Chương 27: Khéo léo làm chút kế nhỏ để kiếm ít tiền

Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưu Mật Nhi nghĩ xem vấn đề đầu tiên mà bọn họ gặp là gì?

Nhưng nàng không thể ngờ được rằng vấn đề đầu tiên của bọn họ lại là...không có tiền!

Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi bằng ánh mắt lấy lòng, "Mật Nhi, nàng còn đang tức giận à?"

Lưu Mật Nhi nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, quay đầu đi, tiếp tục nhìn ngã tư đường. Không biết nàng đang tự hỏi gì.

"Mật Nhi, nàng nói chuyện với người ta đi."

Dường như là xác định gì đó, Lưu Mật Nhi từ từ ngoảnh đầu lại, hỏi: "Y thuật của ngươi tốt lắm đúng không?"

Phượng Cảnh Duệ gật đầu: "Tạm được."

Lưu Mật Nhi hơi gật đầu: "Tốt lắm! Ngươi bán thân đi."

Nghe vậy,

Phượng Cảnh Duệ cực kỳ sợ hãi, ôm chặt vạt áo của mình, nhìn Mật Nhi bằng ánh mắt không dám tin.

"Mật Nhi, sao nàng...lại bảo ta đi bán mình?"

Lưu Mật Nhi lạnh nhạt quét nhìn hắn, "Không đi...Vậy ta đi?"

Phượng Cảnh Duệ mím môi, "Sao ta có thể để Mật Nhi làm chuyện này được? Được rồi, đã như vậy thì để ta đi hi sinh cho?"

Nghe hắn khoa trương kìa! Lưu Mật Nhi ngước nhìn trời, trợn trắng mắt.

"Đi nhanh đi!"

Mượn một cái bàn, Lưu Mật Nhi ra hiệu bằng mắt, Phượng Cảnh Duệ ngồi xuống trước bàn.

Không cần Mật Nhi phải mở miệng, chỉ riêng bộ dáng tuấn mỹ như hoa anh đào của Phượng Cảnh Duệ cũng đủ để không ít người qua đường dừng bước lại nhìn.

Phượng Cảnh Duệ nhìn thoáng qua Lưu Mật Nhi, nhìn đám người vây quanh một chút.

Lưu Mật Nhi hắng giọng, "Các vị có bệnh gì không tiện nói ra, công tử nhà chúng ta hiểu sơ ít thuật Kỳ Hoàng*, có thể chữa bệnh miễn phí cho mọi người."

(*)Kỳ Hoàng Chi Thuật : hoàng là chỉ Hiên Viên hoàng đế, Kỳ là thuộc hạ của ông ta là Kỳ Bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.

Xem thêm: viewtopic.php?f=172&t=303576

Nàng vừa nói những lời này ra, người xung quanh xôn xao thảo luận, "Miễn phí? Không cần tiền? Không cần tiền? Có phải lừa đảo không? Làm gì có chuyện tốt như vậy?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Trên thế giới này làm gì có chỗ nào có chuyện tốt như vậy! Mới không tin đâu!"

"Nhưng bọn họ không cần tiền, vì sao lại phải lừa chúng ta?"

Lời của tam cô lục bà truyền vào tai Lưu Mật Nhi. Nàng xoay người ra khỏi đám người, không bao lâu sau lại xuất hiện. Phượng Cảnh Duệ luôn duy trì im lặng mà nhìn nàng.

Không lâu sau, một người quần áo rách rưới, chân bị thọt ngồi xuống trước mặt Phượng Cảnh Duệ. Người đó run giọng nói, "Đùi ta...Có cách nào không? Nếu có thể chữa khỏi, ta có thể đi làm, không liên lụy tới người nhà nữa!"

Phượng Cảnh Duệ chứa ý cười, từ từ vươn tay, "Ta xem nào!"

Ngón tay thon dài đáp lên cánh tay dơ bẩn, mặt Phượng Cảnh Duệ không hiện lên chút ghét bỏ nào. Một lát sau, hắn từ từ đứng dậy, rút ngân châm trong tay áo ra.

Nam nhân thọt chân thấy thế thì mặt run lên, nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh.

Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, vuốt ve trên đùi nam nhân một lát rồi bỗng hạ châm.

Nam nhân thọt chân vừa định thét lên thì dường như phát hiện ra không đau lắm, nhưng vẫn căng thẳng nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ hạ châm nhiều lần rồi thu châm, đứng lên, "Được rồi! Huynh thử xem nào!"

Nam nhân thọt chân nhìn thoáng qua Lưu Mật Nhi đầy nghi ngờ. Mấy người đứng sau gật đầu, nam nhân thọt chân đứng lên, mắt cá chân run rẩy, từ từ di chuyển.

Bình thường rồi...

Người xung quanh thấy một màn này thì không khỏi kinh hô lên.

Không bao lâu sau, trước mặt Phượng Cảnh Duệ có một hàng dài.

Lưu Mật Nhi hài lòng nhếch môi cười.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói truyền tới từ bên cạnh.

"Công tử, tiền người đồng ý đưa ta đâu?"

Lưu Mật Nhi quay sang nhìn thì thấy là nam nhân chân thọt vừa rồi. Nàng mỉm cười, xoay người lôi nam nhân sang bên cạnh, lấy ra vài đồng tiền từ trên người, đặt vào lòng bàn tay hắn, "Cảm ơn đã giúp đỡ!"

Nam nhân thọt chân nhìn nàng, xoay người rời đi một cách hài lòng.

Lưu Mật Nhi lặng yên quay trở lại bên cạnh Phượng Cảnh Duệ. Người này thong thả liếc nàng một cái rồi cao giọng, "Người tiếp theo!"

Cho tới khi sắc trời dần tối, trước mặt Phượng Cảnh Duệ vẫn là một hàng dài.

"Mật Nhi, ta mệt!" Phượng Cảnh Duệ nói.

Lưu Mật Nhi gật đầu, "Được bao nhiêu tiền rồi?" Nàng nhìn thoáng qua hắn. Tuy đã nói là không thu tiền nhưng dân làng tốt bụng cảm thấy bọn họ làm vậy thật lỗ nên đều để lại chút ít tiền, còn cả một đống lớn lương thực.

"Được hai mươi lượng rồi!"

Lưu Mật Nhi gật đầu hài lòng, "Tốt lắm, kết thúc công việc thôi!" Đêm nay có thể tìm một khách điếm tốt để nghỉ ngơi rồi.

Phượng Cảnh Duệ ôm một đống lương thực đi theo sau Lưu Mật Nhi, không kìm được mà nghĩ rốt cuộc ai mới là chủ tử?!