Chương 10: Tiên quân quá ôn nhu (10)

Công Lược Boss Phản Diện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tay nàng nắm lấy lòng bàn tay Huyền Ngự như muốn đem ấm áp cùng an ủi truyền tới hắn, "Ta đã phái người trong điện cùng đi tìm, tin tưởng sẽ rất nhanh liền tìm được"

Trên mặt lộ ra một tia cảm kích, Huyền Ngự chua xót cong cong khóe môi, gật gật đầu. Hai người an tĩnh ngồi dựa gần nhau, ai cũng không nhiều lời phá vỡ trầm mặc, trong điện thỉnh thoảng có tiếng ra vào thông báo của bọn tiểu đồng tử.

Không biết qua bao lâu, lần lượt thất vọng về đáp án nhận được, Huyền Ngự cuối cùng không nhịn được đứng lên.

Trên mặt lại khó nén thần sắc nôn nóng, hắn nhíu mày nói: "Không được, ta muốn đích thân đi..."  Vừa nói người đã bước nhanh tới phía trước.

Tay áo bị người gắt gao nắm lấy khiến hắn không thể cất bước, hắn dừng lại.

"Tiên quân muốn đi đâu?"

Quay đầu lại nhìn về phía nàng, trên mặt hắn lộ ra dày đặc ưu sầu, "Ta tất nhiên đi tìm đồ đệ".

Ngắn ngủn chỉ nửa đêm, trong đầu hắn đã nghĩ ra hàng vạn khả năng, càng nhĩ nhiều, đầu hắn càng đau muốn nứt ra!

Tình thế vô cùng nghiêm trọng, không chấp nhận được hắn nửa điểm trì hoãn!

"Ta nghe nói Ngọc Đế cấp tiên quân nhiệm vụ, ngài muốn đi Tây Hải phải không?"

Huyền Ngự thân thể bỗng nhiên cứng lại, ngón tay run rẩy, cảm giác áp bách cơ hồ muốn đè ép hắn đến suy sụp. Hắn bỗng nhớ tới tin tức hôm nay Ngọc Đế giao đến.

Bước chân có chút hỗn loạn, hắn bối rối ngã quỵ trở lại ghế dựa, ngón tay đỡ trán, trên mặt nồng đậm ngưng trọng.

Bàn tay bỗng chốc được bao bọc ấm áp, hắn ngơ ngác ngẩng đầu.

An Tình nhấc môi xem hắn: "Ta giúp ngươi tìm."

Lời nàng nói thật khiến hắn kinh ngạc.

Lúc lâu sau, Huyền Ngự mới hoãn tâm trí nóng vội, hắn phức tạp nhìn nàng một cái, nhắm lại hai mắt, cuối cùng vẫn nói: "Chuyện này cùng ngươi không chút nào quan hệ, làm sao có thể phiền toái ngươi."

"Cùng ta không quan hệ sao..." Nàng bỗng nhếch môi nhìn hắn, ghé lại gần, lẩm bẩm nói nhỏ: "Tiên quân hẳn đã quên, lần trước ngài trúng pháp thuật, vẫn là ta giúp ngài giải..."

Việc này không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Huyền Ngự liền xấu hổ, hắn nâng tay áo che đi nửa bên má, nhẹ giọng ho khan.

Nhịn không được bộ dáng hắn xấu hổ, nàng nâng môi cười, lại nói: "Ngươi ngày mai đi Tây Hải, ta tìm Bạch cô nương, nếu là tìm được, ngươi lại đáp ứng ta một điều kiện, cũng không tính là giúp không ngươi." "Như thế nào?"

Huyền Ngự quay đầu lại, ngơ ngác nhìn nàng.