Chương 3: 3: Hồi Ức

Thuần Tuý

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Buổi chiều Mẹ Thẩm về nhà thấy Thẩm Quân đang giặt đồ lót, liền hỏi: “Sao về sớm vậy? Xin nghỉ?”
Thẩm Quân gật gật đầu không nói chuyện.
Mẹ Thẩm cũng cảm thấy con trai mấy hôm nay không giống mọi ngày, sợ hắn không tiện mở miệng, liền suy đoán: “Cãi nhau với bạn học à?”
“Không phải.” Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn mẹ Thẩm, có chút bối rối, “Mẹ ra ngoài trước đi.”
Nghiêm Á Như cười cười, biết mình suy nghĩ nhiều, tính cách con trai mình như thế nào người làm mẹ luôn hiểu rõ nhất.

Thẩm Quân bên ngoài trông có vẻ thờ ơ khó chiều, nhưng chỉ là có chút không thích nói chuyện mà thôi.

Bởi vậy mới khiến người ta cảm giác hắn rất lạnh lùng này nọ, thực ra cũng không phải là kiểu người khó hoà đồng. 
Nếu như theo lời ba Thẩm nói, Thẩm Quân còn rất ôn nhu.

Nhưng bà vẫn có chút lo lắng, vừa ra ngoài đã tìm ba Thẩm nói chuyện.


Vậy nên buổi tối lúc ăn cơm Thẩm Trường Thanh mới hỏi hắn, có phải là muốn chuyển trường hay không.
Thẩm Quân dĩ nhiên cự tuyệt, mặc dù Hình Kính Dương khiến hắn vô cùng đau đầu, nhưng hắn cũng không muốn trốn tránh.

Hôm nay xin nghỉ về nhà là bởi vì buổi chiều đã làm bẩn mất đồ lót.

Trong trường học cũng có tủ chứa đồ, nhưng Thẩm Quân chưa từng để đồ lót ở bên trong, hơn nữa, hắn còn muốn về nhà tắm rửa.
Nước nóng là một thứ tốt, hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ một chút mấy chuyện gần đây, về Hình Kính Dương cùng sự tình liên quan đến cậu.
Khoảng tám chín ngày trước, khi về nhà hắn phát hiện có người đi theo mình, ban đầu dường như cách hắn rất xa, thế nhưng người kia càng ngày càng tới gần, cuối cùng dường như chỉ cách hắn hai bước rưỡi.

Thẩm Quân cũng không sợ, bởi vì ngày thứ hai người đó theo dõi hắn, hai người đã chạm mặt nhau trong phòng giáo viên.
Ngày hôm đó hắn mang bài thi thử đi nộp, ngoài ý muốn nghe thấy một giáo viên đang giáo huấn một học sinh khác, thanh âm rất lớn.

Thẩm Quân không quá đồng ý cách làm này, hắn cho rằng cái kiểu mắng nhiếc ồn ào này căn bản rất vô dụng, chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Nhưng hắn vẫn đứng bên ngoài đợi mấy phút, chờ văn phòng yên tĩnh mới gõ cửa.
Còn chưa kịp nhấc tay cánh cửa đã bật mở, người vừa lao ra đâm sầm vào hắn, đống giấy trên tay rớt xuống đất.

Thẩm Quân không bị làm sao, chỉ sợ người kia giẫm lên bài thi, liền kéo đối phương lại.
Cái người vừa nãy còn rất lỗ mãng kia lúc này lại nhìn hắn chằm chằm, kỳ quái mà ngẩn người.
“Bạn học này….

” Thẩm Quân chưa kịp nói hết câu, nam sinh đã lập tức ngồi xổm xuống, dùng tốc độ ánh sáng đem bài thi nhặt lên đưa trả lại cho hắn.


Chỉ là cái tay đang giơ ra kia, dường như đang khẽ run lên.
Chắc là rất đau nhỉ, Thẩm Quân nghĩ: Hình xăm ở ngón giữa của cậu ta, vẫn còn sưng.
Thẩm Quân nhận lấy bài thi, sắp xếp một chút liền bị thầy gọi vào.
Trùng hợp thứ ba là ngày trực của hắn, kỳ thật mấy vụ quét dọn này kia học sinh không phải làm, nhưng hắn phải chịu trách nhiệm tắt đèn cùng khóa cửa.

Thẩm Quân một bên học thuộc từ đơn, một bên chờ bạn học cuối cùng rời đi mới ra khỏi lớp.
Giảng đường cơ hồ đều đã tắt hết đèn, hầu như không còn ai, thế nhưng cửa ra vào lớp 16 lại có một đám người đang vây lại, nhìn đồng phục có vẻ là lớp mười hai, mà cái người cao cao đang bị vây ở giữa lại là học sinh lớp mười một.

Lúc Thẩm Quân khoá cửa xong, đám người bên kia đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Thẩm Quân vốn cho rằng nam sinh ở giữa kia kiểu gì cũng chịu thiệt, vậy mà suốt toàn bộ quá trình người kia tay trái cũng chẳng buồn nhấc, chỉ tập trung đánh vào điểm yếu của đối phương, vừa nhanh vừa độc, một lát sau liền hạ gục cả đám người.
“Đã bảo không có thời gian.” Nam sinh cao gầy khẩu khí ngạo mạn, rất dễ lại kích động đám người kia.

Song một lũ mang tiếng là đàn anh lại chỉ có thể quẳng xuống hai câu chửi thề, cứ như vậy quay đầu bỏ chạy. 
Nếu như giữa chừng không xảy ra chuyện nhỏ này, Thẩm Quân cũng không thể nhanh như vậy phát hiện có kẻ đi theo hắn, càng không nói tới chuyện phát hiện người đó chính là Hình Kính Dương.


Chẳng trách buổi sáng cái người vô tình đụng vào hắn lại quen mắt như vậy, nam sinh này gần đây cứ luôn làm như vô tình mà xuất hiện bên cạnh hắn. 
Thẩm Quân cũng không phải là người đặc biệt để ý những thứ xung quanh, nhưng Hình Kính Dương quá nổi bật, là kiểu chỉ cần chân chính nhìn một lần thì về sau rất khó mà quên được, nhất là ánh mắt của cậu ta, vừa đen vừa sáng, rất khảng khái, cũng rất thuần túy.
Bởi vậy cho nên khi người kia từng chút tới gần, từng bước từng bước tiếp cận hắn, Thẩm Quân muốn không nhận ra Hình Kính Dương cũng khó.

Cậu sẽ cùng hắn đi tới quán trà sữa bên cạnh cổng trường, gọi hương vị đồ uống giống hắn, ngồi ở một vị trí không xa không gần, ở thời điểm Thẩm Quân không chú ý mà chăm chú nhìn hắn, ánh mắt như có điều muốn nói lại thôi.
Lúc đầu Thẩm Quân cho rằng người kia sợ hắn tố giác chuyện lúc nãy với thầy cô, nhưng trong nháy mắt hắn liền bác bỏ khả năng này, dám ở hành lang nơi góc nào cũng có camera đánh nhau, cậu ta đối với chuyện này hẳn là không để tâm.
Cho nên rốt cuộc là vì cái gì?
“Tôi thích cậu.”
“Thẩm Quân, cậu cứng rồi.”
“Tôi muốn ăn cái đó của cậu…..”
Shhh. 
Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Hình Kính Dương..