Đăng vào: 12 tháng trước
"Mẹ?"
Hạ Tử Nhiễm đang bàn công tác với Cố Vân Hỉ thì nhận được điện thoại. Trong thoáng chốc, nàng thực băn khoăn không biết có nên nghe điện thoại hay không. Rốt cuộc cũng là phất tay bảo giám đốc Cố đi ra ngoài trước.
"Cảm ơn con."
Thanh âm bên kia dừng lại một lúc lâu mới trả lời, khiến tim Hạ Tử Nhiễm cũng một trận co rút. Mạc Tư Tư vẫn là người lên tiếng trước đánh vỡ không khí căng thẳng.
"Con khỏe không?"
"Không phải mẹ có vệ tinh quanh con để giám sát sao? Thế nào lại hỏi con?"
Quả thật hai mẹ con vẫn không tránh khỏi quan hệ huyết thống ràng buộc, đôi khi suy nghĩ cũng có thể đoán được. Tựa như lúc này, Hạ Tử Nhiễm để lại gián điệp bên trong Hạ thị, Mạc Tư Tư cũng có tay chân bên này thông cáo.
"Tối nay có thời gian chứ?"
Hạ Tử Nhiễm nhìn sơ qua lịch chiều, hình như đều kín hết. Bất quá sau 10 giờ mới có thời gian rảnh, không nhanh không chậm đáp lại
"Sau 10 gìơ con mới xong việc."
Mạc Tư Tư cũng suy tư một chút, cuối cùng đáp lại
"Vậy liền 10g. Nhà hàng S...Mang theo Tần Sở Hàm."
Tuy giọng nói có vẻ bất đắc dĩ nhưng thanh âm cũng ít nhiều bớt đi sự chán ghét khiến môi Hạ tổng cũng cong thành hình cung.
"Dạ được."
----
Lúc báo tin cho Tần đại minh tinh suýt nữa khiến nàng phun ra ly nước trái cây đang uống vội để tranh thủ chụp ảnh. Nhưng tựa hồ nàng đoán chắc lần này có thể cải thiện quan hệ hai bên, không chừng còn có thể hòa giải khiến Mạc phu nhân chấp nhận mình đem Hạ thị giao lại cho Hạ Tử Nhiễm. Cuối cùng vẫn là thuận theo sắp xếp lão công.
Đúng 9g30 hai người lên xe đến nhà hàng S, do đường khuya có vẻ vắng hơn mấy giờ vàng nên rất nhanh hai người đến nhà hàng S sớm 10 phút. Chỉ là không ngờ Mạc Tư Tư đã đợi sẵn ở đó không biết từ bao giờ.
Mạc Tư Tư chọn một phòng riêng biệt ở tầng cao nhất, ngồi quay lưng về phía cửa ngắm nhìn Thượng Hải thông qua cửa kính. Lúc hai người bước vào, nàng quay người lại cũng không lộ ra là vui hay buồn, lẳng lặng hướng tầm mắt xuống hai ghế đối diện ý mời ngồi.
"Chào mẹ."
"Chào Mạc phu nhân."
Mạc Tư Tư thoáng nhìn con gái mình, ba tháng không tiếp xúc dù có nhìn qua hình nhưng cũng không sinh động được thế này liền cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng từng ghét bỏ Hạ Tử Nhiễm, cho Hạ Tử Nhiễm là bằng chứng cho tình yêu thối nát mà Hạ Thiếu Hùng dám áp lên người nàng nên từ nhỏ đã vô cùng xa cách. Hạ Hoan Hi lại không may chính là bản sao hoàn hảo của Hạ Thiếu Hùng khiến sự chán ghét đạt lên đỉnh điểm. Ngược lại Hạ Tử Nhiễm lại được thừa kế khí chất điềm tĩnh thâm tàng bất lộ của nàng, cho nên lần đó Hạ Hoan Hi mất mà không phải Hạ Tử Nhiễm, bà vừa mừng vừa đau. Đau vì con gái mình mang nặng đẻ đau ra đi, nhưng mừng vì người đó là Hoan Hi, không phải Tử Nhiễm.
Cho đến khi Tần Sở Hàm ngồi yên vị đối mặt, Mạc Tư Tư mới có phần kinh ngạc. Trước đây phải chăng vì mấy tia chán ghét, nàng không nhận thức đầy đủ dung nhan Tần Sở Hàm. Thật sự rất giống Tề Ngữ Yên, từ đôi mắt phong tình, cho đến cái mũi cao đặc trưng, môi no đủ hồng hào... Như thể trước mặt đang là Tề Ngữ Yên mười mấy năm trước đang cùng mình đối diện.
"Tần tiểu thư thật sự rất giống mẹ của mình."
Mạc Tư Tư có chút suy tư, hốt nhiên lại nở nụ cười ôn nhu phát ra câu nói. Tần Sở Hàm có chút bất định, ngay cả lão công cũng không hề biết mẹ mình có nhận thức mẹ Tần Sở Hàm.
"Đừng như thế, mẹ và nàng là bạn...cũ."
"Thật thất lễ, lần trước là cháu không đúng."
Mạc Tư Tư lại cong khóe môi cao hơn, ánh mắt thâm tàng khó hiểu bắn về phía hai đứa trẻ ngồi trước mặt. Không phải cũng từng phóng túng bản thân như thế sao?
"Không cần nhắc, chuyện cũ qua rồi. Tôi cũng mong Tần tiểu thư có thể bỏ qua."
"Cháu không dám..."
Chớp mắt thấy hai người đối lễ qua lại, Hạ Tử Nhiễm cũng không được tự nhiên giả vờ ho khan mấy cái đánh dấu sự tồn tại. Mạc Tư Tư đột nhiên cười rộ lên
"Ah quên, con gái nghiễm nhiên ở đây!"
Trên mặt Hạ Tử Nhiễm hằn lên mấy tia hắc tuyến nhưng cũng không dám cãi lại. Không khí căng thẳng như thể bị câu nói đùa của Mạc Tư Tư làm hòa hoãn không ít. Vẻ mất tự nhiên của cả ba cũng đân mất đi. Chớp mắt đồ ăn cũng được dọn lên, toàn bộ là món Hạ Tử Nhiễm thích ăn. Tần Sở Hàm cũng để ý đến điểm này nên cho dù có cùng hai người nói chuyện cũng sẽ ngẫu hứng gắp ra vài thứ Hạ Tử Nhiễm không thể ăn vứt ra ngoài, thủy chung ảnh mắt vẫn gĩư trên chén cơm lão công. Mạc Tư Tư trông thấy màn tình nàng ý nàng cũng không bài trừ, nhẹ nhàng mỉm cười cho qua. Coi như chính mình xem lại đoạn phim tình cảm lúc trẻ đi.
"Mẹ, hiện giờ mẹ ở đâu?"
Hạ Tử Nhiễm cũng có biết qua biệt thự của mẹ mình, bất quá là hơi xa Hạ thị.
"Sao? Sợ mẹ con bị khi dễ ở ngoài sao?"
"..."
"Được rồi, biệt thự ngoại ô X."
Mạc Tư Tư vô cùng tự nhiên gắp thức ăn bỏ vô chén trả lời.
"Chi bằng Mạc phu nhân đến biệt thự Hạ gia cùng Tử Nhiễm?"
Hai cặp mắt đôn về phía Tần Sở Hàm..Một là bất ngờ, hai là cũng là kinh ngạc. Hạ Tử Nhiễm không biết có phải lão bà tu luyện qua khóa 'đi guốc trong bụng' hay không mà lại đọc được suy nghĩ của mình, Mạc Tư Tư thì không ngờ 'con dâu' (hay 'con rể') lại nhiệt tình như thế.
"Mẹ cũng không có ý định quay về Mỹ, Thượng Hải thật tốt..."
"Vậy đến ở cùng tụi con?"
"Mẹ phải suy nghĩ nha...Đi ra đi vô thấy hai đứa ôm hôn mẹ cũng tuổi thân lắm..."
Dáng vẻ làm bộ ủy khuất kia của Mạc Tư Tư khiến cho Hạ đại gia và Tần đại mỹ nữ có phần hơi...phản cảm ah... Dù gì cùng hơn 40 tuổi rồi, bất quá dáng vẻ cũng không có gì chê được vì được bảo dưỡng tốt, nhưng...
"Tìm cho mẹ một lão liền hết tủi thân."
"Ai nói mẹ cần người an ủi?"
"Mẹ vừa nói cô đơn còn gì?"
"Aiz, thiếu nữ ai sinh lại thích mỉa mai thế này..."
"Mẹ, con gọi mẹ là mẹ đó."
"Cư nhiên còn thiễu lễ độ! Không dạy dỗ lại con ta thề không họ Mạc!"
Tần Sở Hàm: "..."
Renggg...Renggggg
Tiếng chuông quen thuộc của Tần Sở Hàm bất ngờ vang lên mới khiến cuộc chiến của hai mẹ con dừng lại. Dãy số điện thoại rất lạ làm Tần đại minh tinh có phần do dự.
"Nghe đi."
Hạ Tử Nhiễm gật đầu cho phép, Tần Sở Hàm mới bắt máy lên.
"Sở Hàm?"
"Mẹ?"
Tần Sở Hàm lập tức nhận ra giọng nói trong trẻo bên kia là giọng của Tề Ngữ Yên. Nhưng cư nhiên ở Đức lại bay về Trung Quốc, lại còn không báo trước?
"Cái gì? Một mình mẹ ở Thượng Hải hả?"
"..."
"Được rồi, con lập tức đến."
Tần Sở Hàm vô cùng khẩn trương tắt điện thoại khiến lão công cũng có phần kinh ngạc. Mẹ nàng cũng đã có tuổi, hơn nữa lại là phu nhân phú hào, ở một mình một chút chắc cũng không vấn đề, nàng làm sao lại gấp gáp thế?
"Thật xin lỗi...Tử Nhiễm, chị phải đến sân bay ngay..."
"Em đi cùng chị."
"Tôi cũng đi."
Mạc Tư Tư cũng xung phong đi theo, không hiểu vì lí do gì nhưng tình thế cấp bách cũng không phản đối. Cả ba mau chóng leo lên xe đi đến sân bay X mà trong lòng Tần Sở Hàm khẩn trương vô cùng.
Vừa đến tìm được chỗ đổ xe, Tần Sở Hàm đã một nước mở cửa xe loạn lên tìm kiếm. Cuối cùng sau một hồi loạn thất bát tao, nàng cũng tìm được mẹ nàng đứng nép mình vào cây cột muốn to hơn thân người bà.
"Mẹ!"
Cho đến khi Tề Ngữ Yên ngẩng mặt lên, Hạ Tử Nhiễm mới kinh ngạc khi dung nhan của Tề Ngữ Yên chỉ như nữ nhân hơn ba mươi lăm chứ không hề có dấu hiệu sắp sang năm tuần trăng...
"Sở Hàm..."
"Mẹ có sao không? Sao lại một mình đến đây?"
Tần Sở Hàm gấp gáp lấy ra hai cái bao tay của mình mang vào cho mẹ mình. Tề Ngữ Yên đột nhiên nước mắt lưng tròng ôm lấy Tần Sở Hàm gắt gao khóc lớn...
"Mẹ đi tìm Tư Tư! Mẹ muốn nhìn thấy Tư Tư!"
Đôi con ngươi Mạc Tư Tư từ phía sau vô cùng phức tạp nhìn về phía Tề Ngữ Yên đang ôm Tần Sở Hàm gọi tên...chính mình.
"Mẹ, Tư Tư là ai? Con giúp mẹ tìm!"
Không hiểu vì sao suốt từ khi Tần Sở Hàm nhận thức được thì đều nghe mẹ nhắc đến cái tên Tư Tư, nhưng nếu hỏi đến mẹ sẽ khóc lớn không chịu kể. Tỷ như lúc này, mẹ nàng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng tiếp tục khóc đến run rẩy.
"Yên nhi..."
Chỉ một tiếng gọi. Thanh âm này quen quá...Phải rồi...
"Ngữ Yên, cậu quả thật đáng ghét"
"Yên! Tôi không cho phép cậu yêu ai hết!"
"Ngữ Yên! Tôi yêu cậu! Chờ tôi!"
"Yên nhi, chúng ta rồi sẽ ở bên nhau mà..."
"Yên nhi..."
"Yên nhi..."
Tề Ngữ Yên bất động tại chỗ, từng tiếng gọi văng vẳng trong đầu hiện về. Nàng rất nhanh đưa đôi mắt qua làn sương về phía người phát ra thanh âm kia. Trong một khắc đó, tất cả như ngưng trọng lại...
"Tư...Tư Tư..."
Đôi tay ôm lấy Tần Sở Hàm buông lỏng, cả người Tề Ngữ Yên lao đến trước mặt Mạc Tư Tư còn nhíu mày gắt gao, ánh mắt cũng phức tạp không kém... Tề Ngữ Yên... Là cậu sao?
"Mạc Tư Tư...Tư Tư... cậu...có thật là cậu không?"
Tề Ngữ Yên như phát điên lên liên tục sờ soạng trên mặt Mạc Tư Tư như kiểm tra các đường nét...
"Phải, là tôi..."
"Tư Tư!"
Tề Ngữ Yên vươn đôi tay ôm lấy Mạc Tư Tư rất gắt gao như thế nếu buông ra sẽ không thể tìm lại. Do quá kích động, nàng chỉ reo lên mấy tiếng liền ngất đi trong lòng Mạc Tư Tư. Nhưng cho dù có ngất đi, tay vẫn siết chặt vạt áo người kia không buông...
Hạ Tử Nhiễm và Tần Sở Hàm đứng gần cũng không thốt ra được lời nào, đành im lặng quan sát hai người...
-----
Cả bốn sau khi về đến biệt thự Hạ gia thì Mạc Tư Tư một nước bế Tề Ngữ Yên lên phòng nghỉ ngơi. Hạ Tử Nhiễm cũng phân phó hạ nhân lấy nước nóng đem lên để Tần Sở Hàm lau người cho mẹ nàng.
"Tôi làm cho."
Mạc Tư Tư rất kiên định giành lấy nhiệm vụ này. Tần Sở Hàm đành ra ngoài phòng khách cùng Hạ Tử Nhiễm chờ đợi.
Ước chừng 30 phút sau, Mạc Tư Tư cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tiến đến hai đứa trẻ đang đợi được giải thích.
"Sở Hàm, trước khi có được lời giải thích, nói cho tôi biết Yên...Mẹ cháu làm sao thế? Hình như..."
"Phải, từ khi cháu biết chuyện thì đã được mọi người trong Tần gia nói... mẹ cháu thần trí không bình thường...Lúc tỉnh lúc mê. Lúc tỉnh sẽ dạy cháu rất nhiều thứ, nhưng một khi mất kiểm soát đều sẽ gọi tên Tư Tư rồi nói rất nhiều thứ cháu không thể hiểu."
Tần Sở Hàm cũng đoán được một phần rằng cơ hồ quan hệ giữa mẹ nàng và mẹ lão công hình như không đơn giản chỉ là bạn...cũ như Mạc Tư Tư nói.
Mạc Tư Tư trầm mặc rất lâu, đôi mắt hiện rõ tia bi thương và tiếc nuối thẫn thờ. Tề Ngữ Yên, nàng đã sống như thế nào những năm tháng đó? Có phải ta đã sai hay không?
"Mạc phu nhân..."
"Là lỗi của ta... Ta chính là người tên Tư Tư mà mẹ cháu hay nhắc đến."
P/s: có phải công thụ là do di truyền hay không =))))) Mạc tỷ công sinh ra Hạ tổng cũng công nga :)))) Tề tỷ vạn niên thụ nên Tần đại mỹ nữ cũng thụ hắc hắc!!!