Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn xong buổi sáng, Thương Liêm dẫn Lữ Mộc đi dạo quanh một vòng quen thuộc hoàn cảnh, mấy tháng này họ sẽ ở trong thôn, tập trung tinh thần tăng năng lực của bản thân, để trình độ toàn đội đạt tới người tiến hóa cấp 3, còn hắn và Mộc Mộc cũng nhất định phải đi theo học tập công phu của Tâm Dao, thời điểm khác chú trọng thăng cấp dị năng biến dị của mỗi người, mặc dù họ ngày càng không rõ cấp bậc dị năng biến dị ra sao, nhưng bọn họ biết rõ, dị năng biến dị không chỉ như vậy mà còn có thể mạnh hơn...
- -------------------
Nửa năm sau.
Buổi trưa nào đó ở thôn Mao Nhi, Tâm Dao đứng ở trong sân phơi gạo xuất thủ, đối diện với cô là Điền Thanh và Trương Vinh mặt không đổi sắc.
Đây là cảnh tưởng mỗi ngày trong nửa năm qua, Tâm Dao đứng trước nhất, tự mình ra trận, từng động tác, mỗi động tác không chút giấu giếm mà biểu diễn ra hết, những người khác cũng từng chiêu từng chiêu nghiêm túc học tập, thời gian dần trôi, từng người từng người xuất sư, ngay cả Cảnh Bạc, Diệp Dương, Diệp Hướng lực lĩnh ngộ kém cũng ở một tháng trước đuổi kịp mọi người xuất sư, cuối cùng chỉ còn Điền Thanh, Trương Vinh cơ thể không tiến hóa học vô cùng chật vật, bởi vì cơ thể hai người không tiến hóa, tuổi xương cũng tới độ tuổi nhất định (lớn tuổi), gân cốt không còn dẻo dai nên dù cố gắng thế nào tiến bộ cũng chỉ nhỏ tí tẹo, trong khi những người khác có thân thủ nhạy bén đi theo đội trưởng ra ngoài săn giết tang thi tiếp tục tăng cấp, cuối cùng đã cùng nhau thăng tới cấp 3, hai người vẫn đứng trong sân phơi gạo trống trải tiếp nhận dạy dỗ từ Tâm Dao.
"Đừng nản chí." Tâm Dao biểu diễn xong vỗ vỗ vai hai người, nhìn hai người ngày càng trầm mặc ít nói Tâm Dao cũng không biết làm gì, cô đã cố gắng hết sức dạy nhưng kết quả vẫn không như ý muốn, loại tình huống này cũng không phải cô muốn, cô biết cảm giác bị mọi người bỏ lại xa ở phía sau không tốt chút nào nhưng vậy thì có biện pháp gì, mọi người không thể vì hai người họ mà dừng bước chân lại, bây giờ là mạt thế, bọn họ là một đại gia đình, nếu muốn bảo vệ tốt "người nhà" gồm cả hai "người nhà" không tiến hóa vẫn luôn rơi ở phía sau thì không cho phép có người cố ý lười biếng, từng người mạnh mẽ, tập trung lại chính là một đại gia đình mạnh mẽ, chỉ có không ngừng tăng thực lực bọn họ mới có thể cùng "người nhà" tùy ý sống như trước khi mạt thế, cười, nháo, tiêu sái.
"Không có việc gì." Mặt Điền Thanh không đổi sắc gạt tay Tâm Dao ở trên vai đi, nhìn Trương Vinh cũng mặt không thay đổi, nói với Tâm Dao:"Chờ đội trưởng về tôi sẽ nói với anh ấy không cần tiếp tục dạy chúng tôi nữa, cơ thể chúng tôi không có tiến hóa đây cũng đã là cực hạn, không cần tiếp tục bởi vì hai người chúng tôi mà chậm trễ thời gian tới thành phố B." Nói xong không đợi Tâm Dao trả lời, Điền Thanh trong chớp mắt đã đi xa, chỉ là tại thời điểm xoay người ánh mắt vẫn luôn không có chút gợn sóng lại có chút tối sầm thoáng qua tia lạnh lẽo rồi biến mất.
Tâm Dao nhìn một trước một sau dần đi xa, vẻ mặt ngưng trọng thở dài:" Đừng sinh ra suy nghĩ gì xấu a..."
Bên kia, mọi người săn giết trở về vừa đậu xe ngồi xong, ngồi trong sân trao đổi tình huống hôm nay.
"Đội trưởng, trấn nhỏ Linh Lung hôm nay tiểu đội bọn em săn giết trên cơ bản tất cả đều là tang thi cấp ba, sáng hôm nay bọn em chỉ kịp dọn gần phân nửa, trước mắt không phát hiện người thường, trên đường thu thập được 285 viên Lõi Trái Tim màu trắng, tạm thời còn chưa xác định là có biến dị tang thi không, chờ dọn dẹp hết trấn nhỏ mới biết được." Hoa Thư với tư cách là tiểu đội trưởng báo cáo tình huống cụ thể và thu hoạch, từ khi bọn họ phát hiện ra tang thi cấp 3 bọn họ liền cố gắng tìm kiếm trấn nhiều tang thi để săn giết, nhằm săn thêm nhiều Lõi Trái Tim, bọn họ có thể thăng cấp lên cấp 3 chỉ trong thời gian ngắn như vậy có hơn phân nửa nguyên nhân là vì Lõi Trái Tim, dù sau khi lên tới cấp 3, hiệu quả hấp thu Lõi Trái Tim tăng cấp quá nhỏ, nhiều lúc Lõi Trái Tim chỉ dùng để bổ sung thể năng nhưng họ vẫn không bỏ qua việc thu thập nhiều Lõi Trái Tim, bởi vì chị dâu nói nó có chỗ tốt to lớn trong mạt thế, sau này sẽ lưu thông giống tiền vậy.
Thương Liêm ôm Lữ Mộc ngồi trên ghế xích đu dưới cây đào nghe Hoa Thư nói xong, lạnh nhạt gật đầu:"Ừ, buổi chiều nghỉ ngơi dưỡng sức, mai chúng tôi đi với tiểu đội các cậu."
"Vâng, đội trưởng." Hoa Thư đẩy kính lên, so với chia thành từng đội nhỏ, y càng thích hành động với mọi người.
"Dương Binh, cậu kêu Tâm Dao và Điền Thanh Trương Vinh tới." Thương Liêm tiếp tục phân phó.
"Vâng," Dương Binh nhận mệnh ra ngoài.
Dương Binh mới vừa đi ra cửa đã thhaasy Điền Thanh Và Trương Vinh cùng đi tới đây, Tâm Dao chậm rãi đi ở phía sau hai người, nhìn hai người Dương Binh mím môi, cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp kêu hai người vào nhà, Dương Binh không đi cùng hai người mà đứng cửa chờ Tâm Dao tới.
"Sao không đi vào trong? Đội trưởng và chị dâu có trở về với các anh không?" Tâm Dao hỏi Dương Binh đang đứng ở cửa.
"Điền Thanh, Trương Vinh."
"Haizz..." Nghe Dương Binh kêu tên hai người kia, Tâm Dao cũng biết y muốn hỏi gì, vì vậy lắc đầu thở dài:"Hy vọng bọn họ có thể vượt qua rào cản trong tim."
Dương Binh nhíu mày cũng không nói gì, quay người đi vào nhà.
Lữ Mộc thấy Tâm Dao tiến vào ngẩng đầu hỏi:"Hai người bọn họ đã tới cực hạn rồi sao?"Điền Thanh và Trương vinh vừa mới nói với họ tình huống và quyết định ngừng huấn luyện của bản thân.
Tâm Dao gật đầu:"Họ không tiến hóa cũng không phải học võ từ nhỏ nên có thể tới mức này đã rất tốt."
Ngón tay Thương Liêm nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt thanh niên trong lòng, nhìn hai người đứng ở một bên không ngồi xuống nói:"Đã như vậy ngày mai các cậu theo chúng tôi ra ngoài săn giết, dọn dẹp chỗ đó xong chúng ta sẽ xuất phát tới thành phố B."
Lữ Mộc nói tiếp:"Nếu các cậu hấp thu Lõi Trái Tim bình thường không được thì tìm hy vọng trên người tang thi biến dị đi."
"Vâng." Điền Thanh và Trương Vinh nghe câu nói của Thương Liêm và Lữ Mộc xong, đáy mắt lộ ra tâm trạng ảm đạm.
Lữ Mộc không để ý tới hai người cam chịu kia nữa, quay đầu hôn người đàn ông ôm mình từ phía sau:"Em đi nấu cơm, anh muốn ăn gì?"
Nắm tay thanh niên, Thương Liêm nghĩ:"Sườn xào chua ngọt (1) và thịt kho đầu sư tử (2), những món khác em xem rồi làm đi." Hai món này đều là món yêu thích của Mộc Mộc.
(1): 酱排骨: Mình không biết món này món gì, nhìn giống sườn xào chua ngọt nên lấy tên này luôn, hình thì lấy từ tên này 酱排骨.
(2) Thịt kho đầu sư tử (nghe vậy thôi chứ không có dính chút sư tử gì á, thịt heo thôi)
L
ữ Mộc coi môi:"Thật ngoan, vậy làm thêm canh hầm xương, cá hấp, còn bông cải để em xem." Hai món này là món người đàn ông thích ăn.
"Em/tôi đi làm trợ thủ cho anh/cậu." Đại Nữu và Tâm Dao cùng lúc mở miệng.
"Ừ." Lữ Mộc gật đầu, đứng dậy từ trong lòng Thương Liêm.
"Ăn, ăn, ăn." Trúc Đậu hoạt bát đi theo Lữ Mộc tới phòng bếp, hôm nay bé cắn chết rất nhiều tang thi nhưng cũng không ăn, Mộc Mộc nói cắn xong là phải nhổ ra, không thì không cho bé ăn cơm, nên hiện tại Trúc Đậu vô cùng đói bụng.
Còn bên đêm sau khi ăn uống no đủ, chuyện Thương Liêm đem Lữ Mộc dùng đủ loại tư thế ở trên giường, bọn họ ở phòng Hoa Thư sát vách biết rõ nhất.
Hai ngày coi như yên tĩnh trôi qua, sau khi Thương Liêm và Lữ Mộc dẫn mọi người đi dọn dẹp trấn nhỏ Linh Lung và dọn dẹp một cái thôn sát trấn Linh Lung, Lữ Mộc trực tiếp thu Lõi Trái Tim vào trong không gian trước mặt mọi người, chung sống lâu như vậy, Lữ Mộc cảm thấy bọn họ nên biết rõ một số thứ, coi như là cho bọn họ một câu trả lời, vật tư được góp nhặt lâu như vậy, với số lượng khổng lồ như vậy, thay vì cứ để bọn họ đoán già đoán non còn không bằng trực tiếp tiết lộ không cần thần thần bí bí như vậy, hơn nữa trải qua nửa năm cậu và Thương Liêm cũng đã đủ mạnh mẽ, năng lực của mọi người cũng vượt qua tang thi, hiện tại họ có thể hơi tùy hứng, sống thả lỏng.
Dọn xong thôn, mọi người trở về thôn Mao Nhi, Lữ Mộc kiểm lại Lõi Trái Tim trắng, tổng cộng gần hơn 1 vạn viên (10 ngàn), vì vậy trước một đêm xuất phát tới căn cứ thành phố B, Lữ Mộc phát cho mỗi người một túi, để mỗi người mang theo 100 viên Lõi Trái Tim trắng, Lữ Mộc đoán thời gian này các thành phố cũng đã công bố tác dụng Lõi Trái Tim, đồng thời dùng lưu thông như tiền tệ, nên để mỗi người mang theo một ít là không thể thiếu được.
Thôn Mao Nhi, 9 giờ sáng.
Mọi người tập hợp trong sân, chờ mọi người đứng vững, Thương Liêm sắp xếp nói:"Tôi và Mộc Mộc, Quả Tuấn, Diệp Dương, Cảnh Bạc ngồi xe đầu tiên mở đường, Hoa Thư, Dương Binh, Diệp Hướng, Đoạn Phàm năng lực các cậu mạnh nên đi cuối cùng bọc hậu, còn hai chiếc xe ở giữa thì những người còn lại tự sắp xếp."
"Vâng." Mọi người không có dị nghị (ý kiến), chỉ là Điền Thanh dạo này vô cùng nhạy cảm khi nghe tới bản thân bị sắp xếp ngồi giữa để được bảo vệ, vẻ mặt lộ ra xấu hổ khó xử, không cam lòng trong mắt càng sâu.
Thương Liêm phất phất tay:"Lên xe, xuất phát."
"Vâng" Trả lời xong, mọi người trật tự theo thứ tự lên xe, lại trật tự lái xe xếp thành hàng, sau đó từng chiếc việt dã chậm rãi đi ra thôn Mao Nhi, đây là nơi bọnhoj sống nửa năm, ở lâu có tình cảm nên mọi người lái rất chậm, muốn nhìn thôn nhỏ vẫn luôn xanh tươi này mấy lần.
"Liêm." Sau khi lên xe, Lữ Mộc cầm tay Thương Liêm, thời điểm hắn nhìn về phía cậu thì tiếp tục nói:"Điền Thanh, Trương Vinh..."
Mười ngón tay đan vào nhau:"Có anh, yên tâm, cho bọn họ thời gian, hiện tại họ còn mê man, nếu cuối cùng lầm đường, anh sẽ không nương tay." Cùng lúc lời này ra khỏi miệng, ý lạnh trong mắt Thương Liêm bắn ra.
Lữ Mộc gật đầu:"Dạ, chỉ mong.. bọn họ sẽ không lầm đường, dù sao cũng đã sống chung lâu như vậy."
"Cái gì a? Cái gì bị lầm đường, Điền Thanh và Trương Vinh làm sao?" Cục cưng Cảnh Bạc vĩnh viễn tò mò lập tức bật dậy hỏi sau khi Lữ Mộc và Thương Liêm kết thúc cuộc nói chuyện.
"Đừng hỏi nhiều." Quả Tuấn ấn người ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Cảnh Bạc không sao cả bĩu môi:"Được rồi, được rồi, không hỏi nữa, coi cái miệng mẹ chồng của cậu kìa."
"Ừ, hỏi nhiều vậy làm gì, tò mò hại chết mèo đó biết không." Diệp Dương biểu thị bản thân rất đồng ý với lời của Quả Tuấn, thực ra y cũng hiểu ý tứ của đội trưởng và chị dâu, y cũng hy vọng hai người họ sẽ không lầm đường, bởi vì y ghét ly biệt, đương nhiên cũng ghét sinh ly tử biệt, nhưng... ghét nhất chính là phản bội....
- -----------------
Đã lâu rồi mới trở lại, cảm ơn mọi người đã đợi.