Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư
Đăng vào: 12 tháng trước
Đây là ký ức của người chết.
Là hình ảnh bọn họ giãy dụa thống khổ trước khi chết.
Hạ Phi nhìn thấy hai anh em nhà Ford mỗi người đều đang ở trong phòng ngủ của mình, một người đọc sách, một người tập tạ. Đột nhiên, người đang đọc sách cả người đều run lên, mặt nhăn lại. Cùng lúc đó ở phòng bên kia, người đang tập tạ hai tay buông thõng, quả tạ nặng nề rơi xuống đất, cả người quỳ gập xuống.
Rõ ràng trong phòng vẫn không có thêm một ai hay thứ gì khác xuất hiện, nhưng lại giống như có một thanh đao vô hình chém vào, trên người bọn họ cứ thế tự nhiên vạch ra từng vết từng vết cắt, sâu đến tận xương, máu xanh từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra ngoài, chảy tràn trên mặt đất.
Cho dù chỉ đứng nhìn, Hạ Phi cũng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Không chỉ có thủ pháp tàn nhẫn, khiến hắn khiếp sợ nhất chính là lúc hai anh em bọn họ chết hoàn toàn không có sự xuất hiện của hung thủ! Nhìn cảnh tượng này, Hạ Phi không khỏi liên tưởng đến một thứ từng đọc trong tiểu thuyết ở kiếp trước – nguyền rủa.
Nhưng dù sao cũng chỉ là trong tiểu thuyết, chẳng lẽ mấy tộc người thực vật ở cái thế giới này thật sự có loại skill như thế hả?
Đoạn này ký ức này vô cùng ngắn ngủi, Hạ Phi cố nén cảm giác buồn nôn, khổ sở chờ cho đoạn phim này chiếu xong. Cuối cùng, hai anh em nhà Ford máu đã chảy khô, thân thể quắt lại, nhưng trên trán bọn họ lại xuất hiện một hình vẽ màu xám đen.
Hạ Phi còn chưa kịp nhìn rõ đó là cái gì, cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên biến đổi.
Bên tai vang lên thanh âm nôn nóng của Giang thiếu tướng.
“… Hạ Phi, Hạ Phi? Cậu sao rồi?”
Hạ Phi giật giật mí mắt, mắt vừa mở ra đã đối diện với đôi mắt xanh biếc thâm thúy mê người của Giang thiếu tướng, hắn đột nhiên thất thần.
“Hạ Phi?”
Giang thiếu tướng thấy Hạ Phi ngơ ngẩn nhìn mình, sốt ruột gọi tên hắn lần nữa.
Hạ Phi mặt đỏ lên, đẩy y ra ngồi dậy.
Hắn bây giờ mới phát hiện ra bản thân đã không còn ở phòng khám nghiệm tử thi nữa, mà đang ngồi trên ghế sô pha trong một văn phòng.
Hạ Phi vỗ vỗ đầu mình, hỏi: “Lúc nãy tôi bị làm sao thế?”
“Cậu ngất xỉu,” Giang Thành Khải đỡ vai hắn, “Bất tỉnh hai tiếng.”
Hạ Phi sợ hãi kêu lên: “Sao lại thế được?!”
Hắn chỉ xem một đoạn phim trong đầu thôi mà! Lại còn là phim kinh dị giới hạn độ tuổi!
“Thật đấy,” Bách Dương ngồi làm bóng đèn nãy giờ cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, “Cậu vừa vào phòng khám nghiệm tử thi đã ngất luôn. Tôi đã nói với cậu rồi, cậu lại không chịu nghe tôi, tử trạng của bọn họ thật sự là quá… Nhưng mà không đúng, lúc đó thi thể vẫn đang che kín mà, hay là trong người cậu có chỗ nào không khỏe?”
Chỗ nào của hắn cũng khỏe cả chỉ có trong bụng lòi ra thêm một cục thịt thôi!
Hạ Phi yên lặng oán thầm, lắc đầu: “Không có.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhưng tôi nghĩ chuyện tôi bị ngất có lẽ là vì nguyên nhân này.” Hắn kể lại một lần toàn bộ hình ảnh mà mình nhìn thấy cho Giang thiếu tướng và Bách Dương nghe.
Hai người nghe xong, trên mặt đều tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bách Dương lắp bắp: “Cậu, cậu, cậu nói là, cậu có thể nhìn thấy ký ức của bọn họ?”
Hạ Phi gật đầu.
“Chuyện này sao có thể…” Bách Dương lẩm bẩm, “Nhưng mà tinh thần lực của cậu là cấp S, cao hơn A Khải một cấp, cũng chưa hẳn là không thể… Cậu là bẩm sinh đã như vậy sao?”
“Tôi cũng không biết nữa,” Hạ Phi nói, “Trước đây chưa gặp chuyện thế này bao giờ.”
Bách Dương xoa xoa cái cằm bóng loáng của mình, “Thật là kỳ lạ…”
Hạ Phi ngạc nhiên: “Có vấn đề gì sao?”
Bách Dương chậm rãi lắc đầu, vẫn rất trầm tư xoa cằm.
Hạ Phi đành phải quay đầu nhìn Giang thiếu tướng.
Giang Thành Khải vẫn còn đang giật mình, chậm rì rì nói: “Tôi chỉ nghe nói là người có tinh thần lực mạnh có khả năng đọc ký ức của người khác, thậm chí là chế tạo ảo cảnh, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng nghe qua trường hợp nào có thể đọc được ký ức của người chết cả. Dù thế nào, phát hiện lần này cũng rất quan trọng, bây giờ phải quay về tiến hành ghi bổ sung vào hồ sơ án.”
Y không muốn Hạ Phi ở lại đây nhìn thi thể rồi lại ngất thêm lần nữa.
Hạ Phi “Ừm” một tiếng, đang muốn đứng dậy, lại phát hiện tay Giang thiếu tướng khoát lên vai hắn, đỡ hắn dựa vào người y, tư thế cực kỳ thân mật.
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi định đánh bay cái tay kia, nhưng bây giờ không phải là ở nhà, hắn chỉ có thể khẽ cắn răng, nhịn xuống!
Giang Thành Khải nhìn Hạ Phi một cái, cực kỳ hài lòng, ôm càng chặt hơn.
Hạ Phi: “…” Mau buông tay ra!!!
Sau khi tạm biệt Bách Dương, vừa lên xe hắn đã vội vàng giãy ra khỏi người Giang thiếu tướng, tức giận nhìn y: “Sau này ở bên ngoài anh đừng có động tay động chân nữa được không!”
Giang Thành Khải cực kỳ vô tội: “Chỉ là ôm vai thôi mà, anh em tốt cũng có thể ôm vai mà.”
Cút cmn cái anh em tốt của anh đi! Hạ Phi phun tào: “Anh biến ngay, anh rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của tôi!”
Giang Thành Khải cau mày: “Hạ Phi, sao cậu lúc nào cũng như thế với tôi, cậu rõ ràng không có chứng cứ nhưng lại hết lần này đến lần khác nghi oan cho tôi, như thế là không đúng.”
Hạ Phi khinh bỉ: “Hành động sáng hôm đó của anh đủ chứng minh tất cả rồi!”
Dám lấy cái thứ kia chọc chọc vào người hắn, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn nổi!
“Đó chỉ là phản ứng sinh lý, không thể trách tôi được, ai bảo cậu cứ dính sát vào người tôi.”
“Bây giờ anh lại còn đổ lỗi cho tôi! Thế tại sao tôi phản ứng khỉ gì cũng không có!”
Giang Thành Khải vẻ mặt cứng đờ, yên lặng cúi đầu.
“…??” Hạ Phi theo tầm mắt của y nhìn xuống, một giây sau lập tức phát điên, đưa tay che lại vị trí nhạy cảm, mắng ầm lên “Cầm thú! Lưu manh! Biến thái!”
Giang Thành Khải: “…”
Giang Thành Khải không nghĩ đến Hạ Phi lại ghét y đến mức độ này, ngay cả đụng chạm bình thường cũng phản cảm, lẽ nào bản thân thật sự không đủ sức hấp dẫn? Y nhớ đến sự kiện đưa thư tình náo động toàn bộ liên bang của Hạ Phi, chẳng lẽ hắn vẫn còn tình cảm với Bello?
Thân là người của chủng tộc thực vật, Giang thiếu tướng hoàn toàn không biết phản ứng của Hạ Phi chỉ đơn giản là hành động kiên trì níu kéo trinh tiết trong vô vọng của một thứ sinh vật gọi là giai thẳng đến từ Trái đất.
Lần bị đè kia cho qua, người kia là ai không biết hơn nữa bây giờ cũng biến rồi. Mang thai cũng bỏ qua, con của ai còn chẳng biết, đằng nào cũng bị nạo. Nhưng bảo hắn phải chung sống như vợ chồng với Giang thiếu tướng hắn không làm được, mà dù sao Giang thiếu tướng cũng đã hứa với hắn hai năm nữa sẽ đồng ý ly hôn rồi, đến lúc đó được giải phóng rồi hắn nhất định sẽ không bao giờ để một thứ sinh vật giới tính nam nào có ý đồ bất chính với mình nữa! Hắn nhất định phải tìm một em gái để kết hôn sinh con!
… Cho dù em gái là captain cũng được!
Đương nhiên, Hạ Phi cũng không thể phủ nhận, hắn bài xích đụng chạm của Giang thiếu tướng, là bởi vì mỗi lần bị y chạm vào, cả người đều có một loại cảm giác cực kỳ quái dị, rất lúng túng, rất kích động.
Có lẽ vì nguyên chủ ban đầu của thân thể này là cong, cho nên mới hại hắn bị Giang thiếu tướng dùng bản mặt đẹp trai kia mê hoặc đến ngơ ngẩn cả người.
Hạ Phi sợ bản thân nếu như còn tiếp tục thân mật với Giang Thành Khải nữa, sẽ bước thẳng lên con đường làm giai cong một đi không trở lại.
Huống hồ bây giờ trong bụng hắn còn có một cái thai.
Giang thiếu tướng là người tốt, Hạ Phi không muốn phá hỏng niềm hạnh phúc được làm cha của y, cho nên càng không thể mở lòng đón nhận y.
Giang Thành Khải yên lặng.
Hai người bọn họ lại rơi vào tình cảnh chẳng biết nói gì.
Giang thiếu tướng nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Phi một lúc lâu, nửa ngày sau mới thở dài một tiếng, xoay người lại tiếp tục lái xe.
Hạ Phi đang đứng úp mặt vào tường cũng thở ra một hơi, ngồi xuống.
Nhưng bản thân hắn vốn không chịu được yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt trong xe bây giờ khiến hắn rất khó chịu, cũng không thèm quan tâm chuyện lúc nãy bản thân vừa mới náo loạn một trận, khều khều y: “Giang thiếu tướng.”
Giang Thành Khải không để ý đến hắn.
“Giang thiếu tướng… Giang thiếu tướng? Giang thiếu tướng!!”
Giang Thành Khải vẫn không nói lời nào.
“Khải Khải! Nhìn tôi đi mà!” Hạ Phi gào lên.
Xe huyền phù đột nhiên chạy theo hình chữ Z, sau đó Giang Thành Khải bất đắc dĩ hỏi: “Lại làm sao?”
Hạ Phi nghe giọng điệu của hắn, bất mãn nghĩ, lại cái gì mà lại, rõ ràng mới gọi lần đầu tiên mà!
“Ờm, chuyện thôi học của tôi giải quyết xong rồi.”
“Ừ?”
“Ý tôi muốn hỏi là, bây giờ tôi không còn là học viên nữa rồi, có được vào trong trường nữa không?”
“Cậu muốn quay lại trường?”
“Ừm…”
“Đồ trong phòng ký túc xá của cậu hai ngày nữa tôi sẽ cho người đến dọn về, không cần sốt ruột.”
“Không phải, tôi là muốn… muốn gặp bạn cùng phòng! Đúng vậy, nửa tuần rồi chưa gặp nhau, tôi rất nhớ cậu ấy.”
“Bạn cùng phòng của cậu là nữ worker à?”
“… Anh nghĩ cái gì thế, ” Hạ Phi bất đắc dĩ, “Là con trai, tôi với cậu ấy quan hệ rất tốt.”
Giang Thành Khải “Ồ” một tiếng thật dài: “Cậu không muốn gặp tôi, nhưng lại rất sốt sắng muốn gặp bạn cùng phòng.”
Hạ Phi: “…”
Mấy lời này sao nghe chua thế không biết?
Hạ Phi bật thốt lên: “Giang thiếu tướng, anh thích tôi sao?”
“Biểu hiện của tôi còn không đủ rõ ràng sao?” Giang Thành Khải quay đầu lại, “Từ lúc bắt đầu tôi đã nói với cậu, tôi muốn cùng cậu duy trì cuộc hôn nhân này.”
“Nhưng mà…”
“Cái gì?”
“Nhưng chúng ta biết nhau còn chưa đến một tháng! Quá nhanh rồi!” Hạ Phi kinh hãi nhìn y.
Lẽ nào mị lực của mình đã lớn đến mức ngay cả nam thần liên bang cũng nhất kiến chung tình?!
Giang Thành Khải không khỏi bật cười: “Cậu không cần phải sốt sắng như thế, tôi đâu có nói là tôi yêu cậu cực kỳ sâu đậm, tôi chỉ nói là tôi thích cậu thôi.”
“… Vậy à.” Hạ Phi vỗ vỗ ngực thở ra, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát không giải thích được.
Thì ra chỉ là thích thôi, may mà không phải là yêu… Mẹ nó, may cái quái gì…
Hạ Phi cảm thấy bản thân sắp tâm thần phân liệt cmn rồi, lúc người ta thích mình thì muốn trốn tránh, đến lúc biết người ta cũng chỉ thích mình bình thường thôi lại cảm thấy mất mát.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, có thể vào trường được không?” Hạ Phi chuyển chủ đề về đề tài ban đầu.
“Người bình thường không được vào,” Giang thiếu tướng dừng một chút, “Nhưng nếu có thẻ thông hành thì sẽ được vào.”
“Thẻ thông hành là cái gì?”
“Là thẻ trường phát cho các giáo viên, huấn luyện viên danh dự, chính trị viên đến thuyết giảng,v.v….”
“Vậy sao…”
Thực ra hắn cũng chẳng thiếu ngược đến nỗi muốn chạy về trường đâu hứng chịu quần chúng phỉ nhổ đâu! Ai bảo Natalie kia lại uy hiếp hắn!
Vất vả lắm mới có được một cuộc sống yên ổn, Hạ Phi không muốn chỉ vì một người phụ nữ mà phá hỏng tất cả.
“Tôi có thẻ cho cậu mượn thẻ thông hành, nhưng cũng không thể cho không được.”
“Khoan đã, anh vừa nói cái gì?!”
“Không thể cho không.”
“Không phải, câu trước.”
” Tôi có thẻ cho cậu mượn thẻ thông hành?”
“Chính là câu này!” Hạ Phi nói, “Anh có thẻ thông hành? Tại sao?”
Giang Thành Khải cực kỳ đẹp trai mà cười một cái, đắc ý nói: “Bởi vì tôi là sinh viên ưu tú nhất của học viện quân sự trong vòng mấy trăm năm qua.”
Hạ Phi bội phục: “Cái đệch, lợi hại như thế?”
“…” Giang Thành Khải đen mặt, “Cậu khen như thế tôi rất vui, nhưng làm ơn có thể bỏ cái từ đằng trước đi được không?”
“Đương nhiên đương nhiên,” Hạ Phi gật đầu như giã tỏi, “Anh cho tôi mượn thẻ thông hành, điều kiện là gì?”
“Điều kiện của tôi không nhiều, chỉ có một, tôi tin cậu hoàn toàn có thể làm được.” Giang Thành Khải chậm rãi nói, “Sau này cậu không được trốn tôi nữa, không được tránh tôi như tránh quỷ, chúng ta trước hết đi lên từ quan hệ bạn bè bình thường, chung sống hòa thuận với nhau.”
“…”
Mẹ nó, cái điều kiện này quá khó rồi!