Đăng vào: 12 tháng trước
“Thẩm Quân….
Thẩm Quân?” Cho tới khi giáo viên toán học gõ vào bàn mấy cái, hắn mới giật mình tỉnh dậy.
Thẩm Quân nuốt một ngụm nước bọt, đờ đẫn đứng lên: “Xin lỗi cô ạ.”
Giáo viên toán lần đầu thấy hắn ngủ gật trong lớp, xem chừng là không khoẻ, liền hỏi: “Có chỗ nào khó chịu sao?”
Trán Thẩm Quân còn hằn rõ vết do đè vào cánh tay mà ngủ, hai má đỏ bừng, môi cũng nhợt nhạt, trông đến là thiếu sức sống.
“Phát sốt rồi?” Cô chạm vào Thẩm Quân, phỏng đoán.
Buổi chiều hôm trước hắn ở nhà vệ sinh tự xử một trận, lúc trở về một thân mồ hôi hứng gió, cảm lạnh cũng là tự làm tự chịu.
Thẩm Quân dường như muốn trừng phạt chính mình không biết khống chế bản thân, ương ngạnh cả buổi trưa không chịu đi khám.
“Cô ơi, em đưa cậu ấy tới phòng y tế nhé ạ?” Lưu Âm lên tiếng xin phép, cô đã quan sát Thẩm Quân mấy tiếng đồng hồ, bắt đầu từ tiết thứ hai tới giờ hắn vẫn luôn một mực nằm sấp, Lưu Âm rất lo lắng.
Thẩm Quân còn chưa kịp cự tuyệt, giáo viên đã thay hắn đồng ý.
Còn không quên dặn dò Lưu Âm phải chăm sóc hắn thật tốt.
Thẩm Quân đầu đau nhức, biết bản thân mình e là trốn không nổi trận này.
Nằm xuống giường y tế, hắn né tránh bàn tay đang muốn vươn tới của Lưu Âm, nói: “Cậu về lớp trước đi.”
Nhìn cây kim trên mu bàn tay Thẩm Quân, Lưu Âm không nghĩ tình trạng cảm mạo của hắn đã tệ tới mức phải truyền dịch rồi, “Tớ có thể…”
Thẩm Quân ngắt lời: “Còn lâu lắm.
Cậu không cần lãng phí thời gian ngồi đây đợi.”
Là cô biểu hiện lộ liễu quá sao? Lưu Âm có thể cảm giác được Thẩm Quân không thích mình ở lại, không khỏi có chút mất mát, đành phải lấy cớ rằng cô Lý đã dặn phải ở đây chăm sóc hắn.
“Bạn học này, không được phép hút thuốc trong phòng y tế.” Không nói thì thôi, y tá vừa nói xong, Thẩm Quân cũng ngửi thấy mùi khói thuốc phả tới, nghiêng người ho một trận.
“Chị ơi, vậy trong phòng y tế có được phép tán tỉnh nhau không?” Hình Kính Dương kéo rèm, dập tắt điếu thuốc, nhìn Lưu Âm chằm chằm.
Chỉ kịp lưu lại một ánh mắt, y tá đã vội vàng mang rèm kéo lại vị trí cũ, nghe tiếng động dường như còn đánh hắn một cái, cảnh cáo Hình Kính Dương: “Quản cho tốt bản thân đi! Còn viêm nữa thì sẽ để lại sẹo.”
“Chị nhẹ tay một chút đi, đau quá.”
Thẩm Quân phát sốt khá nghiêm trọng, không còn sức đâu quan tâm tới việc kẻ đầu têu gây bệnh còn đang ở cùng phòng với hắn, thuốc vừa phát huy tác dụng, hắn đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hình Kính Dương dường như cảm giác được nữ sinh kia vẫn chưa đi, đột ngột nói: “Cậu nói xem, nếu như hắn biết thì sẽ thế nào nhỉ?”
Y tá vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người đang tỉnh táo, Lưu Âm hoảng hồn, “Cái… cái gì?”
Hình Kính Dương vươn đầu qua, ánh mắt bắt chuẩn biểu cảm của cô, “Cậu biết mà.” Còn chưa đợi Lưu Âm trả lời, Hình Kính Dương đã khoát tay, làm ra vẻ từng trải, thần thần bí bí mà nói: “Con trai đều thích mấy người dè dặt một chút, cậu như thế này sẽ doạ người ta chạy mất đó.”
Lưu Âm nghe xong sắc mặt chợt biến, cố giả bộ trấn định mà hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đương nhiên là đi ngay còn kịp.”
Lưu Âm không hiểu cho lắm, nhỏ giọng hỏi cậu: “Tại sao chứ?”
Hình Kính Dương gác chân lên thành giường.
“Đã bao giờ nghe qua, khoảng cách tạo ra cái đẹp chưa?”
Lưu Âm nhìn đôi chân thon dài của cậu, mặt thoáng cái đỏ bừng, nam sinh trước mặt rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả Thẩm Quân, chỉ là trông có chút không đứng đắn, hẳn là cũng rất được nữ sinh ưa thích.
Không biết những gì cậu ta nói có đáng tin không.
Hình Kính Dương nhìn về phía cánh cửa nhướn nhướn mày, ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi.
Đợi Lưu Âm về lớp, Hình Kính Dương mới nở nụ cười châm biếm, ném chiếc tăm bông mà cô dùng để chấm nước cho Thẩm Quân vào thùng rác, lại rót một cốc mới, ngậm một ít nước rồi hôn xuống, cũng không sợ bị lây, tinh tế mà liếm mút cánh môi hắn.
Dè dặt? Khoảng cách? Học đến ngu luôn rồi hả?.