Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 86. Kha đê tiện.
"Đây đây đây, có đồ ăn ngon rồi."
Lý Kha bưng một phần bánh xốp cười khanh khách đặt trước mặt Hàn Linh Hi, "Đói bụng không, ăn chút bánh ngọt trước đi?"
Hàn Linh Hi thản nhiên liếc một cái, "Cảm ơn, tôi vẫn chưa đói."
Chu Đình Vũ và Lôi Dương chuẩn bị bữa tối trong bếp, Hàn Linh Hi không giúp được gì chỉ có thể ngồi chờ ở phòng khách, cái tên đàn ông đáng ghét Lý Kha này lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, thấy sao cũng phiền.
Kết cấu căn hộ của Lôi Dương và Hứa Hân không giống nhau, diện tích cũng lớn hơn một nửa, phong cách trang trí nhà của đàn ông có hơi mạnh mẽ, trắng đen xám phối hợp tăng thêm một số màu sáng làm điểm nhấn, không khác biệt lắm với dự đoán của Hàn Linh Hi.
Cô buồn chán đánh giá vật trang trí bày trêи quầy, thuận tay cầm lên một cái đánh giá.
Lý Kha đút hai tay vào túi, dựa vào một bên chủ động giới thiệu với cô: "Đó là hộp tiết kiệm, có phải tạo hình rất đặc biệt không? Có thể bỏ hơn ba trăm tiền xu vào trong đó."
Hàn Linh Hi không để ý đến anh ta, thấy một vật khác vẫn chưa cầm lấy thì Lý Kha lại nhanh chóng nói: "Đó là cúp giải đặc biệt cuộc thi khoa học kỹ thuật Lôi Dương thắng ở cấp hai, tên này đã là một nhà phát minh từ còn nhỏ, lúc ấy có không ít cô gái theo đuổi cậu ta đó."
Thấy Hàn Linh Hi không đáp lại, anh ta tiếp tục nói, "Hay là tôi dẫn cô đi tham quan nhà cậu ấy ha?"
Không đợi Hàn Linh Hi phản ứng, anh ta tự chủ trương đẩy đối phương đến phòng khác, bộ dáng đầy phấn khởi.
"Đây là phòng sách, chỗ làm việc của Lôi Dương, sát vách là phòng ngủ chính, ngoài ra còn có hai phòng khác đều là phòng dành cho khách, có lúc tôi cũng tới làm khách."
Phòng sách có một giá trưng bày để đầy sách vở, chỗ khác thì có rất nhiều hàng mỹ nghệ, Lý Kha chỉ vào những vật trang trí giải thích với Hàn Linh Hi, "Bình thường Lôi Dương thích nhất là sưu tập những thứ thú vị, cũng biết nghiên cứu đồ cổ, những cái này chỉ là một phần sưu tập của cậu ấy, còn nhiều cái để bên biệt thự của cậu ấy, có hứng không dẫn cô đến biệt thự của cậu ấy xem?"
"Cảm ơn, tôi không có hứng thú với đồ cổ."
Hàn Linh Hi từ chối thẳng thừng, mình không biết gì với mấy thứ này, mà mấy đồ sưu tập vô giá đặt trước mặt cũng chỉ là tảng đá. Chỉ là cô cảm thấy buồn chán nên nhìn lung tung trong phòng khách, tên đàn ông này đã dẫn mình đi tham quan, làm như nhà mình vậy, có điều nhìn dáng vẻ của anh ta hình như cực kỳ hiểu rõ Lôi Dương.
"Anh còn rất hiểu rõ nhà anh ấy nhỉ." Hàn Linh Hi nâng mí mắt nhìn anh ta, "Tôi chỉ biết các người là bạn bè, xem ra hai người còn tốt hơn so với bạn bè bình thường."
"Tất nhiên rồi, chúng tôi quen biết nhiều năm, cậu ta thích màu gì thích ăn món gì, từng yêu đương mấy lần tôi đều biết hết, à, không, nói không đúng rồi." Lý Kha vươn tay lắc lắc, "Tên nhóc này hai mươi tám tuổi đầu chưa từng yêu ai, bên người luôn có bạn bè cùng giới chiếm đa số, nếu không phải sau đó nghe nói tới cô thì tôi còn tưởng cậu ta thích đàn ông đó."
Hàn Linh Hi xì cười, "Anh tưởng tượng phong phú lắm đó, tôi nghe Lôi Dương nói anh cũng không có người yêu cố định gì, theo lời anh nói vậy anh cũng có thể thích đàn ông?"
Đột nhiên Lý Kha tới gần, một tay chống trêи đầu Hàn Linh Hi, dọa Hàn Linh Hi giật mình. Nụ cười trêи mặt anh biến mất, khóe miệng khẽ cong lên, nói với giọng trầm thấp: "Thích cô được không?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với anh."
Hàn Linh Hi tránh anh ta muốn chạy, nhưng Lý Kha lại giơ tay kia ra, giam Hàn Linh Hi giữa tường và cơ thể anh ta.
Đây là đang ở nhà Lôi Dương, bên ngoài còn có hai người sống sờ sờ, chẳng lẽ Lý Kha muốn làm liều?
Hàn Linh Hi cảm thấy có nguy cơ xảy ra, nhìn kỹ mắt anh ta, lạnh lùng nói: "Anh làm gì?"
"Tôi chỉ tò mò, đến cả Lôi Dương là đàn ông ưu tú thế mà cô Hàn còn coi thường," Con ngươi đen nhánh của anh ta khóa tầm mắt của Hàn Linh Hi lại, "Vậy trái tim của cô thuộc về ai đây?"
"Ai cần anh lo?!"
"Tôi nghe nói, bây giờ cô Chu cũng đang độc thân." Bỗng dưng Lý Kha nói ra một câu, "Tôi thấy hai người cũng tốt hơn nhiều so với bạn bè bình thường nha, có thể tay trong tay đi thang máy, cùng nhau ăn cơm dạo phố."
"Có quan hệ gì với anh?"
Tên này đúng là khó hiểu, cuộc sống của mình và bạn bè mình là chuyện của mình, đâu tới lượt anh ta quan tâm? Hàn Linh Hi không hòa nhã, cố sức đẩy anh ta ra, tiếc là tên đàn ông này quá mạnh, vốn chẳng si nhê gì.
"Nếu quan hệ tốt như vậy, vì sao lại giả vờ không quen biết trong công ty, với lại hai người sống chung với nhau ở ngoài, người trong công ty cũng không biết rõ."
Hàn Linh Hi dừng động tác lại, "Sao anh biết chuyện của tôi, anh điều tra tôi?"
Chu Đình Vũ đến Kỳ Tư nhận chức là sau này, người trong công ty đều cho là cô không quen thuộc với ai, ngay cả Hứa Hân cũng không biết chuyện hai cô ở chung nhà, giọng nói bình tĩnh của tên đàn ông này làm như cái gì cũng biết, Hàn Linh Hi không rõ rốt cuộc anh ta đang có ý gì.
"Chưa nói tới điều tra, chỉ là vì Lôi Dương nên muốn biết về cô thôi." Lý Kha khom lưng muốn dán sát mặt hơn, một tay nâng cằm Hàn Linh Hi lên, "Cô và cô Chu không giống như bạn bè nhỉ."
"Quan hệ của bọn tôi có quan hệ gì với anh." Hàn Linh Hi đang dần muốn nổi giận, "Giống như anh và Lôi Dương làm bạn nhiều năm, không thể cứ gặp ai cũng nhấn mạnh hai người là bạn tốt đâu nhỉ."
"Chắc là sẽ không." Đáy mắt của Lý Kha mang theo bỡn cợt, "Hỏi chút thôi mà, đừng kϊƈɦ động, chỉ là tôi cảm thấy ánh mắt của cô quá dịu dàng khi cô nhìn cô Chu thôi, dịu dàng như vậy có hơi ghen ghét giùm Lôi Dương thôi."
Trái tim của Hàn Linh Hi nhảy thật mạnh, rõ ràng tên đàn ông này cố ý, đặc biệt? Mình biểu hiện với Chu Đình Vũ rõ ràng vậy à?
Cô nghĩ lại, không đúng, nếu như nắm chứng cứ xác thực thì dựa theo tính cách của tên này dám chắc đã ngông cuồng nói thẳng ra rồi, làm gì có chuyện nói bóng gió thăm dò.
Lý Kha thấy Hàn Linh Hi không phản ứng, tới gần tra hỏi, "Tại sao không nói gì?"
Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của Lý Kha, đột nhiên nhấc chân lên đạp vào chân trái của anh ta thật mạnh.
Lý Kha kêu thảm một tiếng nhanh chóng nhảy ra, khom lưng ôm ngón chân nhe răng trợn mắt, hai mắt rưng rưng trừng Hàn Linh Hi, "Mẹ nó, cô ác độc quá đó! Đau lắm biết không hả!"
"Hừ, đây là cái giá lớn cho việc anh dám động tay động chân với tôi." Hàn Linh Hi thản nhiên hất tóc, nếu như không phải Lý Kha tránh nhanh cô còn dùng lực nghiền thêm vài cái.
Cô bắt chước vẻ mặt của Lý Kha nói mỉa mai vừa rồi: "Đúng, tôi và Đình Vũ là quen biết cũ, chỉ là cảm thấy trong công việc không cần dùng lớp quan hệ này nên không nói tới, không hơn. Công tử Lý, anh muốn làm bạn đường với phụ nữ tôi không có ý kiến, nên đừng gây chuyện với tôi, đừng có lấy Lôi Dương ra làm cớ để chú ý đến chuyện của tôi! ... Ấy?"
Hàn Linh Hi nháy mắt một cái, "Cả ngày anh cứ há mồm Lôi Dương ngậm miệng Lôi Dương, không phải là thầm mến anh ấy đó chứ?"
Lý Kha lập tức phản bác lại: "Thối lắm!"
"Tôi cũng chỉ nói chơi chút thôi, anh đỏ mặt xấu hổ với tôi làm gì?"
"Cô..."
"Lý Kha, Linh Hi? Hai người chạy đi đâu vậy? Sắp dọn cơm rồi."
"Bọn em đang trong phòng sách, tới ngay đây." Hàn Linh Hi trả lời với Lôi Dương ngoài cửa, lắc lắc nắm tay ra oai với Lý Kha, quay đầu đi ra.
Tên đàn ông này suy nghĩ quá sâu, vậy mà lại điều tra mình trong tối, là ai miệng rộng thích xen vào chuyện của người khác nói với anh ta chuyện về mình. Lý Kha để ý quan hệ của mình và Chu Đình Vũ như vậy, mặc kệ là vì gì, dứt khoát giả ngu tới cùng, cô không có ngu chưa đánh đã khai.
Vừa rồi luôn chú ý đến việc nấu nướng nên Chu Đình Vũ vốn không chú ý tới động tĩnh ở phòng khách, bây giờ cô đang bày chén đũa với Lôi Dương thì thấy Hàn Linh Hi đi ra từ phòng sách, phía sau còn có Lý Kha khập khễnh đi theo, ngạc nhiên không thôi, "Sao vậy?"
"À, không có gì, anh ta dẫn mình đi tham quan nhà Lôi Dương, không cẩn thận bị đập trúng ghế."
Có thể thưởng thức được dáng vẻ Lý Kha chật vật Hàn Linh Hi vô cùng hả giận, tặng cho anh ta một cái liếc mắt rồi đi vào bếp bưng thức ăn với Chu Đình Vũ.
Lôi Dương kéo cái ghế qua để Lý Kha ngồi xuống, quan tâm hỏi: "Cậu làm gì để đạp trúng ghế vậy, có nặng lắm không?"
"Không sao không sao, vết thương nhỏ thôi."
Con nhỏ chết tiệt đúng là lanh trí, vốn là muốn làm khó dễ cô ta, cô ta lại làm mình nghẹn không nói ra lời.
Lý Kha đau đến nỗi nhổ ra một ngụm khí lạnh, giày cao gót của phụ nữ đúng là vũ khí tự nhiên mà, sức mạnh nghiền nát ngón chân đúng là vô địch, tức, Lôi Dương sợ bên kia thấy phiền nên thật sự cho phép người ta không giày ra, tay đứt ruột xót, anh ta thật sự đau đến sắp khóc rồi!
Tay để dưới bàn xoa chân, Lý Kha liếc Hàn Linh Hi đi ra từ phòng bếp, lại nhìn Chu Đình Vũ bên cạnh cô. Hàn Linh Hi cúi đầu vốn không để ý đến anh ta, tầm mắt của Chu Đình Vũ lại tiếp xúc ngắn ngủi vài giây với anh ta, trầm ổn, lãnh đạm.
Chu Đình Vũ chỉ thấy người đàn ông này vài lần, nhiều nhất thì anh ta và Hàn Linh Hi cũng chỉ cùng xuất hiện lần trước lúc rơi xuống nước, nhưng thật ra hai người lại như rất quen vậy, ánh mắt còn quái dị như vậy, đúng là kỳ lạ.
Lôi Dương không chú ý đến không khí tế nhị giữa các bạn mình, anh ta bưng món ăn cuối cùng lên bàn, nhiệt tình bắt chuyện với mọi người.
"Hải sản còn nóng ăn ngon nhất, hôm nay nhờ có Đình Vũ làm đồ ăn chung chứ nếu không anh thật sự bận bịu không chịu nổi luôn."
"Vậy vì hai cô gái xinh đẹp đến dự, chúng ta phải uống một ly nào." Lý Kha lắc ly rượu, nhìn những món ăn trêи bàn khen, "Sớm nghe Lôi Dương nói cô Chu là người rất tài năng và kiến thức, không nghĩ tới tay nghề làm đồ ăn cũng tuyệt vời như vậy, ai cưới được cô đúng là phúc đức ba đời."
"Cảm ơn đã khen." Chu Đình Vũ cười nhạt, "Không thể nói là tuyệt vời được, chỉ là thích nấu ăn thôi."
"Cô Chu quá khiêm tốn rồi." Lý Kha cũng cười theo, "Không biết cô Chu có thiếu bạn trai không, bên cạnh tôi có rất nhiều bạn thích kiểu người như cô."
Ngón tay của Hàn Linh Hi cứng đờ, phát hiện ánh mắt của anh ta liếc qua, thật muốn trực tiếp ném đũa vào mặt anh ta, vừa rồi đã cảnh cáo anh ta đừng có xen vào việc của người khác giờ lại cảm thấy tay chân ngứa ngáy rồi à?
Cũng may Chu Đình Vũ trực tiếp từ chối, "Anh Lý có lòng tôi xin nhận, bây giờ tôi dồn hết tinh lực vào công việc, tạm thời không có ý định yêu đương."
"Cực kỳ nhiều người thích Đình Vũ, không phiền anh Lý lo lắng." Hàn Linh Hi cầm một cái càng cua đang bốc hơi nóng, nhịn không được châm chọc: "Anh cứ để ý tốt chính mình đi."
Lý Kha gật đầu, trêи mặt vẫn lộ vẻ khác người với nụ cười đáng ghét, "Tôi đoán người yêu cô Chu có thể rất nhiều, sau này ai may mắn được ở bên cô, sợ là còn phải cẩn thận coi chừng không để bị người ta cướp đi mới phải."
"Từ khi nào cậu quan tâm mấy thứ này vậy?" Lôi Dương buồn bực đánh giá Lý Kha, trước giờ người này không quá để ý đến chuyện không liên quan đến mình, sao bây giờ lại có hứng thú với tình cảm của người khác vậy.
Anh ta gắp một con cá muối vào trong chén của Lý Kha, "Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi."
***