhìn Tuyết Linh ánh mắt trở nên vô hồn.
"Còn thắc mắc gì không?"-Linh hỏi.
"Chuyện năm đó... Xin lỗi vì đã không hiểu cho em."-Ưng ngập ngừng cuối cùng anh cũng đã nói được những điều day dứt trong lòng. Ít ra cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
"Không cần phải xin lỗi đâu, vì mọi chuyện đều do tôi mà ra. Bây giờ anh cũng đã biết tôi như thế nào vậy nên hãy tránh xa tôi ra và ít lại quán này để Bảo Ngọc không gặp nguy hiểm."-Nói xong Linh bỏ đi.
Như thường lệ mười giờ tối quán cà phê của Bảo Ngọc sẽ đóng cửa, vì là chủ quán kiêm luôn cả quản lý nên Bảo Ngọc là người về trễ nhất. Hôm nay Tuyết Linh có nhắn với cô Linh hơi mệt vậy nên cô phải đi về một mình.
Từ quán về nhà của Ngọc khá vắng, cũng chẳng có tuyến xe buýt nào mà Ngọc cũng chẳng biết lái xe, vì vậy Ngọc phải đi bộ về. Nếu có Tuyết Linh thì đỡ sợ hơn. Bảo Ngọc bước nhanh qua những con hẻm vắng, đi được một lúc cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình. Trời thì tối như mực, xung quanh cũng chẳng còn nhà nào sáng đèn, Bảo Ngọc bắt đầu sợ hãi, cô bắt đầu chạy, cắm đầu chạy thật nhanh...
Đằng sau có người đang đuổi theo... Bảo Ngọc mất trớn, trượt chân ngã. Cô ngoảnh đầu nhìn lại phía sau. Một người đàn ông to lớn đang tiến dần về phía cô, Ngọc sợ hãi lùi về sau, người đó nhào đến chụp thuốc mê Bảo Ngọc, cô vùng vẫy được một lúc thì ngất đi. Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại của cô vang lên...
"Lạ thật? Sao lại cúp máy?"-Linh lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại. Cô nói Bảo Ngọc là cô hơi mệt nên đến hơi trễ vậy mà cô nàng này tự đi về một mình luôn, rồi bây giờ điện thoại cũng không bắt máy, không biết có gặp chuyện gì không?
Linh đứng trước quán một hồi rồi quay lưng đi về...
"Linh điện thoại của em đang làm phiền tôi!" Phong đang xử lý công việc mà điện thoại của Linh cứ reo lên ầm ĩ.
Linh chạy ào ra từ phòng tắm, tay chộp lấy cái điện thoại của mình.
"Alô! Bảo Ngọc!"
"Cô có phải là bạn của Bảo Ngọc?"- một giọng nam vang lên đầu dây bên kia.
"Anh là ai?"-Linh thay đổi thái độ ngay lập tức.
"Ô! Tôi là ai à? Điều này không quan trọng, quan trọng là bạn cô đang nằm trong tay tôi, nếu muốn chuộc cô ta ra thì đem viên Blue Stone đến đây!"-Hắn ta giở trò đe dọa.
"Cho tôi nghe giọng Bảo Ngọc sau đó nói địa điểm và thời gian."-Linh bình tĩnh đáp trả.
"Được thôi!"
Vài giây sau từ trong điện thoại vọng ra giọng nói của Bảo Ngọc "Linh! Tên này là Gia Bảo đó! Á!"
Chát!
"Im đi!" tên đó tát Bảo Ngọc một cái.
Dù là qua điện thoại nhưng Linh vẫn nghe rõ mồn một tiếng bạt tay, cô hét lên "Tên khốn! Ngươi dám đánh Bảo Ngọc thì ta cho ngươi sống không bằng chết."
"Ai bảo nói nhiều?!"-Hắn hậm hực nói tiếp "Nghe cho rõ đây địa điểm là khu nhà máy bỏ hoang quận năm, chín giờ tối mai. Phải đi một mình nhớ chưa!?"
Nói xong hắn cúp máy. Chỉ còn tiếng 'tút tút' vang lên, Linh tức giận nhìn vào màn hình điện thoại.
Bảo Ngọc nói người bắt cóc cô ấy là Gia Bảo vậy cũng chẳng xa lạ gì cả hắn chính là cái tên hại cô mất nụ hôn đầu đời đây mà. Lần này cô sẽ xử đẹp hắn.
"Bạn em bị bắt cóc à?"
Linh chỉ 'ừ'
"Định tự giải quyết?"
Linh lại 'ừ'
"Cẩn thận!"
Linh không trả lời, cô chạy lên lầu chuẩn bị 'đồ nghề'.
Về phía Hàn Phong anh chỉ vờ làm ngơ còn thật sự thì trong đầu anh đang suy tính điều gì đó.
Đúng 9h tối hôm sau, Tuyết Linh đến điểm hẹn.
Cô lấy điện thoại gọi vào máy của Bảo Ngọc. Đầu dây bên kia bắt máy "Nếu đã đến thì đi vào trong!"
Tuyết Linh cúp máy, đi thẳng vào trong. Vào đến nơi đã thấy Bảo Ngọc bị trói nằm trong góc. Thấy Ngọc như vậy trong lòng cô bắt đầu nóng giận nhưng cô vẫn phải kìm nén cảm xúc lại. Ngó nghiêng xung quanh chẳng thấy ai, Linh đánh liều chạy đến cởi trói cho Bảo Ngọc.
"Bảo Ngọc! Bảo Ngọc!" Tuyết Linh lay người Bảo Ngọc.
Ngọc mơ màng tỉnh dậy "Linh!"
"Ra khỏi đây trước đã!" Linh đỡ Ngọc đứng dậy.
Vừa chạy ra gần đến cửa thì bị chặn lại. Linh vốn đã lường trước được việc này cô giơ cây côn cầm sẵn trên tay chĩa về phía tên bắt cóc: "Tránh ra!"
"Hừm!"-Tên đó vẫn hiên ngang đi đến. Trên tay hắn cũng cầm một thanh sắt dài.
Biết sẽ có chuyện không ổn Linh rút điện thoại ra dúi vào tay Bảo Ngọc, dặn dò: "Giữ và chạy đến nhà Thiên Ưng. Trong đây có số điện thoại bàn nhà tớ, gọi vào đó sẽ có một tên con trai bắt máy bảo anh ta đến giúp tớ." nói xong liền đẩy Bảo Ngọc ra ngoài.
Bảo Ngọc nghe lời Tuyết Linh, chạy hì hục đến nhà Thiên Ưng.
Còn Linh ở đây vì muốn cầm chân tên này nên đành phải đánh nhau với hắn, nhưng hắn vốn đã là tên bỉ ổi nhân lúc Linh sơ xuất đã dùng súng điện chích cô khiến người cô bị tê liệt. Linh ngất đi...
"Tuyết Linh thuộc quyền quản lí của tôi, nếu muốn đụng vào cô ấy thì phải bước qua xác tôi trước!"