Đăng vào: 11 tháng trước
Tôi chọn ình góc khuất của cả buổi tiệc hào nhoáng, tôi chẳng biết đó là đâu nhưng tôi có thể nhìn thấy qua khung cửa kính, Sài Gòn lên đèn về đêm xinh đẹp thế nào. Trên sân khấu, hắn phát biểu vài lời ngắn gọn để khích lệ tinh thần nhân viên toàn công ty. Nếu biết trước mình lại tiếp tục dưới ách cai trị của hắn, tôi sẽ không chấp nhận đơn mời làm việc . Tôi nhìn lên sân khấu, ánh mắt va chạm vào những mảnh vỡ li ti của con ngươi sắc lạnh. Tôi không tự chủ được mà cụp mi lại, đôi mắt hắn thật sự có ma lực, nó cuốn mọi thứ vào trong để mà nghiền nát, nuốt chửng. Tôi cảm thấy mình như con cá mắc cạn, thoi thóp tìm nước để sinh tồn.
- Tôi mong mọi người sẽ cố gắng hơn nữa. Công ty chúng ta sẽ phát triển không kém tập đoàn Thanh Tuấn, tất cả đều trông mong vào mọi người.
Đồng nghĩa, hoa hồng của mọi người cũng sẽ tăng lên. Chúng ta sẽ kết hợp với nhau giúp công ty vững mạnh nhé!- Hắn kết thúc phần phát biểu.
Mọi người ai nấy cũng phấn khởi vỗ tay. Tay tôi cũng vỗ vào nhau nhè nhẹ, tôi không dùng sức để nó phát ra tiếng nhưng nó vẫn mang trọng hàm ý tán thưởng.
- Tôi thật tò mò, không biết cô gái nào may mắn được tổng giám đốc đây mời khiêu vũ nhỉ?- Người MC nở nụ cười. Có chuyện này nữa sao? Hắn 1 lần nữa nhìn về tôi, chân tôi run run đứng không vững. Chẳng lẽ người đó lại là tôi? Nhưng mà…
- Triệu Minh Minh, em lên đây cho tôi…- Khuôn mặt hắn tràn ngập sát khí, tôi cắn nhẹ môi dưới, đã 2 năm rồi, bản tính hắn không hề thay đổi. Vẫn muốn 1 mình chiếm hữu, vẫn muốn ra lệnh người khác. Tất cả nhân viên của công ty đổ dồn ánh nhìn vào cái tên Triệu Minh Minh. Tôi đã lâu rồi không nghe hắn gọi tên mình, tôi cũng chẳng rõ hắn đang ám chỉ hay không. Chị Thư đi lên bên cạnh tôi nói nhỏ vào tai:” Em mau lên sân khấu đi, để tổng giám đốc mất mặt là không phải lễ đâu!” Chị
tháo áo khoác ngoài của tôi, cầm hộ. Tôi ngượng ngùng đi về phía hắn, mọi người tản ra thành 2 hàng để tôi đi lên sân khấu. Hắn không chờ tôi đi đến đó mà bước ngay xuống khoảng sân giành cho người khiêu vũ. Hắn choàng tay qua eo kéo tôi áp sát vào người hắn, tôi hơi đẩy hắn ra, miệng nở nụ cười:” Tổng giám đốc, chào anh!”
Đáy mắt hắn ánh lên tia chết chóc. Tôi đã làm gì không đúng chứ? Tiếng nhạc vang lên, tôi và hắn nhẹ nhàng di chuyển. Hắn không nói, chỉ cúi đầu quan sát tôi. Tôi bị ánh mắt trên đầu mình săm soi, vừa khó chịu, vừa sợ sệt. Tôi sợ rằng khi mình ngẩng đầu lên sẽ bị ánh mắt hắn thiêu đốt, tôi sẽ hóa thành tro!
- Em gầy đi nhiều!- Hắn kê mặt mình sát vào tóc tôi, giọng nói ma mị cất lên.
- Anh chững chạc và đứng đắn hơn nhiều.- Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt không 1 chút dao động, chỉ tôi mới hiểu, lúc đó tôi hoang mang như thế nào.
- Em vẫn chờ anh, đúng không?- Hắn nở nụ cười tà ác. Thật lố bịch, hắn nghĩ hắn là ai mà có cái quyền bảo tôi phải chờ đợi? Tôi có còn là con ngốc ngày xưa nữa đâu? Tôi có thể tự đi trên đôi chân của mình, tôi có thể tự mình lấy quyển sách trên cao, tôi có thể tự mình đạp xe vòng quanh hồ, tôi có thể tự mình ngắm mặt trời lặn, tôi có thể tự mình đi dưới cơn mưa, chỉ là hơi… cô đơn chút thôi!
- Không! Anh đã có vợ rồi, hơn nữa còn có con, anh đừng làm khó cả 2 nữa!
- Minh Minh…- Tôi vô ý giẫm lên chân hắn cắt ngang câu nói đó. Nhạc vừa lúc cũng dừng lại. Tôi buông hắn ra, cúi chào kính cẩn rồi tiến về phía chị Thư. Hắn không níu tôi lại, tôi biết, dù hắn có kéo tay tôi lại đi chăng nữa, tôi vẫn quyết định như thế!
- Em có quen với tổng giám đốc từ trước à?- Chị Thư hỏi tôi.
- Chỉ là… bạn cùng lớp năm 12 thôi ạ!- Tôi đưa tay cầm lấy cái áo khoác từ tay chị nhưng chị ngăn lại:
- Hmmm, em mặc chiếc váy này rất đẹp, tại sao phải mặc áo khoác để che lại chứ? Lúc nãy khi em khiêu vũ, chị còn tưởng thiên thần nào vừa hạ thế ấy! Em và giám đốc cũng đẹp đôi, tiếc là giám đốc có vợ rồi nhỉ…
Phải chi…
Phải chi… Phải chi… 2 từ vô nghĩa, vô cùng vô nghĩa. Đã biết sự thật diễn ra trước mắt rồi thì còn mong ước gì mà phải dùng đến 2 từ phải chi? Hắn đi về phía tôi, trên tay cầm chiếc áo vest hắn vừa mặc ban nãy. Hắn choàng chiếc áo qua vai tôi, tôi nhẹ nhàng né tránh. Hắn nhìn chị Thư:
- Xin lỗi, tôi có thể…
- À, 2 người cứ tự nhiên!- Chị tạm biệt tôi rồi hòa mình vào bữa tiệc sôi động bên
- Chúng ta cần nói chuyện.- Hắn kéo tay tôi đi đến cuối hành lang, rẽ vào căn phòng. Tôi giằng tay
- Tổng giám đốc, chúng ta nên nói chuyện ở đây, tránh gây ra hiểu lầm không đáng
- Em đừng gọi tôi là tổng giám đốc.- Lời nói của hắn vừa ra lệnh, vừa răn đe. Tôi im lặng nhìn hắn, mái tóc của hắn được chải chuốt ra dáng ông chủ, bộ vest hắn mặc cũng làm tăng khí chất người cầm quyền. Tôi nên gọi hắn là gì? Anh? Người yêu cũ? Gia đình tôi không nghèo cũng không giàu, nhưng đối với gia đình hắn, gia đình tôi cũng chỉ là hạt cát trên bãi biển, làm sao xứng đáng với hắn? Môn đăng hộ đối là chuyện không
Hắn khoác chiếc áo vest vào cho
- Lần sau, đừng mặc như vầy
- Huh?- Tôi ngẩng đầu nhìn
- Sẽ bị cảm
- Cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm!- Tôi nở nụ cười xã giao xa
- Tôi đã nói em đừng gọi như thế nữa!- Hắn điên tiết hét lên, Tôi rụt cổ lại, không gọi thì không
- Anh gọi tôi đến đây chỉ để nói những chuyện này
- Tôi chưa kết
Chưa kết hôn? Anh đang giải thích cho đứa con nít nghe đó à? Thật nực
- Tôi phải sang Mĩ giải quyết vấn đề hợp tác giữa gia đình Gia Linh và gia đình mình. Ba của cô ta đã gian lận hợp đồng nhưng không có căn cứ. Ba mẹ tôi cho tôi quyền lựa chọn, tôi có thể tiếp tục cuộc sống của mình hoặc giả vờ tiếp cận Gia Linh để thu thập chứng cứ. Số tiền càng ngày càng tăng lên, tôi thì chẳng muốn gia đình mình bị mất khoản tiền đó. Hơn nữa, đây là bài học giành cho cô ta. Cô ta dám động vào
Tai tôi nghe hắn giải thích đến nỗi lùng bùng. Hắn đang nói gì
Tôi thật sự không
- Thanh-Tuấn-này-chưa-kết-hôn-và-sẽ-không-cưới-ai-khác-ngoài-Minh-
Em nghe rõ chưa
Minh Minh cắn chặt môi mình, chuyện như vậy sao hắn lại không nói cho cô biết? Hắn cười hắt ra 1 tiếng. Vậy 2 năm qua, hắn và cô đã lãng phí khoảng thời gian vô
- Tôi...
- Em thì sao? Chẳng lẽ em không còn yêu tôi?- Hắn mỉm cười mỉa mai, kê sát khuôn mặt mình vào khuôn mặt
- Yêu. Dĩ nhiên là yêu, nhưng… cũng có hận. Anh đang bịa chuyện đúng không? Gia đình Gia Linh phá sản nên 2 người ly hôn?
Minh Minh không né tránh, cô thản nhiên nói. Hắn tức muốn phát điên lên. Sao hắn có thể suy nghĩ ra những viễn cảnh đậm chất ngôn tình như cô được chứ?
- Em không tin tôi sao?
- Tôi tin anh thì được gì? Rồi 1 ngày anh sẽ bỏ rơi tôi, nếu chẳng có gì chắc chắn thì… đừng nói bằng lời.- Cô quay lưng đi thẳng. Dù hắn nói thật đi chăng nữa, lòng cô đã nguội, hắn nên nói cho cô biết sớm hơn, sớm hơn 1 năm… Minh Minh không tin hắn sẽ trở về sau 1 năm, nhưng trong 1 năm đó, cô luôn mong mỏi, chờ đợi. Tuổi cặp kê cũng dần qua đi trong bóng tối.
Cô cầm ly rượu vang của người bồi bàn vừa lên uống cạn. Vị rượu hơi chátnhưng cũng không tồi. Rượu chảy xuống cổ họng cô cay xè, lúc này cô rất muốn khóc, muốn tìm chỗ dựa nhưng cô không cho phép mình làm vậy, cô phải thật cứng rắn. Cứng rắn như cô đã từng. . .
Chẳng biết rượu có chứa chất gây nghiện hay không mà Minh Minh uống hết li này đến li khác. Cô tự cười nhạo bản thân, cuối cùng giọt nước mắt cũng lẳng lặng rớt khẽ. Minh Minh ngồi phịch xuống sàn khóc nức nở như đứa trẻ. Trong góc khuất của buổi tiệc, chẳng ai trông thấy cô khóc cả! Khóc xong, cô tựa đầu vào tường khép mắt lại mà ngủ.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, choàng chiếc áo khoác cho cô. Minh Minh cựa mình, hơi thở nồng nặc mùi men say. Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, mái tóc hắn luôn muốn chạm vào, chạm vào mãi mãi. Tiếc là cô đã cắt đứt nó, cắt đứt tình duyên của 2 người vì sự trẻ con, nông nổi. Hắn thật sự rất giận, rất tức giận. Sao cô lại gọi hắn 3 chữ xa lạ:” Tổng giám đốc!” Ánh mắt cô làm hắn bối rối, ánh mắt yên tĩnh, bất cần lạ thường.
Minh Minh đột nhiên mở mắt, ánh mắt vô hồn nhìn hắn, giọng nói bình thản:” Anh là Thanh Tuấn sao?”
- Ừ!- Hắn gật đầu rồi kéo chiếc áo khoác bị tuột xuống do cô ngồi dậy.
- Không đúng! Thanh Tuấn sẽ không bao giờ ở cạnh tôi đâu!- Cô nhếch mép. Cô đã say, say đến nỗi mê sảng.
- Sao lại không?- Hắn nhẹ giọng.
- Gia đình tôi không xứng với anh ta, anh ta đã đám cưới với người khác. Khi gia đình người đó phá sản thì lại li dị. Thật buồn cười!- Minh Minh phẩy phẩy cánh tay, hắn nắm lấy bàn tay đó.
- Em nghĩ tôi như thế sao?
- Anh… Anh là… Thanh Tuấn?- Minh Minh nở nụ cười ngây ngốc rồi đưa tay áp má hắn.- Đúng rồi!- Cô lại cười to hơn, khẳng định điều mình nhìn thấy là đúng. Hắn im lặng nhìn cô không nói cũng không hành động gì thêm, hắn giống như khán giả chờ xem màn kịch hay.
- Sao anh không chết đi chứ? Anh chết đi, anh chết đi…- Minh Minh đột nhiên tức giận đấm vào ngực hắn, nước mắt giàn giụa. Cô khóc nấc lên như 1 đứa trẻ. Lòng hắn quặn thắt, cô hận hắn đến thế sao? Minh Minh khóc 1 trận tả tơi thì dựa vào tường ngủ thiếp đi. Hắn lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt cô. Minh Minh vùi đầu vào mình hắn tìm hơi ấm.
- Tôi không sợ người khác ức hiếp em, tôi chỉ sợ mình không thể bảo vệ em và tự mình làm tổn thương em!
Hắn ôm cô vào lòng, Minh Minh cuộn người lại rút vào người hắn. Cô đưa bàn tay nho nhỏ của mình nắm chặt lấy cổ áo hắn. Thanh Tuấn bế cô lên, cô rất nhẹ, chỉ cần 1 cơn gió cũng có thể cuốn cô đi mất.
” Thanh Tuấn, anh đừng đi! Em xin lỗi, em sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, em sẽ không quan tâm đến anh đã có vợ hay chưa, chỉ cần anh đừng đi Mĩ nữa, em ghét đất nước đó lắm… Ở lại cạnh em đi, em cầu xin anh… Em đau lắm, mệt lắm…” Minh Minh làu bàu trong cổ họng nhưng hắn nghe được tất cả. Cô lại nằm mộng nữa rồi. Thì ra, cô nghĩ tiền bạc đối với hắn quan trọng như thế. Tiền bạc có thể không có nhưng Minh Minh thì không thể để mất. Khóe môi hắn cong lên, hắn đẩy cửa căn phòng cuối hành lang, buổi tiệc vẫn sôi động bên dưới nhưng không gian nơi này hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có hắn và cô, chỉ có 2 người ở cùng nhau. . .
Hắn đặt cô lên giường, kéo chăn lên cho cô rồi ngồi vào bàn làm việc xem tài liệu. Ánh mắt hắn lướt rất nhanh trên những con chữ màu đen lộn xộn.
- Khát!- Minh Minh đá chăn ra, tay xoa xoa cổ. Hắn đứng dậy lấy li nước cho cô. Minh Minh không mở mắt nhưng ngồi dậy uống li nước hắn đưa. Cô ư ử trong cổ họng, tay tháo chiếc áo khoác:” Nóng quá!” Hắn thở dài rồi bật điều hòa của phòng lên mức 16 độ. Minh Minh lúc này mới thấy thoải mái 1 chút mà ngủ tiếp. Được 30 phút, Minh Minh lại hắt xì liên tục. Hắn tắt điều hòa, kéo chăn lên quá ngực Minh Minh. Cô cảm thấy lồng ngực âm ỉ, rất khó chịu. Cô muốn nôn, Minh Minh ngồi dậy nôn
thốc nôn tháo. Hắn chống nạnh trừng mắt nhìn cô. Minh Minh ói đến mặt mũi tái mét, khắp căn phòng nồng nặc mùi rượu. Do Minh Minh chưa ăn gì mà uống rượu cho nên cô cũng chỉ ói ra nước và rượu mà thôi. Hắn tức giận đi lấy khăn ướt lau mặt Minh Minh, xong thì lau sàn. Đây là lần đầu tiên có người dám để hắn làm những chuyện này. Hắn còn phải tự tay thay quần áo cho cô. Do chiếc váy trắng có thiết kế che khuất nơi mặc vào, hắn tìm hoài không ra nên kết thúc tuổi thọ ngắn ngủi của nó tại đây. Về sau, Minh Minh mỗi lần nhớ lại thì trách hắn hấp tấp, biến thái, biến chất, làm hại cô tốn 5 triệu mua lại bộ váy khác bù cho Thanh Thanh. Nhưng biến thái thì đã sao? Hắn cũng có làm gì cô đâu chứ!
Minh Minh bị ánh sáng len qua những ô cửa kính đánh thức. Đầu cô đau nhức inh ỏi, toàn thân cũng đau nhức muốn tê liệt. Đây là đâu? Minh Minh ngồi bật dậy nhìn quanh. Căn phòng có rất nhiều cửa ổ cửa, khắp phòng phủ 1 màu trắng tinh. Tay phải được bố trí 1 gác sách rất lớn.
Ánh mắt Minh Minh dừng lại trên người con trai đang ngủ trên ghế.
Khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn đẹp tuyệt mĩ không chút tì vết. Tối qua, cô quậy phá hắn hết lần này đến lần khác, hắn còn phải xem tài liệu nên gần như 4 giờ sáng mới ngủ. Minh Minh bước xuống giường rất nhẹ nhàng, không đánh thức hắn, cô định chuồn trong im lặng đây mà! Nhưng mà…
cô đang mặc chiếc áo sơ mi của hắn, đêm qua… chẳng lẽ hắn đã thay quần áo cho cô? Aizzz… Minh Minh cắn mạnh môi dưới, đưa tay vò mái tóc giả rối bù. Cô nóng nảy tháo nó ra quăng lên giường. Hắn lờ mờ tỉnh giấc, đưa ánh mắt còn ngáy ngủ nhìn cô:
- Ngủ thêm đi!
- Xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi đi đây!- Minh Minh cúi đầu chào hắn rồi nhìn quanh tìm chiếc váy trắng tối qua. Hắn đứng dậy kéo cô vào lòng rồi ngã lưng xuống giường. Vô liêm sỉ! Minh Minh đẩy hắn ra thì hắn càng siết chặt:
- Tối qua, em đã cầu xin tôi đừng rời xa em, chẳng phải sao?
- Anh điên à! Anh có thể tin lời người say sao? Hơn nữa, anh cũng có thể bịa chuyện mà!- Minh Minh đánh vào ngực hắn vùng vẫy.
- Tôi không cần biết em nghĩ tôi thế nào, nhưng tôi sẽ dùng mọi cách để em trở về với tôi. Thủ đoạn gì cũng không từ!- Hắn nở nụ cười chiếm hữu. Minh Minh quát lớn:
- Anh điên rồi. Thả tôi ra!
- Em nghĩ mình có thể bước khỏi căn nhà này chỉ với chiếc áo sơ mi hay sao?- Hắn bắt đầu đưa ánh mắt rực lửa soi xuống thân hình cô. Minh Minh trợn mắt đưa 2 tay che lại. Dù biết 2 năm trước cũng… đã từng nhìn thấy nhưng mà… trong tình trạng này thì có cảm giác thật…
ngượng.
- Tôi mệt. Ngủ đi!- Hắn vuốt mái tóc ngắn ngang cổ của cô rồi đưa tay chạm vào cái cổ trắng ngần. Minh Minh rùng mình 1 cái, tên này thật sự biến thái! Hắn mệt mà lại bắt cô phải ngủ? Minh Minh không phản kháng, đưa đôi mắt nai tròn tròn nhìn hắn.
- Anh thật sự chưa có vợ à?- Minh Minh vô thức hỏi câu hỏi đó nhưng lại hối hận, chẳng khác nào cô thừa nhận mình đã xiêu lòng vì hắn.
- Rồi!- Hắn đáp gọn lỏn. Thấy chưa, Minh Minh biết ngay là tối qua hắn gạt cô. Cô đẩy hắn ra, đôi mắt ngấn nước. Hắn giữ chặt cô lại.
- Nằm im, anh chính là đang ôm vợ mình!