Chương 37: Ép mua ép bán

Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thương Liêm và Lữ Mộc nhìn người đàn ông rõ ràng là người đứng đầu trước mắt, không nói gì, đội viên phía sau bọn họ cũng im lặng đọ sức.

Từ khi xe dừng lại Phác Thước Uyên đã bắt đầu quan sát hai người đàn ông trước mắt, từ khi tháo dây an toàn đến nụ hôn trên trán kia, ánh mắt cưng chìu giống nhau, trong mắt tràn đầy tình yêu, đến hiện tại hai người đứng trước mặt y mặt cũng không chút thay đổi, lạnh lùng giống nhau, hai người im lặng không lên tiếng cứ như vậy nhìn y, uy áp tản ra khiến Phác Thước Uyên không hiểu sao muốn quay đầu xe rời khỏi nơi này, y cau mày, tay sau lưng vẫn luôn nắm chặc, trong lòng dâng lên tia khác thường, hiện tại y chính là cấp 3, hai người kia là sao chứ?

Dự tính ra oai phủ đầu lại không thể áp dụng, Phác Thước Uyên không thể làm gì khác ngoài mở miệng trước:"Xin chào, tại hạ (kẻ hèn này) Phác Thước Uyên, quân hàm hiện tại là thiếu tướng, cũng coi như là người đứng đầu thứ hai ở đây." Phác Thước Uyên thấy họ vẫn không có ý lên tiếng, tiếp tục nói:"Hai vị có thời gian cùng Phác mỗ (xưng bản thân) nói chuyện?"

Thương Liêm ôm hông Lữ Mộc, sắc mặt thản nhiên:"Chuyện gì?"

Khóe miệng Phác Thước Uyên giật giật:"Không mời tại hạ vào ngồi chút?"

Thương Liêm nhìn Phác Thước Uyên, quay đầu gật đầu với Hoa Thư, Hoa Thư hiểu ý đi mở phòng của y ở tầng một.

Lữ Mộc kéo Thương Liêm đi theo bước chân Hoa Thư, không ai nhìn đám người Phác Thước Uyên nhiều hơn, tất cả đều đi theo tới phòng Hoa Thư, Phác Thước Uyên sờ sờ cằm, rất thức thời đi theo.

Căn phòng không lớn chưa không hết tất cả mọi người nên hơn phân nửa người trong đội Phác Thước Uyên chỉ có thể chen ở cửa, bọn họ đều là người ủng hộ trung thành của y, đồng thời cũng là người y coi trọng và tín nhiệm, nên chỉ cần phác thiếu không nói bọn họ đi chỗ khác, bọn họ đương nhiên sẽ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, dù chen chút bẹp thịt ở cửa cũng muốn.

Trần hồng nhìn chằm chằm từng cái đầu ngăn ở trước mắt, buồn bực nên nhổ hết mấy cọng râu, gã chỉ là muốn đi nhà xí mà đã bị đội ngũ vứt sau đầu, lau mặt, đột nhiên trước mắt sáng ngời lên, mở ra nhìn lòng bàn tay của mình, lại nhìn một đám đàn ông da dày thịt béo phía trước, ghét bỏ bĩu môi, vô cùng không tình nguyện chạm vào gương mặt không biết là ai, đồng thời dùng thắt lưng cọ cọ mông người kia hai lần.

"Đ*t m*." Người vô danh đứng ở phía trước hoảng sợ nhảy ra sau đó quay đầu thấy không phải người đội phòng vệ nhà mình, hoảng sợ biến thành kinh sợ:"Cậu làm gì thế?"

"Ngượng ngùng, nhìn cậu quá đẹp trai nên nhất thời không nhịn được." Trần Hồng xấu hổ xin lỗi, ánh mắt lại như không khống chế được vậy, lại nhìn mông người vô danh kia, đi về phía trước đẩy đẩy eo:"Dáng người thật tốt."!! Thô tục nuốt nước miếng, chợt Trần Hồng dường như ý thức được bản thân đã làm cái gì, vội vàng xin lỗi:"Thực sự xin lỗi, tôi người này vừa thấy thứ gì đẹp thì sẽ khó khống chế bản thân, thực sự xin lỗi."

Người vô danh và mấy người đứng gần nghe thấy lời nói của Trần Hồng lập tức ghê tớm đối phương lui về phía sau, thấy những đội viên khác vẫn không chút cảnh giác đứng ở cửa, lại lên phía trước kéo bọn họ xuống, để cho bọn họ cách xa cái tên râu quai nón thô tục này, một người dáng vẻ rất tốt như thế nào lại là tên biến thái.

Trần Hồng thấy người chen trước cửa tản ra, vuốt râu, nhấc chân nghênh ngang đi vào, trong ánh mắt xem thường khinh bỉ của đội viên nhà mình và đội viên nhà khác, ngang ngược chen đến đứng bên cạnh đội trưởng và chị dâu nhà mình, mới rốt cuộc lộ ra biểu tình thoải mái.

- ---------------------------------

Phác Thước Uyên hơi không kiên nhẫn bắt chép chân:"Tôi cũng không phải là người vòng vo, tôi hy vọng mọi người có thể gia nhập đội phòng vệ của chúng tôi." Phác Thước Uyên vốn định thăm dò đội Mộc Liêm nhưng từ khi vào phòng, người đàn ông tên Thương Liêm và thanh niên tên Lữ Mộc bên cạnh hắn vẫn luôn cùng y đánh du kích (chắc không nói ý chính), trò chuyện hồi lâu cũng không tiết lộ ra thứ gì có ích cả.

Lữ Mộc lãnh đạm nhếch môi, cả người tà khí:"Tôi nhớ rõ thời điểm chúng tôi mới vừa vào căn cứ cũng đã nói không muốn tham gia bất luận tổ chức nào, chẳng lẽ căn cứ thành phố B muốn làm chuyện ép mua ép bán sao?"

Mục Thiên Dương vẫn đứng ở phía sau Phác Thước Uyên cau mày tiến lên một bước:"Đừng không biết tốt xấu." chầm chậm lại trầm thấp nói ra mấy chữ này.

Thương Liêm lạnh lùng nhìn thẳng người đàn ông đứng ra:"A? Vậy cậu nói cho tôi biết tại sao chúng tôi cần biết tốt xấu, bởi vì các người thuộc biên chế quốc gia? Bởi vì các người là thượng tầng căn cứ?"

Mục Thiên Dương nhấc chân đi tới trước mặt Thương Liêm, cúi đầu khinh miệt nhìn hai người đàn ông đang ngồi:"Tôi thấy các cậu có phải đã sống tới hồ đồ rồi không, hiện tại thế đạo này còn nói gì thuộc về quốc gia, loạn cũng rối loạn, ai còn quản những thứ kia, mọi người chỉ dựa vào thực lực tự mình chiếm giữ một mảnh giang sơn thôi." Mục Thiên Dương nhấn vô cùng mạnh hai chữ thực lực.

Lời nói của Mục Thiên Dương khiến Phác Thước Uyên cau mày, đã từng là tín ngưỡng quân nhân đến mạt thế.... nhưng những lời này là sự thật, hơn nữa y quả thực cần một người có thể làm mặt đen (kẻ xấu), dạy dỗ hai tên được một tấc lại muốn tiến lên một thước, dám khiêu chiến người nắm quyền.

Nhìn gương mặt họ vẫn không có chút gợn sóng, Mục Thiên Dương lần nữa nhấn mạnh:"Này là thế đạo người mạnh là vua, đối mặt với người mạnh, chẳng bên yếu kém không biết cái gì nguy hiểm tới tính mạng sao, hơn nữa các cậu đừng quên, hiện tại dưới chân các cậu chính là căn cứ thành phố B."

Thương Liêm và Lữ Mộc cũng không nói gì... lời người này nói bọn họ đồng ý, thế đạo này chính là như vậy, hiện tại e là họ không phải người mạnh nhất, nhưng bọn họ có sức mạnh để lựa chọn không đi thuần phục dưới chân kẻ khác, loại chuyện làm trái ý nguyện này bọn họ không thích làm, cũng không cần thiết đi làm, bọn họ muốn cuộc sống tùy tiện mà không phải trở thành thủ hạ của người khác, thậm chí là quơ tay múa chân với cuộc sống của mình.

Chỉ cần cho bọn họ thời gian, sau này....

Trúc Đậu thấy có người dữ với Mộc Mộc, giãy dụa mãnh liệt trong lòng Đại Nữu, muốn nhào qua cắn rớt thịt trên cổ người nọ, Đại Nữu một tay đè đứa nhỏ trong lòng, một tay che miệng nhóc, không cho nhóc mở miệng, nạt nhỏ:"Đừng gây thêm phiền cho chị dâu, cẩn thận chị dâu không cho nhóc ăn cơm."

Trúc Đậu vừa nghe không có cơm ăn lập tức an phận.

Lúc này Phác Thước Uyên đúng lúc đi ra đóng vai mặt trắng (tốt):"Được rồi Thiên Dương, bọn họ mới tới căn cứ, chuyện này ít nhiều gì cũng cần thời gian suy nghĩ, cậu đừng quá mức...."

"Không cần." Thương Liêm thản nhiên nói.

"Câu trả lời đó sẽ không thay đổi." Lữ Mộc nói tiếp.

Trong nháy mắt bầu không khí lạnh xuống, Phác Thước Uyên hít sâu một hơi ngọn lửa đang bùng nổ trong lòng.

Hoa Thư thấy bầu không khí thực sự cứng ngắc, cười cười đẩy kính mắt đứng dậy:"Phác thiếu tướng không nên quá để ý, đội trưởng và chị dâu chúng tôi là người nói một không hai, chuyện đã quyết định thì rất khó thay đổi, hơn nữa... mỗi người đều có con đường bản thân muốn đi, cũng có quyền tự do lựa chọn con đường đó, Phác thiếu tướng hà cớ gì cần ép buộc miễn cưỡng người khác đi con đường mà bản thân họ không muốn đi? Mong Phác thiếu tướng đặt mình trong hoàng cảnh người khác."

"Há, thật đúng là không biết tốt xấu." Người chen ở bên ngoài quát lên:"Thiếu tướng chúng tôi là ai lại cần đặt mình trong hoàn cảnh của các người."

Hoa Thư giễu cợt:"Vị tiểu huynh đệ này khẩu khí không nhỏ."

"Há... cậu..."

"Được rồi." Phác Thước Uyên cắt ngang:"Tôi là thật tâm thật ý hy vọng hai vị có thể mang theo đội Mộc Liêm gia nhập vào đội phòng vệ của chúng tôi, nếu các cậu có thực lực có thể vượt qua Mục Thiên Dương, để cho các cậu đảm nhiệm chức đội phó đội phòng vệ cũng không phải không thể, chỉ cần các cậu nguyện ý gia nhập, Lõi Trái Tim sẽ được miễn phí cung ứng vô hạn." Lúc này đáy mắt Phác Thước Uyên là ẩn nhẫn và chân thành.

Trần Hồng vung tay với Phác Thước Uyên:"Tôi nói này, đây là cái gì cậu biết không?"

Thấy Phác Thước Uyên không phản ứng với gã, Trần Hồng lẩm bẩm:"Tôi không ngờ cậu ta lại mù tới mức không nhìn thấy." Lẩm bẩm xong còn tăng âm lượng:"Đây là tay, ngoại trừ sờ em gái, nó còn là đôi tay tự lực cánh sinh."

Cảnh Bạc cũng khinh bỉ nhìn Phác Thước Uyên:"Tự chúng tôi cũng có thể cung cấp Lõi Trái Tim vô hạn cho bản thân."

Phác Thước Uyên vỗ vỗ Mục Thiên Dương đang chuẩn bị tiến lên lần nữa, hít sâu một hơi tiếp tục tăng tiền đặt cược:"Biết tang thi biến dị không?"

Con ngươi Lữ Mộc hơi co lại, Thương Liêm nhẹ nhàng nắm tay cậu:"Biến dị? Thế nào?"

Phác Thước Uyên không để ý tới phản ứng của bọn họ, lợi thế này ở trong mắt y không thể nghi ngờ là có thể tranh thủ tới thứ y muốn:"Là tang thi hoàn toàn khác với tang thi bình thường, không biết vì sao lại dẫn tới biến dị, nhưng trải qua nghiên cứu năng lượng Lõi Trái Tim của tang thi này, chúng tôi biết được nó có thể làm người thường biến dị, sau khi biến dị sẽ mạnh hơn người tiến hóa rất nhiều, nếu người tiến hóa biến dị... các cậu hẳn là có thể tưởng tượng được là sức mạnh mạnh mẽ cỡ nào."

Còn sau khi tiếp nhận biến dị, những nhân tố không ổn định ở giai đoạn trước và khả năng vĩnh viễn mất đi ý thức tự chủ, Phác Thước Uyên cũng không định nói cho đối phương, dù sao chỉ cần ý chí mạnh mẽ thì có thể tránh đi loại chuyện vĩnh viễn mất đi ý thức này.

Nghe y nói xong, biểu tình của Lữ Mộc mềm đi rất nhiều.

Thương Liêm nhướng mi:"Cho nên?" Dị năng biến dị bị phát hiện là chuyện sớm muộn, Thương Liêm cũng không kinh ngạc, hơn nữa người biến dị nhiều hơn, hắn và Mộc Mộc còn có Trúc Đậu càng thêm an toàn.

"Trong tay tôi có Lõi Trái Tim biến dị..."

"Nói chuyện như bị táo bọn vậy, rặn từng chút từng chút, cậu không thấy phiền hả, mục đích của cậu là gì?" Trần Hồng không nhịn được nói.

Táo bón... Phác Thước Uyên trong chớp mắt tái xanh, rốt cuộc không nhử mồi vòng vo nữa:"Nếu mọi người gia nhập vào đội phòng vệ, tôi có thể cung cấp cho mọi người ít nhất là hai viên Lõi Trái Tim biến dị."

Điền Thanh vẫn luôn đứng cúi đầu, khi nghe y nói có thể cung cấp Lõi Trái Tim đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phác Thước Uyên.

Đôi mắt vẫn luôn tối tăm không ánh sáng lúc này tràn đầy khát vọng và vội vã.

Phác Thước Uyên nhìn Điền Thanh, người duy nhất trong toàn bộ người nơi đây có phản ứng, thấy khát vọng như muốn hóa thành thực chất trong mắt người đàn ông kia, hiểu rõ nhuớng mày, đáy mắt thoáng qua tia giảo hoạt, lần nữa đặt lực chú ý lên Thương Liêm và Lữ Mộc:"Hai vị cảm thấy thế nào? Các cậu phải biết rằng Lõi Trái Tim biến dị là thứ rất khó được, hiện tại đã thế đạo này, sức mạnh mới là tất cả."

Lữ Mộc cười:"A... được Phác thiếu tướng để mắt (lời khách sáo), ngay cả vật hiếm có như vậy cũng nguyện lấy ra."

Phác Thước Uyên thấy cậu nói vậy liền cho rằng cậu đã đồng ý, vì vậy đứng lên đưa tay phải ra với Lữ Mộc:"Không bỏ đứa nhỏ sẽ không bắt được sói, tôi làm việc luôn hạ vốn, hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ."

Lữ Mộc nhướng mi.