Chương 30: Chương 30: Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay

Trò Chơi Định Mệnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhưng còn điều khiến cô ngạc nhiên hơn là dáng phụ nữ ngoài 50 bỏ đi ấy.
- Mẹ, mẹ ơi._ Cô chạy đuổi theo bà Diễm.
Bà Diễm khựng lại khi nghe tiếng My gọi, My chạy ra trước mặt bà, cô tính nói lời xinh lỗi và lời giải thích nhưng bà đã lên tiếng trước.
- Cuối cùng con vẫn chưa bỏ được thù hận, để trả thù con âm thầm lừa dối mẹ, lừa dối cả Minh Quân. Vì hận thù con đánh mất đi chính mình, đánh mất đi Hải Băng mà mẹ thương để đổi một Diễm My như ngày hôm nay sao, như thế mẹ xem như chưa có đứa con này_ Xong lời, bà Diễm lạnh lùng đi lướt qua mặt Diễm My một cách hững hờ không thương tiếc.
Câu "xem như chưa có đứa con này" làm My đóng băng tại chỗ. Mẹ cô không nhìn cô nữa sao, mẹ cô giận cô rồi sao, không. . . Không được, không thể như thế được, mọi việc cô làm ngày hôm nay và chờ đợi suốt 4 năm qua cũng vì bà, vì muốn lấy lại công bằng cho bà cũng chỉ muốn họ phải chịu đau khổ như nỗi đau mà mẹ cô và cô phải chịu đựng. My ngẩn ra hồi lâu khi bình tĩnh lại thì Ngọc Diễm đã đón một taxi đi về. Cô không chần chừ suy nghĩ liền lên xe và láy ra khỏi nhà, Khánh im lặng quan sát My nhưng khi thấy My đi anh không thụ động quan sát nữa mà lên xe chạy đuổi theo, cả Thiện cũng thế. Tú Anh và Tuấn Nam cũng tính đuổi xe theo thì điện thoại Tú Anh vang lên, Tú Anh nghe máy thì hướng đi của họ đổi, hướng về sân bay. Ở trên nhà Minh Vương không chịu nổi đã kích cũng láy xe bỏ đi còn ông Đức đi thẳng vào phòng để mặc lời giải thích dối trá và lời năn nỉ của Khánh Ngọc ở ngoài tai.
Trên đường lớn trong thành phố, nơi đây một cuộc rượt đuổi diễn ra với một màn đua xe đầy hấp dẫn. Chiếc xe Lamborghini Veneno Roter màu vàng chạy trước đằng sau là một chiếc Lamborghini Veneno Roter màu đỏ đen đuổi theo. Mục tiêu của chiếc Lamborghini Veneno Roter màu vàng là đuổi theo kịp và chặn đường chiếc taxi xanh kia, còn chiếc Lamborghini Veneno Roter màu đỏ đen thì mục đích là chặn chiếc xe cùng tên, màu vàng kia để chặn lại những hành vi nông nổi tiếp theo của người con gái ấy và anh đã làm được. Chiếc xe của anh, dọc lên trước dừng lại nằm chắn trước mặt chiếc xe của cô. May là cô đạp thắng kịp nếu không 2 chiếc xe đã va vào nhau rồi. Cô ngồi trong xe, tay không ngừng ấn bàn tay vào vô lăng, còi xe vang lên inh ỏi trên đoạn đường vắng này. Thiên Khánh bước ra khỏi xe, My không nhịn được tức giận cũng bước xuống xe.
- Dương Thiên Khánh! Anh ăn no rững mỡ quá đúng không, bao nhiêu việc quan trọng ở tập đoàn còn chưa giải quyết mà bám theo tôi. Làm ơn anh biết phân biệt một tí đi, đừng bỏ thời gian với con người 2 mặt như tôi nữa được không._ My xổ 1 hơi cho Khánh nghe như buổi đầu gặp mặt.
Thấy My ăn nói tức giận, biết biểu lộ cảm xúc không lạnh lùng với anh như lúc trước nữa như thế làm anh an tâm hơn.
- Muốn đi thì bước qua xác của tôi._ Anh dựa người vào xe thái độ hờ hững nói.
Chỉ qua nửa ngày thì xưng hô của họ trở về điểm ban đầu. Nhưng tình cảm thì. . . Chưa biết =))
Đương nhiên trút bỏ đi vẻ lạnh lùng kia là một cô bé nóng tính nên khi nghe câu ấy My không khỏi nói thầm: đúng là âm hồn bất tán chẳng khác nào hồn ma tháng 7 (cưu hồn =.=").
Nhưng khi bỏ đi lớp vỏ giả tạo cô không cần diễn kịch trước mặt anh nữa, anh giờ đã thấy mặt thật cô lúc nãy rồi nên cô không cần giả vờ nhịn nữa. Môi cô nhếch lên, anh đừng tưởng hâm dọa như thế là cô sợ.
Cô lùi ra xa, mặt nghiêm lại chạy tới và nhảy lên đá một cú thật mạnh, Khánh không ngờ cô lại ra tay, anh không nghĩ cô biết võ với lại quá bất ngờ nên anh chỉ kịp thời né mà không phản đòn. My được nước lấn tới, ra đòn liên tục mà đòn nào đòn nấy đều là chiêu hiểm. Khánh không biết khóc hay nên cười với những chiêu này với My đây, vì My đang mang thai nên không thể ra đòn và tính anh không thích đánh con gái nên đành chịu thôi. My đánh hồi cũng mệt cộng thêm lâu ngày không vận động, thêm vào đó trong người cô giờ đang có thêm một cơ thể đang hình thành nên sau một hồi cô cảm thấy đuối =.=". Dùng đòn không được thì giở trò.
- Ah, sao bụng mình đau quá vậy_ cô ôm bụng, chống tay lên trước xe của cô. Khánh biết cô giở trò nên im lặng nhưng hồi sao là thật, cô ngất lịm dưới đất. Khánh liền lại chỗ cô.
Bốp

Cô vun chân đá anh rồi đứng dậy, lấy xe anh láy đi. Nhìn làng khói mà cô để lại nơi đây, Khánh bất đắc dĩ lắc đầu và anh đành lên xe cô đuổi theo
Khi xe My chạy tới nhà tình thương thì trời cũng đổ mưa. My chạy vào thì thấy bà Diễm đóng cửa lại. Cô đứng ở ngoài không ngừng xin lỗi, không ngừng năn nỉ bà nhưng hình như là bà giận cô thật rồi nên không thèm để ý mặc cô đứng dưới mưa nói xin lỗi bà.
- Bà ơi, sao bà không ẹ vào, mẹ đứng ngoài mưa mẹ sẽ bệnh đấy._ Cậu nhóc đứng bên cửa thấy My ở ngoài mưa chỉ cho bà Diễm xem.
- Mẹ My làm sai, giờ mẹ My phải chịu phạt, Bim Bim con vào trong đây coi chừng cảm._ Ngọc Diễm xoa đầu Bim Bim và cậu nhóc vào trong.
Ở ngoài sân, My giờ không còn đứng nữa mà qùy xuống, dưới mưa không nhìn rõ cô đang khóc chỉ nghe giọng cô nói đến khàn. Cô luôn miệng lẩm bẩm tronf khi qùy: Tiểu Băng sai rồi, tiểu Băng biết mình sai rồi mẹ Diễm tha thứ cho tiểu Băng đi, tiểu Băng không có lần sau nữa đâu.
Bà Diễm nghe chứ, bà nghe hết tất cả chứ, bà cũng biết xót mà nhưng không thể tha thứ cho My, đợi khi nào trong My không còn hận thù nữa thì khi đó bà mới nói ra lời tha thứ.
Khánh bây giờ mới láy xe tới, anh chạy vào đỡ cô dậy nhưng cô đẩy anh ra và tiếp tục qùy. Làm anh không nhịn được mà lên tiếng trách cô. Nhưng bây giờ lời nói của anh vô ích dù có nói bao nhiêu lời đi nữa My cũng chẳng quan tâm. Điều cô quan tâm là mẹ cô có tha thứ cho cô hay không. Khuyên không được Khánh dùng hành động, anh ép buột cô đứng dậy. Anh biết sức khoẻ cô rất yếu nên không cho cô qùy nữa nếu không cô sẽ nhập viện mất. Từ xa, xe Thiện đậu gần ấy, qua kính xe anh nhìn thấy tất cả, đôi mắt anh buồn như giọt mưa ngoài kia. Anh rất muốn giống như Khánh luôn bên cạnh My mỗi lúc như thế. Và cũng muốn giống như Khánh, giành được một vị trí rất quan trọng trong lòng My. Nhưng anh không thể bởi anh biết bây giờ Khánh nói cô còn không nghe huống hồ chi anh, một người bạn bình thường không quá thân thiết.

My và Khánh cải nhau ở dưới mưa nhưng đa phần là Khánh nhịn còn lại đều do My gây chuyện để anh bỏ đi. Rồi cánh cửa mở ra, bà Diễm cũng ra mặt.
- Con về đi, đừng hành hạ bản thân như thế, dù con qùy 3 ngày, 3 đêm mẹ cũng sẽ không tha thứ cho con. Con không phải là con do mẹ sinh ra, về đi._ Hết lời bà Diễm đóng cửa lại. My nhào tới thì bị Khánh cản lại.
- Mẹ ơi, tiểu Băng xin lỗi, mẹ tha lỗi cho tiểu Băng được không, mẹ ơi mẹ_ My không khác gì đứa bé bị bỏ rơi.
Cô không ngừng bổ nhào tới để đập cửa nhưng Khánh giữ cô lại và rồi sức cô chịu không nổi đã ngất đi trong lòng Khánh.
Khi tỉnh lại thì đầu cô nặng trĩu, ánh đèn pha lê sáng chối được treo giữa trần nhà làm căn phòng thêm sáng và nổi bật bởi nội thất nơi đây. Cô nhìn lại căn phòng rất quen, rồi nhìn lại bản thân mình bất giác cô thấy bộ đồ lúc sáng thay đi bằng chiếc áo sơ mi nam màu tối, là ai đã thay đồ cho cô???
Cô đặt chân xuống định bước đi thì cả người đều khụy xuống, đây là kết quả của tội cứng đầu của cô. Khi cô khụy xuống thì có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô và đặt cô ngồi lại trên giường. Thái độ của cô nhìn như rất ghét người đó.
- Tránh ra, tôi còn đi đến xin lỗi mẹ._ Cô lại ương bướng.
- Nếu ngay từ đầu em không làm thì bây giờ không cần phải xin lỗi._ Anh cũng lên tiếng, anh luôn là người có sức nhẫn nhịn cao nhất để giờ phải lên tiếng.
- Anh còn nói, đều do nhà họ Dương mấy người gây ra cho tôi không đấy. Dù cho cả gia tài nhà họ Dương đưa hết để bù đắp cho việc họ gây ra cho tôi thì tôi cũng không cần, trừ khi———— là mấy người chết._ My nghiến răng.
Khánh không nói gì, anh đứng dạy đi tới bàn làm việc, lấy con dao rọc giấy đưa cho cô.
- Tôi cho em cơ hội đấy, đâm tôi đi, tôi chấp nhận cho em giết._ Lời anh nói hoàn toàn là sự thật, không phải đùa.
My nhìn anh, rồi nhìn con dao trong tay anh. Cô không chần chừ, liền lấy nó, cầm lên. Xoay mũi dao hướng ra, nhìn anh bằng đôi mắt giận giữ và đầy hận thù. Còn anh thì giữ yên đôi mắt kiên định không sợ, không buồn, lạnh lùng, vô cảm nhưng chứa một chút xót xa đó.
My lấy hết sự tức giận cùng với hận thù đổ dồn lên người Khánh. Bàn tay cô càng nắm chặt dao, hô hấp cô điều chỉnh lại bình thường dù rất khó khăn và cầm dao thẳng vào ngực Khánh. Khi con dao đã chạm tới áo sắp đâm vào bên trong thì My khựng lại, mặt cô cuối sầm xuống. Con dao trên tay cũng bất lực rơi xuống như chủ nhân của nó. Từng giọt nước mắt lã chã rơi trên ga nệm.
- Tại sao? Tại sao anh lại mang họ Dương? Sao bao nhiêu họ anh lại theo họ Dương? Tại sao nhất định anh phải là người nhà họ Dương? Tại sao 4 năm trước anh lại giúp em? Tại sao Khánh Băng lại là anh? Tại sao mọi thứ trong của sống của em đều là anh, đều liên quan đến anh hết vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao._ Bao nhiêu câu hỏi vỡ oà trong nước mắt. Khánh ôm My vào lòng, còn My thì không ngừng đánh anh nhưng như thế làm anh ôm chặt cô hơn.
- Em cũng là con người, dù hận thù cách mấy em cũng biết yêu thương, cũng biết rung động. Dù rất hận nhà họ Dương nhưng tại sao chỉ duy nhất anh, Thiên Khánh cũng là Khánh Băng, một người mà em không bao giờ hận được. Dù em rất muốn giết chết anh nhưng mỗi khi thấy anh, em như bất lực, em đúng là đồ ngốc mà._ My oà khóc không ngừng đánh Khánh, Khánh thấy xót không phải vì cô đánh anh mà vì bàn tay nhỏ của cô ửng đỏ. Những cú đánh của cô vào người anh chẳng khác nào phủi bụi.
Anh giữ tay cô lại, không muốn cô vì anh tổn thương nữa, anh hiểu cô 4 năm qua chịu khổ rất nhiều rồi, nếu là anh cũng giống cô thôi nhưng anh khác cô là có thể tàn nhẫn hơn thế nữa kìa không phải những bằng chứng để hủy hoại người thứ 3 kia đâu. Tay cô bị anh giữ lại, cô bất lực ngã vào lòng anh bật khóc. Anh ôm lấy cô, đau lòng nhìn gương mặt đầy nước mắt kia anh khẽ nói: em không ngốc đâu, vì thế anh sẽ không bao giờ buông tay em lần nào nữa.
Zing Blog