Đăng vào: 12 tháng trước
Hai người nắm tay, An Tình khách khí cười cười, "Cám ơn Giang đạo diễn đã dìu dắt."
Giang Tử Hàm xua xua tay cười, "Nào có, lần này đáp ứng điều kiện của cô, kịch bản điện ảnh lần sau liền phiền An tiểu thư vui lòng nhận cho."
Cô khẽ gật đầu cười cười, "Tất nhiên phải vậy rồi."
Đang nói, Giang Tử Hàm bỗng nhiên nheo mắt nhìn cô, "Hay là An tiểu thư cùng Cố tiên sinh..."
Nếu không phải quan hệ thân mật, một minh tinh đang nổi như vậy, chỉ vì một người mới đặt chân vào giới giải trí liền nguyện ý cùng hắn trao đổi?
An Tình hơi hơi sửng sốt, chợt cười khúc khích đánh gãy lời nói của đối phương, phất phất tay, "Tôi cảm thấy, có một số việc vẫn không nên biết thì tốt hơn."
Nghe vậy, Giang Tử Hàm hiểu rõ gật gật đầu, trước khi đi rất có thâm ý hướng An Tình nhìn thoáng qua, cong cong môi mới xoay người.
Một màn này rơi vào trong mắt Cố Trạch Thần đang ngồi trong xe khiến tâm tư hắn rơi vào âm trầm. Bên trong xe yên tĩnh dọa người.
Cố Trạch Thần trên mặt không có vẻ tươi cười, rũ mắt suy nghĩ, một lát sau hắn bỗng cầm lấy di động, bấm số.
"Tút tút tút ——"
Một lúc sau hắn nhìn thấy An Tình cách đó không xa đang nhận điện thoại, môi khẽ cong lên. Nói vài câu hàn huyên, hắn chợt dừng lại, hỏi cô:
"Em đang ở nơi nào? Tối nay cùng nhau ăn cơm được không?"
Vừa nói hắn vừa nheo mắt.
"Không cần, em đang có chút chuyện, tối nay không có biện pháp ở cùng anh."
"Được rồi, anh đã biết". Muốn hỏi cô một chút nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói.
Cố Trạch Thần lưu loát cúp điện thoại, con ngươi màu hổ phách bỗng nhiễm một tia ý vị thâm trầm. Thật lâu sau, hắn nhợt nhạt hít vào một hơi, nhướng mày nhếch môi cười, ngón tay xoay chìa khóa, điều khiển xe nhanh chóng ra khỏi gara.
An Tình vừa cúp điện thoại liền cảm thấy có chút không hiểu. Cố Trạch Thần bình thường nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không cùng cô liên hệ, hôm nay lại không đầu không đuôi gọi điện tới? Nhưng mà lần trước nhờ đạo diễn lấy lại vai đã bị đổi của Cố Trạch Thần, cô cũng đáp ứng một vài yêu cầu.
......
An Tình từ nhà tắm bước ra, mái tóc ướt sũng khoác trên vai không ngừng chảy xuống sàn. Cố Trạch Thần nhìn cô mỉm cười, kéo cô đến bên cạnh, cầm khăn bắt đầu lau khô tóc cho cô. An Tình bỗng nhiên giơ tay, ồn ào muốn cắt móng.
"A, nữ diễn viên bình thường đều không phải để dài sao?"
Nghe vậy, cô nhướng mày, "Ai nói? Với em mà nói chính là móng tay cũng muốn cắt còn thật ngắn" Nói xong, cô đem tay đưa tới trước mặt hắn.
Cố Trạch Thần hơi hơi sững sờ, lúc sau liền bất đắc dĩ đứng lên.
"Lạch cạch lạch cạch"
Sau một lát, cô híp mắt vừa ý nhìn đầu ngón tay sạch sẽ phấn nộn của mình, lại ngẩng đầu nhìn móng tay Cố Trạch Thần.
Ngẫm nghĩ, cô bỗng nhiên cầm lấy tay hắn, kéo lại: "Lại đây, em giúp anh."
Cố Trạch Thần nhìn nhìn cô, lắc đầu, "Không cần."
Cô bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn: "Anh không cần xấu hổ".
Kéo tay hắn đặt ở trên đầu gối, cầm bấm móng tay bắt đầu cắt móng tay hắn.
Ngón tay Cố Trạch Thần thật sự rất đẹp, tay không chỉ trắng nõn mà còn thon dài giống như bàn tay của người nghệ sĩ dương cầm.
"Anh từng đàn qua dương cầm sao?"
Cô kéo ngón tay hắn, tỉ mỉ cắt móng tay có chút dài, trong không khí an tĩnh vang lên từng tiếng "lạch cạch"
Hắn hơi hoảng hốt nhìn cô. Bởi vì cô đang cúi đầu, mái tóc đen dài chảy chảy qua một bên, lộ ra cần cổ tinh tế trắng nõn. Lỗ tai trắng mịn cũng chợt lộ ra, khoảng cách gần cũng có thể nhìn rõ những lỗ nho nhỏ do bấm lỗ tai mà ra.
Cô cúi đầu, hai tròng mắt nửa khép, gò má được ánh đèn chiếu rọi, bóng mi run run in trên sống mũi, hình ảnh ấy khiến lòng hắn vô cớ thấy an bình.
Âm thanh móng tay giòn gãy không ngừng vang lên, hai người gần nhau cũng không ai nói chuyện.
Cô lôi kéo bàn tay to rộng của hắn, từng chút tỉ mỉ cẩn thận gọt sửa móng tay. Còn Cố Trạch Thần cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.
Cô nâng bàn tay hắn lên, vừa lòng nhận xét: "Tốt rồi"
Cố Trạch Thần nhìn, ánh mắt có chút mê ly, bỗng nhiên, hắn nâng tay kia, ngón tay ở trên má cô chọc chọc, xúc cảm quả nhiên thật mềm mại.
An Tình ngẩn ra, nghiêng mặt nhìn hắn, "Anh làm gì vậy?"
Ngẩn người, hắn chợt hoàn hồn, trên mặt cũng mang theo xấu hổ, cong cong khóe môi, cười nhìn cô.
Cô nhướng mày, nheo lại đôi mắt. Ngay lúc hắn phát hiện ra hành động không ổn, tay cô đã kịp nắm lấy tay hắn. Tiếng cười nhợt nhạt cùng vẻ mặt tươi cười của cô thẳng tắp rơi vào đáy mắt hắn.
Bỗng dưng Cố Trạch Thần lại nhớ đến một màn hôm nay kia, trong lòng chợt âm trầm, nhưng rất nhanh hắn liền cười trở lại. Hắn không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ như bây giờ thuận theo là được.
Nếu có một ngày đó tới....
Vừa nghĩ, ánh mắt hắn liền tối đen lại.
Giương cao khóe môi, Cố Trạch Thần nở nụ cười, nhấc cánh tay ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô ngã vào trong ngực hắn.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +60]