Chương 7: Chân chính sống lại

Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Ha ha." La Phong ảo tưởng vẫn chưa phát hiện Lữ Mộc đang nở nụ cười chế nhạo ở ngoài cửa, mãi đến khi gã nghe thấy tiếng cười mới lấy lại tinh thần, giật mình quay đầu lại thấy Lữ Mộc khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa thì thở phào nhẹ nhõm.

Đang mỉm cười chuẩn bị mở miệng, lại thấy tay nắm cửa bị tan chảy, nụ cường cứng ngắc ở trên mặt, gã nhớ tới cái lỗ như là bị tan chảy ra trên tủ két sắt:"A, thì ra là trộm trong nhà sao?"

Lữ Mộc biết gã đang nói gì, cũng không để ý nhướng mi:"Không cần nhiều lời, tôi là tới tiễn anh lên đường."

"Hử? Lên đường?" Biến chuyển đột nhiên khó hiểu này khiến La Phong ngẩn người.

"Ừ, lên đường." Nói xong Lữ Mộc đi về phía La Phong, đưa tay phải ra, khép ngón tay, móng tay cứng rắn tấn công tới cánh tay La Phong.

La Phong nhanh chóng làm da cứng lại "Phốc" nhìn cánh tay làn da cứng rắn cứ thế bị đâm thủng qua, La Phong không thể tin được:"Em..."

"Phốc, phốc, phốc" Không đợi La Phong kịp phản ứng, Lữ Mộc nhanh chóng đâm thủng các chi còn lại.

"Bịch!" Tứ chi đột nhiên bị phế, La Phong ngã thẳng về phía sau, đau đớn khiến mặt gã tái mặt, nhưng đối với chuyển biến bất ngờ này vẫn không thể nào tin được:"Vì sao?"

"Đây là khoản nợ kiếp trước mà anh thiếu." Chữ cuối cùng rơi xuống, ngón tay cậu đâm thủng ngực gã, cầm lấy trái tim còn đang đập, từ từ lôi ra ngoài.

"A, a, a" Gã vô cùng đau đớn thét chói tai, cơn đau đớn xuyên thấu xương giày vò La Phong, khiến gã hận không thể ngay lập tức chết đi, gã trơ mắt nhìn trái tim mình bị lôi ra ngoài cơ thể, này so với đau đớn càng khiến gã khó chịu đựng:"Giết tôi, giết tôi, giết tôi." Gã đã không còn quan tâm vì sao Lữ Mộc lại đối với gã như vậy, gã chỉ muốn được chết một cách thống khoái.

"Phốc." Trái tim bị bóp nát, sau đó khép 2 tay lại đâm thủng giữa cổ La Phong, sau đó mạnh mẽ tách ra hai bên, phốc ~ thịt bị xé toạc ra, đầu thân La Phong cứ như vậy chia lìa, cầm đầu La Phong lên, Lữ Mộc đi tới cửa sổ, sau đó dúng sức ném ra khỏi cửa sân biệt thự, cậu muốn gã chết không được toàn thây.

Chưa đầy ba phút, La Phong đã chết như vậy, chết thê thảm.

Máu đầy tay, đặt mặt, Lữ Mộc nở nụ cười, cười vô cùng dịu dàng, dường như sống lại vậy, thì ra chân chính sống lại chính là bắt đầu từ cái chết của La Phong.

Lẳng lặng ngồi hồi lâu bên cạnh xác chết, Lữ Mộc đứng dậy đi tới toilet.

Tắm xong, cậu đổi một bộ quần áo thể thao màu xanh lam, giày thể thao trắng, đeo một ba lô đựng đồ ăn và thuốc, lấy chìa khóa xe Land Rover của La Phong, đi thẳng đến ga ra, mãi đến khi lái xe ra khỏi biệt thự, Lữ Mộc mới quay đầu nhìn biệt thự một lần cuối, sau đó đạp chân ga, ra khỏi ngôi nhà cậu từng yêu, từ nay về sau, nơi có Thương Liêm mới là nhà của Lữ Mộc cậu.

"Mộc Mộc! Mộc Mộc!"

Xe còn chưa chạy đi xa, sau khi nghe thấy tiếng hét phía sau, không cần suy nghĩ cũng biết ai, Lữ Mộc không vui nhíu mày, lớn tiếng như vậy là sợ tang thi không phát hiện sao? Vốn định coi như không nghe thấy, tranh thủ rời đi, đang chuẩn bị đạp ga tăng tốc, nhưng khi nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện tang thi dần lại gần thanh niên đang la to kia, mà thanh niên lại như không có chút cảm giác, vẫn cố chấp kêu lên.

"Ngu xuẩn" Đập mạnh vào vô lăng, gài số lùi rồi đạp ga, xe rất nhanh dừng trước mặt thanh niên.

"Cậu muốn chết hả?" Lữ Mộc nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.

"Hả?" Cảnh Bạc không hiểu.

"Nhìn xung quanh."

"Chết tiệt ~ từ khi nào xuất hiện nhiều xác chết biết đi vậy, a, Mộc Mộc xin lỗi, tớ nhìn thấy cậu rời đi nhất thời sốt ruột, nên..." Cảnh Bạc ngượng ngùng vỗ vỗ cái đầu trọc lóc của mình:"Kia, trước hết cho tớ lên đi Mộc Mộc, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Ừ." Lữ Mộc vừa dứt lời, Cảnh Bạc đã chui vào, đang định đạp ga lại bị Cảnh Bạc ngăn cản.

"Cậu quay xe lại đi."

Mắt thấy Lữ Mộc sắp tức giận, Cảnh Bạc vẫn mặt dày mày dạn nói:"Đừng tức giận, Mộc Mộc tức giận không đáng yêu, Mộc Mộc, cậu xem tin tức trên mạng chưa? Có biết bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm hay không, nhanh chóng trở về với tớ, tớ nghe lời của cậu nên đã mua rất nhiều thực vật, đủ chúng ta ăn thật lâu, cậu tới nhà tớ đi, chúng ta chờ quân đội tới cứu, nhanh quay đầu xe lại đi, chúng ta trở về, bên ngoài..."

Bịch, bịch, bịch ~ lời còn chưa nói hết, chợt nghe thấy tiếng đập cửa sổ, anh quay đầu lại bị gương mặt thối rữa trên cửa sổ hù dọa:"Chết tiết, hù chết bố mày rồi, đi nhanh lên Mộc Mộc, tang thi đều đi tới đây rồi!"

Lữ Mộc nhíu mày đạp mạnh chân ga, đâm thẳng tới tang thi, điều chỉnh phương hướng, nhanh chóng quay đầu xe, lái xe vào biệt thự Cảnh gia rồi dừng lại.

"Cậu lái xe vào ga ra trước đi, tớ đi đóng cổng lại." Lữ Mộc mở cửa xe đi xuống

Cảnh Bạc nóng nảy:"Nguy hiểm lắm! Mộc Mộc, cậu lái xe, tớ đi đóng cửa!" Nói xong cũng đi xuống xe.

Lữ Mộc nhìn Cảnh Bạc, cũng không nói gì, giơ móng tay, đi thẳng tới đám tang thi đang lắc lư đi tới cửa biệt thự.

"Phốc, phốc, phốc ~ ~" Sau mười mấy tiếng kêu, toàn bộ tang thi vừa mới còn tụ tập ở cửa đã ngã xuống đất "bịch, bịch, bịch ~ ~" những tang thi ngã ngay cổng bị đá bay, bay xa mười mét.

Mặt Cảnh Bạc co quắp, muốn cười lại cảm thấy không nên cười, bởi vì Lữ Mộc hiện tại lộ ra cảm giác không hài hòa, người hiện tại với người trước kia quả thực như hai người, người vốn dịu dàng lại thành sát thần mặt lạnh, trong chớp mắt giết mười mấy xác chết biết đi, hơn nữa từ đầu tới cuối không có bất kỳ biểu cảm gì, dù trên tay dính đầy máu đen, cậu cũng không thèm để ý vẫy vẫy tay, tìm mảnh vải lau lau, phải biết, đối với người bình thường mà nói thì chuyện đó là cỡ nào buồn nôn, nhưng vì sao cậu lại biến thành như vậy? Muốn cau mày rồi lại cảm thấy không nên, thế đạo rối loạn, tin rằng sau này có thể sống được hay không không phải dựa vào tiền tài mà là nắm đấm (A ~ không, là móng tay), Mộc Mộc như vậy, sau này cuộc sống sẽ càng thêm thuận lợi.

Xử lý xong tang thi rồi đóng cổng lại, mới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt táo bón của Cánh Bạc, Lữ Mộc cảm thấy móng tay hơi ngứa, thật muốn chọc vào gương mặt đó:"Muốn chết thì lăn ra ngoài cổng đi, đừng mang gương mặt táo bón đó đứng ở đây."

Cảnh Bạc cười nói:"Hì hì ~ Mộc Mộc hiện tại lợi hại như vậy, tớ đây không phải là đang xoắn xuýt có nên vui vẻ vì cậu hay không thôi sao."

"Mộc Mộc, khoảng thời gian này cậu xảy ra chuyện gì sao?" Cảnh Bạc một phút trước còn cười đùa đột nhiên nghiêm túc, anh nghĩ Mộc Mộc biến thành như bây giờ chắc chắn là đã trải qua chuyện gì, có phần chán nản, tại sao anh không đi gặp Mộc Mộc nhiều hơn.

"Ừ, đi vào trước đi, tớ sẽ nói với cậu." Trong mắt Lữ Mộc có chút ấm áp, quan tâm trong mắt Cảnh Bạc cậu nhìn ra được, đối với người bạn kiếp trước kiếp này không phản bội mình, vậy mang anh theo đi, sau này cậu cũng có người trợ giúp lập đội.

Lái xe vào ga ra, Lữ Mộc và Cánh Bạc mặt đối mặt ngồi trên ghế salon trong phòng khách, chân tùy ý đặt lên bàn trà, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, Lữ Mộc cần sửa sang lại suy nghĩ, ngẫm lại nên giải thích cho Cảnh Bạc về tình huống hiện tại và những gì mình đã trải qua như thế nào.

Suy nghĩ trong chốc lát, Lữ Mộc mở miệng nói:"Cậu biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì không?"

Cảnh Bạc gãi cái đầu trọc lóc của mình:"Cậu không biết sao? Ông đây biết nha, để tớ giải thích cho cậu! Cậu xem phim tang thi rồi đi, xác chết biết đi ngoài kia giống như những tang thi trong phim, những người này là bởi vì lây nhiễm bệnh độc nên mới như vậy, nếu bị tang thi cắn hoặc bị quào trầy thì sẽ biến thành giống vậy, muốn hoàn toàn giết chết tang thi thì chỉ có 2 cách, đó chính là tấn công vào đầu và tim bọn nó, hồi nãy thấy cậu giết tang thi, chắc cậu cũng biết, thính giác và khứu giác của nó rất nhạy bén, bọn nó blablabla..."

Năm phút trôi qua, thấy Cảnh Bạc không có ý định dừng lại, Lữ Mộc không chịu nổi nữa:"Câm miệng!"

"Tớ còn chưa kể xong mà, không phải là vì tớ muốn phổ cập kiến thức cho cậu sao, những tài liệu này tớ phải mất rất nhiều sức lực mới lấy được, người khác có khi tớ không thèm nói đâu."

"Tớ đều biết những thứ này, không cần cậu phổ cập kiến thức, tớ chỉ hỏi cậu hiểu bao nhiêu về tình trạng hiện tại." Lữ Mộc đưa tay ra, cố ý giảm tốc độ biến móng tay dài ra:"Biết đây là đang xảy ra chuyện gì không?" Vừa hỏi vừa giơ tay quơ quơ trước mắt Cảnh Bạc đang sững sờ.

"Không biết." Cảnh Bạc vừa nói vừa lắc đầu như trống bỏi vậy, trong lòng nghĩ:"Chết tiệt, kỹ năng tuyệt vời cứ như vua cương thi vậy, thời điểm vừa nãy nhìn Lữ Mộc giết xác chết biết đi mà tò mò chết đi được."

"Đây là tiến hóa, cụ thể là nguyên lý gì thì khó mà nói, nhưng người có thể tiến hóa đều có cơ thể tương đối mạnh mẽ, sau khi tiến hóa, người cơ bản có thể tự mình khống chế độ cứng của da, giống như tay của tớ vậy, bởi vì da đủ cứng rắn, nên tớ mới có thể đâm thủng đầu tang thi mà không bị thương, đương nhiên, độ cứng làn da và linh hoạt vận dụng phân bố, này phải xem thiên phú và tư chất, chỉ là nỗ lực cũng có thể làm mình mạnh hơn, hơn nữa người sau khi tiến hóa sức lực vô cùng lớn, tốc độ cũng tăng nhanh, nếu cậu cố gắng tăng cấp bản thân, thì sau này tốc độ có thể sánh ngang ô tô, cậu cũng tiến hóa, thử nhìn xem." Lữ Mộc không nói nữa, nỗ lực rèn luyện bản thân đương nhiên quan trọng, nhưng sau khi tiếp hóa cấp tới cấp 3, dưới tình huống không có Lõi Trái Tim muốn tăng cấp sẽ vô cùng khó khăn, hiện tại không tiện nói về Lõi Trái Tim, sau ít hôm nữa tang thi sẽ sinh ra Lõi Trái Tim lúc đó nói cũng không muộn.

"Cool, thật ngầu, tới, nó cho tớ cách "vận dụng"."

Hơn nửa tháng kế tiếp Lữ Mộc giải thích cặn kẽ tình huống cụ thể cho Cảnh Bạc, cũng hướng dẫn Cảnh Bạc vận dùng cùng củng cố năng lưc của bản thân, Cảnh Bạc cũng rất cố gắng, hơn nữa cộng với thiên phú tốt, khi thức tỉnh lại chính là người tiếp hóa cấp 1, dưới điều kiện mạnh mẽ như vậy, Cảnh Bạc nhanh chóng nắm giữ toàn bộ, thậm chí cũng học được khống chế làn da cứng rắn ở một chỗ như Lữ Mộc, tuy không cứng bằng Lữ Mộc, nhưng trải qua rèn luyện, nhất định không lâu sau là có thể đuổi theo.