Chương 117: “Tạ Viễn, không cần phải sợ anh ta!”

Ngọa Hổ Tàng Long

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Hàn trầm ngâm, đoạn lấy điện thoại ra gọi cho Từ Khang Niên rồi dặn dò, “Hôm nay ông đi đón Đồng Đồng tan học đi!”





Không thừa thãi từ nào, anh cúp máy rồi quay sang hỏi địa chỉ từ Liễu Y Y - người đang trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.






Advertisement



Hai người đều giữ im lặng suốt quãng đường đi.





Trên đường đến nhà Tạ Viễn, Tôn Hàn đã mua một một bộ kim bạc và cồn ở một cửa hàng dụng cụ y tế.





Sau khi dừng xe trước một khu lao động, Tôn Hàn và Liễu Y Y cùng đi vào nhà Tạ Viễn.





“Anh, anh Tôn!”





Tạ Viễn bước ra đón tiếp họ, ánh mắt lảng tránh khi đối mặt với Tôn Hàn, bộ dạng thì thấp thỏm lo sợ.



Advertisement






Chuyện ban sáng vẫn còn hiển hiện trong tâm trí, ngay cả người như ông Tứ mà còn không được anh để vào mắt, lần này Tạ Viễn đã thực sự biết sợ Tôn Hàn.





“Tạ Viễn, không cần phải sợ anh ta!”





Liễu Y Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Hàn, người này đã tàn nhẫn đến mức nào mà lại khiến Tạ Viễn sợ sệt đến nhường này kia chứ.





Đi sau cô, Tôn Hàn chỉ đành cười miễn cưỡng. Tạ Viễn sẽ không thừa nhận việc nhờ người đến uy hiếp anh, Tôn Hàn đành để cô hiểu lầm mình là phường hung thần ác bá vậy.





Đưa Tôn Hàn và Liễu Y Y vào trong, đoạn Tạ Viễn đẩy cửa phòng ra, “Mẹ ơi, có Y Y đến thăm mẹ ạ! Còn, còn có anh Tôn ạ”.





“Vào, vào đi”.





Giọng nói vô cùng yếu ớt vang lên từ trong phòng.





“Bà Vương ơi, sao bà lại ra nông nỗi này?”





Lúc này, bà cụ Vương đang ốm yếu nằm trên giường, thở ra thì nhiều mà lại chẳng hít vào được bao nhiêu. Gương mặt bà cụ tiều tuỵ trắng bệch như tờ giấy, ai cũng có thể nhận thấy bệnh tình của bà ấy nghiêm trọng đến mức nào.





Liễu Y Y vừa thấy vậy thì trong lòng như bị thứ gì chặn lại, giọng nói nghẹn ngào khôn nguôi.





“Y Y à, anh Tôn, hai người... đến đây thăm, khiến bà lão này… rất vui! Anh, anh Tôn, bà lão này có lỗi với anh, đã lừa gạt anh…”





Bà cụ Vương khó khăn thốt lên từng lời ngắt quãng.





Nước mắt của Liễu Y Y không ngừng tuôn rơi, “Bà Vương ơi, bà đừng nói chuyện nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt!”





Tôn Hàn cũng có đôi chút không đành lòng. Anh từng nghe Liễu Y Y nói rằng bà cụ Vương là người luôn sống rất thiện lương.





Chỉ là đứa con trai của bà ấy thực sự rất đáng lo.





Im lặng một lúc, Tôn Hàn mới lấy số dụng cụ y tế vừa mua ra, nói với hai người kia, “Hai người ra ngoài đi, để tôi xem bà Vương thế nào!”





“Cảm ơn anh Tôn, cảm ơn anh Tôn!!”





Vẻ xảo quyệt loé nhanh trong mắt Tạ Viễn.





Liễu Y Y không nói gì, gật đầu rồi ra ngoài.





Giận thì giận, nhưng Tôn Hàn đã muốn cứu bà cụ Vương thì cô không thể cản anh được.





Trong căn phòng bài trí sơ sài chỉ còn lại Tôn Hàn và bà cụ Vương, đôi mắt bà ấy ngập tràn vẻ áy náy.