Chương 49: - Nói thật cho tôi biết

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Đang làm gì vậy?"

Phong Uyển Nhu mệt mõi dựa lên trên tường nhìn Tiểu Thảo.

Cầm chìa khóa trên tay còn không mau mở cửa, lại đứng đó thơ thẩn cái gì?

Tiểu Thảo đỏ mặt "Nga~~" một tiếng rồi cuống quít vội vàng đi mở cửa, kết quả là tay run lên, chìa khóa trên tay liền ngay lập tức rơi xuống đất.

Chìa khóa rơi xuống tạo lên âm thanh cũng giống như nhịp tim nàng đang rối rắm thành một mảnh, lúc này đại não của nàng như bị chập điện, đợi đến lúc nàng muốn phục hồi lại tinh thần thì Phong Uyển Nhu đã cuối xuống nhặt lên chìa khóa.

"Phong tổng, em . . ."

Tiểu Thảo kích động, không biết phải giải thích như thế nào, nghĩ đến Phong tổng nhất định sẽ mắng nàng, thế nhưng Phong Uyển Nhu chỉ nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?"

Tiểu Thảo khuôn mặt lúc này lập tức trở nên ửng đỏ, nếu như Phong Uyển Nhu quở trách nàng thì trong lòng nàng đáng lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, thế nhưng, Phong tổng cứ như vậy mà quan tâm làm cho nàng cảm thấy bản thân mình thật vô sỉ.

Phong Uyển Nhu cơ bản là mệt sắp chết đi rồi nên không hề phát hiện ra Tiểu Thảo có điều bất thường, còn nghĩ rằng đã khiến cho Tiểu Thảo bôn ba cùng mình một ngày cũng đã mệt mõi lắm rồi, Phong Uyển Nhu chợt cười cười rồi nghiêng người lôi kéo hành lý đi vào.

Tiểu Thảo hít sâu, cố gắng bình phục tâm tình.

Không được, Dương Tiểu Thảo, Phong tổng đối với cô tốt như vậy, cô tuyệt đối không thể có suy nghĩ hèn hạ, cô làm sao vậy? Như thế nào lại có ý tưởng ghê tởm trong lòng như thế? Không thể a, nhất định không được làm như vậy...

"Em ngơ ngác gì vậy, còn không mau đi vào?"

Phong Uyển Nhu giận Tiểu Thảo liếc mắt một cái.

Hôm nay làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ sao, cứ mơ mơ màng màng.

Tiểu Thảo đứng ở ngoài cửa thật lâu mới nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, sau đó dùng sức chặn lại ý tưởng đang sôi sục trong lòng, nắm lấy hành lý, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái vào phòng.

Phong Uyển Nhu có chút kì quái nhìn nàng đi vào, sau khi nhìn thấy nàng vào thì Phong Uyển Nhu cũng đem hành lý để ở một bên, nói: "Tôi đi tắm, em chuẩn bị một chút đi"

. . .

Tiểu Thảo thật vất vả mới có thể áp chế được tà niệm, nhưng cuối cùng lại bị hai chữ 'tắm rửa' kích hoạt lên, hôm nay hơn nữa ngày, trong lòng nàng đã vốn có cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, lúc này cơn sóng ấy đã hóa thành một dòng nước ấm và hội tụ ở vùng bụng dưới làm cho Tiểu Thảo trong lòng nhộn nhạo nổi lên.

Tiểu Thảo cũng không đáp lại, chỉ đứng ở một chỗ ngơ ngác nhìn Phong Uyển Nhu, ánh mắt có chút đăm đăm.

Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, nhưng sau đó cũng nhanh chóng đi lướt qua bên người nàng rồi tiến vào phòng tắm.

Mãi đến lúc âm thanh cánh cửa đóng lại "Phanh" một tiếng thì Tiểu Thảo mới hồi phục lại tinh thần, nàng nhận ra một cỗ nhiệt khí tỏa ra ở hai má, Tiểu Thảo liền giơ tay lên sờ sờ mặt, liếm môi dưới, nâng lên chân, lăng lăng tiêu sái bước đến trước giường ngồi xuống.

Trong phòng tắm, Phong Uyển Nhu vừa hướng đến vòi nước ấm, vừa nghĩ đến biểu hiện kỳ quái vừa rồi của Tiểu Thảo thì có chút muốn cười.

Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy? Tại sao lại có vẻ kì lạ như thế?

Sau khi tắm xong, Phong Uyển Nhu lau khô tóc rồi từ phòng tắm đi ra, nàng tiến đến phòng ngủ liền nhìn thấy Tiểu Thảo đang ngồi giường nhìn chằm chằm nàng ngây người.

"Em hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Tiểu Thảo.

Bệnh sao?

Tiểu Thảo quay đầu nhìn nàng một cái sau đó liền rất nhanh cúi đầu: "Không có gì!"

Không có gì mà lại thơ thẩn?

Phong Uyển Nhu tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra, nàng đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy máy sấy tóc thổi khô.

Máy sấy tóc phát lên âm thanh 'ong ong', mái tóc tinh tế cùng những ngón tay trắng nõn xinh đẹp xen vào những sợi tóc mây đen dài, một luồng rồi lại một luồng theo gió phiêu tán, ngày bình thường dù nhìn thấy cũng không nhận ra có gì nổi bật, thế nhưng hôm nay nhìn Phong Uyển Nhu lại vô cùng xinh đẹp, Tiểu Thảo nhìn thấy lại cảm giác được mặt mình nóng lên, nàng có chút hoài nghi không biết có phải do buổi ăn tối thức ăn không được an toàn hay không, đại loại như cho mấy thứ gia vị không bình thường nên mới làm cho cơ thể nàng khác thường như vậy.

"Tôi hơi mệt, nên nằm nghỉ một chút, em cứ xem TV đi"

Buông máy sấy, Phong Uyển Nhu hướng đến Tiểu Thảo còn đang ngẩn người nói, khó có được hôm nay nàng không nhìn qua văn kiện.

Tiểu Thảo vội gật đầu, Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái rồi lê bước lên giường, kéo ra cái chăn rồi nằm lên.

Tiểu Thảo ở một bên nhìn Phong Uyển Nhu nằm ở trên giường, thấy nàng tắm rửa xong sắc mặt bớt tái nhạt hơn, nhưng mày vẫn còn nhíu chặt khiến Tiểu Thảo nhìn thấy lại có chút đau lòng. Tiểu Thảo rối rắm một hồi, liền mở miệng hỏi: "Mệt lắm sao?"

"uhm"

Phong Uyển Nhu nhắm mắt lại lên tiếng, sau đó lại thở dài: "Xem ra phải điều Tư Tư đến đây"

Tuy rằng trong lòng Phong Uyển Nhu không muốn, nhưng ở bên cạnh nàng người đáng tin tưởng thì lại quá ít, trừ bỏ Tiểu Thảo và Lương Nhiên thì chính là muội muội. Tuy chi nhánh công ty bên này bề ngoài thoạt nhìn không có gì đáng đề phòng, nhưng sau lưng lại có không ít người có động, tuy nói là vấn đề không lớn, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến Phong Đằng không ít, vì vậy cũng nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

Tiểu Thảo có chút khổ sở nhìn Phong Uyển Nhu, mỗi lần ở cạnh Phong Uyển Nhu nàng đều cảm thấy bản thân mình thực vô dụng, cái gì cũng không giúp được.

Dường như biết được Tiểu Thảo đang suy nghĩ gì, Phong Uyển Nhu liền nhướng mày: "Có em ở bên cạnh tôi là tốt rồi!"

Không cần em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em luôn ở cạnh tôi thôi

Chỉ một câu nói, khiến cả hốc mắt Tiểu Thảo đều đỏ, nàng liền không do dự cũng không đoán mò liền đi đến bên giường Phong Uyển Nhu, nửa thân mình ghé vào bên người nàng, nhìn nàng: "Để em xoa bóp vai cho chị!"

Trước kia Phong Uyển Nhu mệt mỏi đều do Tiểu Thảo xoa bóp bả vai cho nàng, tay nghề coi như cũng không kém. Phong Uyển Nhu cười nhếch khóe môi, không nói gì mà nở nụ cười như vậy.

"Được!"

Không vạch trần tâm tư của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu gật gật đầu. Tiểu Thảo vừa được cho phép thì vô cùng vui vẻ, liền một cước hất tung dép leo lên giường lớn, hai chân quỳ gối, tay áo xắn lên, dùng sức mát xa cho Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu hơi hơi mở to mắt, nhìn thoáng qua Tiểu Thảo như tiểu nô lệ bên người, lắc lắc đầu, cười khẽ: "Em đó nha~~~"

Tiểu Thảo cũng cười, tuy rằng nàng không biết câu "Em đó nha~~~!!" của Phong Uyển Nhu là có ý gì, nhưng trong lòng nàng đơn giản lại rất vui. Nàng đã lâu rồi không được cùng Phong Uyển Nhu ở cùng nhau như vậy. Nàng bây giờ dường như không còn e ngại Phong tổng, dường như lại có phần muốn cố ý gần gũi nhiều hơn, nếu một ngày không nhìn thấy sẽ lại tưởng niệm, đối với nàng, chỉ cần ở bên cạnh Phong Uyển Nhu thì nàng làm bất điều gì nàng cũng chấp nhận.

"Em và Tư Tư . . ."

Cơ thể Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo xoa bóp muốn mềm nhũn ra, Phong Uyển Nhu cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng nỉ non một tiếng hỏi, Tiểu Thảo nghe thấy liền đỏ mặt lên, làm cho cảm giác vừa rồi bị áp chế liền dâng trào trở nên khác thường.

"Cô ta không thích em"

Hít sâu một hơi, khống chế thật tốt tâm tình của mình, Tiểu Thảo trả lời. Phong tổng đã từng nói qua, nàng tuyệt đối không được nói dối, như thế nào cũng phải nói thật như vậy, vốn dĩ, viên thuốc không thích nàng, thấy nàng như thế nào cũng không thuận mắt.

"Vì sao lại không thích em?"

Phong Uyển Nhu cười thẩm giọng điệu làm nũng của Tiểu Thảo vừa rồi, ngữ khí giống như rất oán giận, Tiểu Thảo cũng nhìn ra Phong tổng chính là đang cười nhạo nàng, Tiểu Thảo liền bĩu môi, nói cũng không quá lớn.

"Bởi vì cô ta thích chị, cô ta chính là có lòng yêu mến tà niệm"

Bả vai Phong Uyển Nhu chợt run lên.

Thích chị? Đây là do Tiểu Thảo nghĩ đến sao?

"Ai dạy em nói?"

Phong Uyển Nhu hiểu rõ Tiểu Thảo nhất, nàng là một tiểu hài tử, dù như thế nào thì cũng không nói ra lời loạn ngôn như thế này, nếu nàng đoán không sai thì là do Dạ Ngưng giáo lý cho.

Quả nhiên, Tiểu Thảo bị kẹt một chút, liếm liếm môi, nói: "Là Dạ Ngưng nói cho em biết!"

"Cô ta nói cho em như vậy em liền nhớ rất rõ ràng?"

"Cô ấy là bạn tốt của em"

Nghe được hai chữ 'bạn tốt' Phong Uyển Nhu liền nhíu mày: "Vậy còn tôi? Em coi tôi là gì? Tôi đã nói với em những gì chẳng lẽ em không hề nhớ?"

"Em nhớ!"

Tiểu Thảo sốt ruột biện giải, nàng nhớ, tất nhiên là nhớ, mỗi một câu Phong tổng nói nàng đều nhớ kỹ, giống như cách đó vài ngày Phong tổng còn nói không được ăn những thức ăn thiếu dinh dưỡng, nàng còn nhớ kỹ a, vì vậy hiện tại mỗi lần ăn cơm nàng đều ăn thêm trái cây, thực là quá nghe lời luôn còn gì.

"Vậy em nói xem, lần trước ở văn phòng em đã hứa với tôi những gì?"

Cùng với Tiểu Thảo nói chuyện phiếm, Phong Uyển Nhu cũng thường đùa với Tiểu Thảo vài câu, vì nàng rất thích nhìn bộ dạng chật vật biện giải của Tiểu Thảo, lúc này Phong Uyển Nhu tâm không nói nên lời thoải mái, chân mày cũng vì vậy mà rất nhanh đã dãn mở ra.

Phong tổng vui vẻ, nhưng Tiểu Thảo thì ngược lại rất khổ sở, Tiểu Thảo nghĩ đến Phong Uyển Nhu thực sự sẽ trách nàng không nghe lời, vì vậy nên trả lời rất thành khẩn:

"Em phải tin lời chị, không được giấu diếm chị, còn phải nghe lời chị nói"

"Em làm được sao?"

Phong Uyển Nhu thản nhiên cười, nàng bất quá là chỉ tùy thích trêu chọc Tiểu Thảo, lại không ngờ được Tiểu Thảo nói rất thật lòng, tay nàng chợt run lên một chút, tựa hồ như bị nói trúng tâm trạng.

Có chút hồi họp, Phong Uyển Nhu xoay người loại, nhìn thoáng qua Tiểu Thảo, nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của nàng, liền nhíu nhíu mày.

Không phải chứ? Thật sự là có gạt tôi!?

"Qua bên kia ngồi xuống!"

Tốt lắm! Tiểu Thảo, không đánh đã khai.

Phong Uyển Nhu cầm một cái gối đặt ở đầu giường gối lên phía sau Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngồi thật đàng hoàng, dáng vẽ trông mong nhìn lên đôi mắt Phong Uyển Nhu.

Song chưởng ôm vào trong ngực, Phong Uyển Nhu chọn mi nhìn Tiểu Thảo: "Nói đi, tại sao lại như thế?"

Tiểu Thảo lại đỏ mặt, rối rắm cúi đầu, hai tay đan vào nhau: "Không có gì!"

"Ngẩng đầu, hai tay buông ra, ngồi yên!"

Phong Uyển Nhu thanh âm tuy không lớn tiếng nhưng cũng thật uy hiếp, Tiểu Thảo lập tức ngẩng đầu, hai tay đặt ở hai bên đùi, khẩn trương nhìn Phong tổng, thật yên lặng chờ lãnh đạo lên tiếng.

Phong Uyển Nhu cũng không nói gì, liền như vậy trực tiếp nhìn Tiểu Thảo, đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, không phát ra tiếng động gì khiến cho Tiểu Thảo cảm thấy vô cùng áp lực.

"Em... Em thực sự không có gì, không có lừa chị!"

Tiểu Thảo có chút không chịu đựng được ánh mắt của Phong Uyển Nhu như vậy, Phong Uyển Nhu cũng xem xét nàng: "Thật sao?"

". . ."

Muốn em nói như thế nào a?

Tiểu Thảo mặt đỏ lên trông thấy, tuy rằng nàng đã đáp ứng Phong tổng chuyện gì cũng nói cho nàng biết, nhưng cái loại sự tình này, nếu nói cho nàng, thì nàng nhất định sẽ sinh khí, nhất định sẽ tức giận a!

Phong Uyển Nhu vốn chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng rối rắm của Tiểu Thảo thì lòng lại nổi lên nghi ngờ.

"Nói!"

Thanh âm đã muốn lạnh như băng, Tiểu Thảo biết đây là biểu hiện tức giận của Phong Uyển Nhu, trong nháy mắt liền nhìn nàng, vẻ mặt ủy khuất.

"Chị muốn em nói gì? Này là đã lâu rồi..."

"Lâu cái gì?"

Phong Uyển Nhu đau đầu nhìn Tiểu Thảo.

Lại tới nữa rồi, suy nghĩ của cây cỏ...

"Đã rất lâu em nghĩ tới điều này, còn năm mơ thấy..."

Tiểu Thảo nói xong liền cúi đầu.

Thật sự là rất thẹn thùng a, Phong tổng, chị không hỏi không được sao?

"Nằm mơ thấy gì?"

Phong Uyển Nhu mày nhăn lại thành một đoạn.

Chuyện gì có thể làm cho Tiểu Thảo cả nghĩ cũng nằm mơ tới?

Lần này đến phiên Tiểu Thảo lại không rõ Phong tổng, vì sao ngày thường luôn rất thông minh, chỉ cần nói là Phong tổng liền hiểu được sự tình của nàng, nhưng lần này nàng phải nói như thế nào a? Chẳng lẽ lại đoán không ra sao?

Tiểu Thảo chắc chắn Phong Uyển Nhu có thể đoán ra, khổ nổi Phong Uyển Nhu lại không hướng đến phương diện đen tối mà suy nghĩ vấn đề, vốn dĩ trong lòng nàng Tiểu Thảo chính là một cây gỗ không phiền phức, rất đơn giản so với giấy trắng còn hơn, như thế nào cũng không nghĩ ra hôm nay Tiểu Thảo sẽ có tạp niệm.

Vì thế, một người không nghĩ sẽ nói, một người lại muốn truy vấn, không khí lúc này lại trở nên cực kỳ xấu hổ.

"Không nói thì thôi!"

Phong Uyển Nhu thực sự sinh khí, nàng nhìn ra, Tiểu Thảo biểu hiện rất cứng rắn, hiện tại lại dám cùng nàng đối nghịch. Tiểu Thảo nhìn thấy bộ dáng tức giân của Phong Uyển Nhu thì ủy khuất vô cùng, nước mắt đều nhanh chóng chảy xuống: "Chị đừng giận, em nói mà!"

Tiểu Thảo nói xong liền cắn cắn môi.

Này là do chị ép em nói đó!

Nàng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Phong Uyển Nhu xong, hít sâu một hơi, đem cục nghẹn ở ngực đều nói ra:

"Em trước đó vài ngày có nằm mơ, mơ thấy em với chị ở trên giường... cuối tuần trước đó còn mơ thấy cùng ngủ với chị, vừa rồi chị tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra, em chỉ muốn đem áo ngủ của chị cởi đi.."

". . ."